[THÍCH CỐ] TA LÀ MẸ RUỘT TA SỢ AI

Từ khi ta biết cách để giúp Triều Triều khôi phục, ta liền cật lực giựt dây y đi tìm Thích bánh bao. Tuy rằng mục đích chính của ta chính là để Triều Triều sớm cùng Thích bánh bao tu thành chánh quả, hoàn thành sự nghiệp của mẹ ruột vĩ đại, đương nhiên cái này ta không dám nói thật… Bất quá, nghe Triều Triều nói một câu [ Ta còn chưa muốn chết bây giờ. ] thì ta đã thề với trời, dứt khoát phải cứu được Triều Triều yêu dấu. Nhưng mà, hiện tại bước ra ngoài nửa bước, cừu nhân của Triều Triều có thể xếp hàng đến tận thế kỷ 21, với bản lĩnh của Triều Triều hiện tại (chính là của ta), chỉ sợ chưa thấy Thích bánh bao đã Game Over rồi ~~~~ Lúc đó ta kiếm thân xác ai mà nhập vào??? Hơn nữa, Bạch lão đầu sau khi thấy ta tắm dược có hiệu quả, mắt lóe tinh quang, nét mặt như nói “Xem ra Bạch lão ta cuối cùng đã có người kế nghiệp”, sau đó lại cứng rắn ép ta học y thuật với lão. Làm ơn đi! Coi như vết sẹo trên người Triều Triều được chữa hết là công lao của ông, cơ mà có cái khỉ gì liên quan đến ta?! Nhưng mà, nữ vương nào đó & lão nhân nào đó hai bên cùng công kích, ta chịu thua rồi.

Trong một khoảnh khắc, ta dự cảm, sau này cuộc sống sẽ không bình yên mà trôi qua đâu.

Cuối cùng ta đã biết giác quan thứ sáu của nữ nhân đáng sợ tới cỡ nào rồi!!!!!!!

﹡﹡﹡﹡﹡﹡

Rạng sáng, mặt trời còn chưa ló dạng, Bạch lão đầu đã giục ta rời giường, cùng lão đi sâu vào trong rừng rậm hái lá thuốc, hoạt động này có một cái tên hết sức mỹ miều: “Thời gian quan trọng nhất trong ngày là bình minh.” Lộn xộn cái gì! Không phải là muốn bóc lột sức lao động miễn phí, bắt ta giúp ông hái thuốc sao? Đáng thương cho ta, điểm tâm còn chưa ăn, ngủ còn chưa tỉnh đã phải vội vã rời ổ chăn ấm áp đáng yêu rồi! Làm một mạch tới giữa trưa mới được quay về. Đáng thương cho ta, người đói khát tứ chi vô lực, nhìn trên bàn chỉ có củ cải rau dại, lão đầu thối còn cười tà: “Người trẻ tuổi ăn chay có lợi cho sức khỏe!”

Sau cái gọi là “cơm trưa,” lão đầu thối lại đè ta ra bắt thử hàng trăm loại cây cỏ, nói là muốn ta nhận biết được dược tính của dược thảo. *toát mồ hôi* Chỉ cần cứu sống ta, ông tùy tiện…

Cơm chiều lại là củ cải rau dại. @#$$%^&*&^**&&^^%# Lão đầu thối, ông sống đến trăm tuổi là nhờ ăn chay như vậy sao? Nếu đổi lại là ta, ta tình nguyện chết sớm…

Lão đầu thối, nếu không phải vì cân nhắc tới hình tượng của Triều Triều, ta đã sớm cho ông một đấm ở trên một đấm phía dưới một đấm bên trái một đấm bên phải, đằng trước đá bên phải đằng sau đá bên trái, sau đó sút ông bay thẳng một mạch lên sao Hỏa sống với giun!!!!

—— Ở trên chỉ là lời nói từ đáy lòng của mẹ ruột ta đây, hoàn toàn không liên can đến Cố Tích Triều.

Đến buổi tối,… *khóc* quả thực chính là huyết lệ chua xót. T_T

Cuối cùng ta đã biết vì sao Triều Triều có ngoại hiệu là “Ngọc Diện Tu La”.

Mặt trời mới vừa xuống núi, Triều Triều lại bắt đầu nói chuyện với ta. [ Nè, đừng ngồi chơi. Ta không muốn lúc ta lấy lại thân thể này lại trở thành thư sinh yếu ớt đâu. ]

[ Được. ] Cái này cũng không phải là ta không nghĩ tới.

[ Trước hết luyện lực chân, trung bình tấn ba canh giờ. ]

[ Được. ] Ba canh giờ…

[ Sau đó luyện ném phủ ba trăm lần. ]

[ Được… ] Cũng tốt, là ba trăm, không phải ba nghìn.

[ Sau đó lại gánh nước từ sau núi đổ vào vại trước phòng. ]

[ … ] Có trời mới biết đoạn đường đó dài thế nào.

[ Sau đó ôn tập kiếm pháp của ta một lần. Không được bỏ bê kiếm của ta! ]

[ … ] Triều Triều, ta không phải người học võ, ta chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm thôi mà ~~~!

[ Đứng đó thất thần làm gì! Còn không mau đi! ]

[ Được được được được được được được ~~~~!!! ] Tuy rằng trong mấy tiếng “được” này có vô vàn thống khổ, nhưng là yêu cầu của Triều Triều ta đành bó tay, chỉ có thể kiên trì. T_T

Ngày đầu tiên đã trôi qua như vậy. Đầu ta vừa đặt xuống gối thì trời đã sắp sáng rồi.

Tuy rằng sau này vì nghĩ đến thân thể của Triều Triều mà ta cố gắng tăng tiến độ, rốt cuộc mỗi ngày ngủ được ba canh giờ ~~~~~ Cái này là một quá trình đầy máu và nước mắt a.

=========== Một năm trôi qua ===========

Thời gian qua rất nhanh a!! Điều khiến ta vui mừng nhất chính là: Ta sống lại rồi!!!!

Mấy bạn à, nếu muốn hỏi Ngạch một năm trôi qua như thế nào, xin mời đọc từ “Rạng sáng, mặt trời còn chưa ló dạng” cho đến đường phân cách tuyết ở trên, cứ thế đọc đi đọc lại 365 lần. Cám ơn ~~ vậy là xong.

Trong thời gian này, Bạch lão đã dạy ta rất nhiều thứ, y thuật châm cứu giải độc trị bệnh bằng hóa chất linh tinh lang tang, thêm vào đó còn cùng Triều Triều ném tiểu phủ ngày càng ác liệt và múa kiếm ngày càng thuận tay. Đương nhiên điểm mấu chốt chính là “Bài tập ban ngày Bạch lão cho chờ buổi tối để Triều Triều giải quyết, nhiệm vụ Triều Triều giao buổi tối để dành ban ngày giúp Bạch lão đốn củi.”

Nếu muốn ta tổng kết năm nay một cách vui vẻ, ta sẽ nói: “Một năm này thật là sung sức a!”

Nếu muốn ta tổng kết năm nay một cách khó chịu, ta sẽ nói: “Con mẹ nó, một năm này thật là quá mức sung sức rồi!”

Hôm nay, sau một năm rèn luyện, dưới sự trợ giúp của Triều Triều, cuối cùng ta đã học hết toàn bộ y thuật mà Bạch lão tự xưng “vốn sống cả đời”, trong tiếng cảm khái “cuối cùng ta cũng đã có người kế tục” ta đã thuận lợi vĩnh viễn thoát khỏi kiếp con thỏ ăn củ cải đỏ… Thật ra, Triều Triều cũng rất hài lòng vì ta đã chăm chỉ mỗi ngày tập luyện, sức khỏe bình phục, võ công đột phá, đồng ý để ta rời núi.

*khóc* Nhẫn nhịn chịu đói phong sương vũ lộ vất vả luyện công cuối cùng cũng tu thành chánh quả. Ngạch đi soi Thích Cố đây a!!!!!! Mẹ ruột đến đây!!!!

﹡﹡﹡﹡﹡﹡

Sau khi bảy lần quẹo tám lần rẽ tới tới lui lui cỡ N lần, cuối cùng ta đã ra khỏi cánh rừng. Sauk hi đi ra, ta mới phát hiện, thì ra chỗ kia là hang động, phía trên lại là vách núi. Khó trách ta an an ổn ổn sống ở đó một năm mà không ai tìm đến làm phiền Triều Triều. Thì ra, không phải không tìm đến, mà là đến không được. Làm sao Triều Triều lại đi vào trong cánh rừng gần hang động nhỉ? Chẳng lẽ Thích bánh bao sau khi một kiếm xuyên tim Triều Triều đã ném y xuống vách núi? Không thể nào, Thích bánh bao không thể tuyệt tình như vậy! Cho dù là mẹ kế cũng không được a!! Ta tuyệt đối không tin đây là chuyện Thích bánh bao làm! Nhưng mà, một năm trước, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?!

[ Triều Triều, ngươi có ở đó không? ] Lúc ta ra khỏi cánh rừng, trời đã tối đen, ta biết y đã xuất hiện.

[ Có. Việc gì? ]

Kỳ thực trong một năm qua ta bị chỉnh thảm nhất nha. Một người là Bạch lão ngang với phụ mẫu lo cơm lo áo, không dám cãi, một người là Triều Triều thân mến nhà ta, không dám trêu. Nhưng một năm qua đối với ta cũng không quá lãng phí! Cũng phải thôi —— có công mài sắt có ngày nên kim, sau bao nhiêu gian khổ cuối cùng y cũng đã chấp nhận cách xưng hô “Triều Triều.” Sự thật chứng minh, mẹ ruột quả nhiên rất vĩ đại a!

[ Triều Triều, ta muốn, ta muốn đi tìm Thích bánh bao, a, tìm Thích Thiếu Thương? ] Nhưng mà điều đáng buồn chính là, Triều Triều không chấp nhận cách xưng hô tràn ngập yêu thương “Thích bánh bao” này.

[ Ngươi muốn nói cái gì? ]

[ Chính là, hiện tại nếu ta lấy thân phận Cố Tích Triều đi ra ngoài, sẽ rất dễ dàng gặp phải phiền toái không cần thiết, phải không? ] Thật thận trọng hỏi.

[ Vậy ý của ngươi là phải… ]

[ Cải – trang, đổi – tên. ]

[ … ] Trầm mặc.

[ … ] Trong lòng vạn phần kích động và hồi hộp, còn ẩn ẩn một âm mưu nho nhỏ, chờ Triều Triều trả lời. Có một điều khiến ta may mắn chính là, tuy ta và Triều Triều cùng tồn tại trong một thân thể, ta có thể cảm nhận được tình cảm và suy nghĩ của y, nhưng y lại không thể cảm nhận được cảm xúc của ta, chỉ có thể nói chuyện tới ta thôi. Cho nên trong đầu ta có thể mang đầy dâm ý, ảo tưởng thiên mã hành không* cảnh ân ân ái ái của Triều Triều và Thích bánh bao mọi lúc mọi nơi, tuy rằng đây cũng là nguyên nhân chính khiến ta bị ức hiếp. Mọi người nên biết, hàn khí của Triều Triều không phải ai cũng chịu được.

*ngựa thần lướt gió tung mây, tưởng tượng bay cao bay xa

[ Được rồi, tùy ngươi. ]

[ Thật ~~~ sao ~~~~~!! Vậy trước phải chọn tên giả, gọi là gì thì tốt đây?! ~~] Trong lòng ta vui như trẩy hội ~

[ Tùy. ]

[ A ~~ vậy ta chọn đại nha ~~ gọi là, Vũ Cung Anh! ]

[ Không được. ] Bị lạnh lùng cự tuyệt.

[ Triều Triều, ngươi vừa mới nói tùy ý ta. T_T]

[ Không được là không được, đổi tên. ]

[ Được rồi, vậy kêu, Nhu Anh. ]

[ Không được. Tên này so với tên kia còn nữ tính hơn. ]

[ Vậy trực tiếp nam cải nữ trang đi! ] Í da, ánh mắt hình viên đạn a, lóe sát ý a. Có trời chứng giám, ta muốn xem Triều Triều giả nữ nhân. Từng xem qua Truy Mệnh cải nữ trang, phải thốt lên một tiếng mỹ nhân a ~ Gương mặt Triều Triều giống Truy Mệnh như vậy, nếu giả nữ nhân nếu không khuynh quốc cũng tuyệt đối khuynh thành.

[ Ngươi – nói – cái – gì?! ] Hàn khí hàn khí hàn khí hàn khí hàn khí hàn khí hàn khí hàn khí…

[ … Ta sai rồi… ] Run rẩy.

Giấc mông của ta… chết từng trong trứng nước.

[ Được rồi, nếu Triều Triều ngươi ngại hai cái tên kia quá mức nữ tính, vậy chọn một cái không nữ tính. ]

[ … ] Hàn khí dịu đi.

[ Vũ Cung Lâm. ]

[ … ]

[ *khụ* Là họ kép Vũ Cung, tên Lâm. ]

[ Thông qua. ]

[ … ] =_=|||||||||||||||||||||||||||||||||

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi