[THÍCH CỐ] NGỌC TUỆ NHI

Thiết Thủ do dự, tiến thoái lưỡng nan, hắn hối hận đêm nay đã cho Thích Thiếu Thương đi cùng.

Hai người đang giằng co, bỗng nhiên Cố Tích Triều trong phòng cao giọng nói: “Thiết tổng bộ, Đại đương gia, mời vào trong!” Hai người sửng sốt, buông tay, Thiết Thủ đẩy cửa đi vào, Thích Thiếu Thương đi theo phía sau.

“Cố Tích Triều, ngươi mưu sát hoàng thân tội không thể tha, nay lại vượt ngục chạy trốn, tội chồng thêm tội! Niệm tình ngày trước, hy vọng ngươi đừng chống cự.” Thiết Thủ đi thẳng vào vấn đề. Ánh mắt Cố Tích Triều lướt qua Thích Thiếu Thương, chăm chú nhìn thật lâu.

“Đại đương gia, ngươi cũng tới bắt ta về?”

“Cố Tích Triều, đừng tiếp tục sai lầm…” Thích Thiếu Thương cúi đầu theo sau Thiết Thủ đi đến trước mặt Cố Tích Triều, nhìn xuống đất. Ánh mắt Cố Tích Triều từ đầu đến cuối vẫn hướng về hắn.

“Sai? Tích Triều không biết đã sai ở chỗ nào. Nếu như nói thành tâm là sai, say đắm là sai, vậy xin hỏi nhị vị, như thế nào mới là đúng? Thứ cho Cố Tích Triều ta khinh thường các người!”

“Cố Tích Triều, ngươi sai ở chỗ quá mức kiêu căng, tự cao tự đại! Ngươi vĩnh viễn lấy mình làm trung tâm, vĩnh viễn không để ý đến cảm giác của người khác, lúc ở cạnh Vãn Tình, ngươi một lòng chỉ theo đuổi vinh hoa phú quý, lạnh lùng xa lánh nàng. Hiện tại Vãn Tình đi rồi, ngươi vẫn như cũ tùy ý giết người, giết Nam Cung quận vương không phải là muốn cướp Cửu Long bội, giả danh hắn đột kích ngôi vị quận vương sao? Đáng thương cho Vãn Tình luôn luôn giải vây cho ngươi, thậm chí còn dùng mạng mình đổi lấy mạng ngươi, nàng hy sinh vô ích cho kẻ đốn mạt như ngươi rồi!” Thiết Thủ đột nhiên nổi điên, phẫn nộ kiềm nén đã lâu tựa hồ bùng nổ trong nháy mắt. Người người chấn động kinh hãi.

Thế nhưng, lúc Thiết Thủ kịch liệt mắng Cố Tích Triều, không ai chú ý đến đôi mắt y đang nhìn đăm đăm, thân thể run rẩy, miệng lẩm bẩm, cả người cơ hồ đứng không vững. Thích Thiếu Thương phát hiện đầu tiên, hắn phóng tới bên cạnh Cố Tích Triều muốn đỡ lấy y, y lại một chưởng đánh về phía hắn. Thích Thiếu Thương tránh không kịp, chưởng đánh vào ngực, máu tươi theo khóe miệng chậm rãi chảy ra, ngã về phía sau.

“Cố Tích Triều, ngươi quả thực hết thuốc chữa!” Thiết Thủ giận dữ, kéo Thích Thiếu Thương về phía sau, đồng thời vận công triển khai trận thế. Cố Tích Triều một cước đá Thiết Thủ, Thiết Thủ nhanh nhẹn né tránh. Quán tính khiến y lao thẳng tới, Thiết Thủ thuận thế hai tay lướt qua cánh tay trái của Cố Tích Triều, chỉ nghe khớp xương kêu răng rắc, tiếp theo là tiếng kêu đau đớn của Cố Tích Triều. Chỉ là, âm thanh phát ra là hai chữ tê tâm liệt phế: “Vãn Tình!!!”

Thích Thiếu Thương chỉ kịp la “Thiết Thủ, đừng!” Cố Tích Triều đã chậm rãi trượt xuống đất, trên mặt thậm chí không có lấy một tia đau đớn. Cánh tay trái bị nắm chặt trong tay Thiết Thủ, dường như không còn thuộc về Cố Tích Triều. Thích Thiếu Thương thống khổ nhắm mắt lại, gần trong gang tấc, hắn lại không thể cứu y.

“Công tử! Công tử!” Tử Yên tỉnh lại từ nỗi khiếp sợ, vội vàng chạy đến bên người Cố Tích Triều ôm lấy y, lệ rơi chan chứa. Cố Tích Triều tựa hồ không nghe được, hai mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía trước, trống rỗng mơ hồ, miệng vẫn lẩm bẩm: “Vãn Tình, Vãn Tình, chúng ta về nhà…” Thiết Thủ buông cánh tay trái của y ra, lại nắm chặt kiếm trong tay. Tử Yên cả kinh, che chắn trước người Cố Tích Triều, ánh mắt ai oán nhìn Thiết Thủ: “Xin ngài, tha cho công tử, y là người tốt, y là người tốt!”

“Tử Yên cô nương, nàng đừng bị y che mắt. Y bản tính hung tàn, là kẻ xấu người người muốn giết!” Áo trắng thấp thoáng, là Liễu Khinh Lam!

Nhìn Cố Tích Triều ngơ ngác ngồi dưới đất, Liễu Khinh Lam không khỏi hé miệng cười nhạt: “Cố Tích Triều, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!” Chậm rãi tới gần Cố Tích Triều, chiết phiến không ngừng lay động, tay áo trắng như tuyết khẽ giương lên trước mặt Cố Tích Triều. Bỗng nhiên, Tử Yên đang che chắn cho Cố Tích Triều mặt lộ vẻ sợ hãi, nàng ở bên cạnh Cố Tích Triều, cách Liễu Khinh Lam rất gần, chỉ có nàng thấy được mũi kiếm giấu trong chiết phiến, mỏng sáng như tuyết!

“Ngươi…” Lời còn chưa thốt, Tử Yên đã bị Liễu Khinh Lam phất tay đẩy ra một bên, chiết phiến nhẹ nhàng bắn vào ngực Cố Tích Triều. Mũi kiếm sắc bén mỏng manh xuyên qua thanh sam đâm thẳng vào tim, tiếng gió rít lên bên tai rõ ràng mồn một! Cố Tích Triều chậm rãi mở to mắt, đau đớn thể xác lúc này chẳng là gì nữa, không thể khiến y kịch liệt phản ứng. Hờ hững nhìn miệng vết thương hẹp dài trên ngực, Cố Tích Triều khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười ảm đạm chợt lóe rồi biến mất.

“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương bị bao phủ trong chính tiếng hét nghẹn ngào của mình, máu một lần nữa mãnh liệt phun ra. Thiết Thủ trợn mắt há hốc mồm, không biết nên cứu bên nào trước.

“Ca ca!” Tử Yên đau tận tâm can hét lên hai chữ, mọi người ở trong phòng quên cả thở nhìn nàng chăm chú. Cố Tích Triều mở mắt, ánh mắt hoàn toàn thanh tỉnh. Chỉ thấy nàng đang ôm chặt y, nước mắt rơi trên thanh sam, hòa lẫn với vết máu, màu sắc nhìn đến mà đau lòng!

Nức nở, thở dốc. Mỗi người đều lắng nghe tiếng tim đập của mình.

Ánh mắt thất thần lại lóe lên một tia kinh hỉ. Vô lực giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc Tử Yên, nụ cười của Cố Tích Triều như đóa hoa nở rộ trong nước mắt, mỹ lệ đến nát tan lòng người: “Y Nhược, muội cuối cùng cũng đã nhớ…” Nhưng nụ cười kia chỉ thoảng qua trong giây lát, hóa thành một tiếng thở dài: “Chung quy mẫu thân cũng đã không quá tàn nhẫn, chỉ hạ ba phần dược, nếu không muội kiếp này cũng sẽ không nhớ được ta.”

“Cố Y Nhược!” Thiết Thủ thất thanh kêu lên.

Đúng vậy, Cố Y Nhược, hoa khôi trong đại hội Tiêu Kim Quật lần trước. Nụ cười của nàng như ánh ban mai, khiến người nào thoáng nhìn qua vĩnh viễn không thể quên, cho dù là Thiết Thủ, Đông phương tổng bộ tỉnh táo bình tĩnh nhất Lục Phiến Môn! Hình ảnh hoa khôi đại hội Tiêu Kim Quật sáu năm trước, vừa thơ ngây như trẻ con vừa quyến rũ động lòng người, không ngừng hiện ra trước mắt hắn, Thiết Thủ đau lòng, khuôn mặt kia nay đã tràn ngập tang tương phong trần.

“Thì ra, nàng là Cố Y Nhược, con gái của chủ nhân Tiêu Kim Quật, Cố Dung!” Liễu Khinh Lam chẳng hề kinh ngạc.

“Ca ca.” Cố Y Nhược lệ như suối trào, nhìn Cố Tích Triều trước mặt, ký ức lần lượt quay về…

“Mẫu thân, vì sao ca ca tóc quăn xinh đẹp như vậy mà con không có?”

“Ca ca, chờ muội một chút!”

“Y Nhược, nhanh đến đây, con chim nhỏ sắp bay đi rồi!”

“Mẫu thân, ca ca đi đâu? Mẫu thân, người nói đi!”

“Y Nhược, ca ca đi rồi, nó sẽ không trở về nữa.”

“Không, mẫu thân, ca ca sẽ không bỏ mặc chúng ta, con muốn đi tìm ca ca!”

Chuyện xảy ra đã lâu. Cố Y Nhược từ lúc còn nhỏ tới nay thường hay có cảm giác thương tâm đau lòng. Nàng nhớ mẫu thân hằng đêm ôm ca ca trong lòng đọc sách, nước mắt chứa chan, nhớ tới mẫu thân vì bảo vệ mình không bị thương tổn mà dằn vặt đau khổ hầu vương tôn cự cổ, nhớ tới mẫu thân đêm đêm trở về phòng cởi áo, trên lưng xanh tím trên ngực đỏ tươi. Nước mắt mẫu thân chảy dài trên gương mặt, nàng làm bộ ngủ say không dám mở mắt, nhưng mỗi lần đôi mắt hé mở, lại thấy mẫu thân lấy tay bụm miệng, bả vai gầy yếu kịch liệt co rúm, nén tiếng khóc, nhưng trong cơn nức nở của mẫu thân, nàng vẫn nghe người lẩm bẩm một cái tên: “Triều nhi”…

“Y Nhược, Y Nhược!”

Nghe Cố Tích Triều gọi, Cố Y Nhược tỉnh lại từ ký ức, đột nhiên nắm lấy tay Cố Tích Triều khóc ròng: “Ca ca, huynh không nên đi, không nên đi, huynh có biết mẫu thân nhớ đến huynh, đau khổ tới mức nào không?”

Cố Tích Triều nặng nề nhắm mắt, yết hầu không ngừng rung động, cuối cùng quay đầu đi nơi khác, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi