[THÍCH CỐ] TA LÀ MẸ RUỘT TA SỢ AI

Vịn khung cửa trộm liếc ra sân, thấy không có ai vội chạy băng qua.

Ta thật sự muốn chết. Bị chính mình làm cho tức chết rồi!!! Ta là mẹ ruột thất bại nhất trên thế giới a ~~~~~!!! Lại… lại tự tay phá hỏng hình tượng của Triều Triều!! huhuhuhuhuhu ~~~~~ Tuy rằng không muốn tiếp tục phá hỏng hình tượng của Triều Triều, nhưng…

[ Ngươi không về phòng rồi hẵng ăn được sao? ]

[ A e ê u a @#$%^%&… ]

[ … Nuốt xuống! ]

[ … ] huhuhuhuhuhuhu~~~~~~ Ta cũng không muốn như vậy đâu, nếu không phải vì cái chuyện “một năm trước” chết tiệt, chạng vạng ta sẽ không hỏi Triều Triều nguyên nhân hậu quả! Nếu không phải Triều Triều khẩu phong chặt đến nỗi ta có khua môi múa mép thế nào cũng không mở miệng, ta sẽ không trễ cơm chiều, báo hại nửa đêm bụng kêu “ọc ọc” đến mức Triều Triều cũng chịu không nổi, phải vào nhà bếp trộm… a, lấy đồ ăn.

[ Triều Triều a, một năm trước… ]

[ Tiếp tục ăn! ]

Ta giấu trong ngực hai cái bánh bao, một cái cầm trong tay, một cái nhét vào miệng, có chút nuốt không trôi…

[… Đột nhiên cảm thấy, chỉ cho tới bây giờ thôi, có một việc ngươi làm ta thấy rất đúng. ]

[ A a a? ] cái gì a?

[ Dùng tên giả! ]

[ … ] Triều Triều… Đây là cách nói khéo của “Sau này đừng gọi ta là Vũ Cung Lâm, cho dù là bản thân”…

Ngẩng đầu nhìn trời, nhìn thấy trăng tròn, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay đã là mười lăm, ánh trăng rất trắng, rất đẹp, làm cho ta lại nghĩ đến nam tử nào đó cũng giống như ánh trăng rất trắng rất đẹp kia, “Thích bánh bao…”

Nghịch Thủy Hàn một đạo chém thẳng, không khí bốn bề tựa như có sinh mệnh, nổi lên từng đạo ánh sáng dao động lan ra như sóng biển, ánh trăng soi trên Nghịch Thủy Hàn, phát ra bạch quang, lạnh lùng, thấu xương. Ta thu hết hình ảnh này vào mắt, trong lòng băng giá.

Thân ảnh người cầm kiếm dừng lại, chậm rãi nâng tầm mắt, không động đậy.

“Lâm huynh.”

“…”

“Bánh bao…”

“A?” Vì sao Thích bánh bao biết hắn có biệt danh là “bánh bao” chứ? Chẳng lẽ hắn cùng Triều Triều trước kia từng trải qua cái gì gì gì gì đó?! *mắt trái tim* ~ tâm mê trai đã lâu không xuất hiện, nay lại bắt đầu bốc lửa rồi.

“… rớt rồi.”

“A? Cái gì? A?! Bánh bao của ta!!!” Thì ra là vì ta vừa mới xem Thích bánh bao múa kiếm nhập quá nhập thần, kết quả bánh bao trong miệng rớt xuống đất… Được rồi, cho dù Triều Triều vẫn còn nhớ y từng là “Vũ Cung Lâm”, ta vẫn phải làm cho mọi người nhận ra y không phải!!!! Đặc biệt là Thích bánh bao… Nếu không, ta sẽ bị giết.

Xoay người nhặt bánh bao rớt trên đất, lên trên mặt đất đích bánh bao, lén nhìn Thích bánh bao, hắn rất không nể tình xoay lưng về phía ta.

Véo véo cái bánh bao trong tay, tới nỗi nó bị lõm một lỗ, khẽ cau mày. “Xin hỏi, Cố Tích Triều là đại cừu địch của Thích Bộ đầu?!” Không quanh co lòng vòng, hỏi gọn gàng dứt khoát.

“Đúng.” Lại không ngờ, Thích Thiếu Thương không chút do dự trả lời đơn giản một chữ.

Trong lòng co rút đau đớn, chỉ biết, chuyện xảy ra giữa bọn họ lúc đó, là một chuyện hệ trọng rất khủng khiếp.

“Vậy, lúc ngươi giết chết Cố Tích Triều, trong lòng, rất sung sướng, phải không?”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Không khí lạnh lùng, trên người Thích Thiếu Thương lộ ra sát khí nhàn nhạt. Mà —— một vị nào đó trong thân thể của ta cũng lộ ra mộ tia khiến người khác kinh sợ.

Sát khí, ta bị kẹp ở giữa ~~~

Ta sai rồi…

Bất quá vì sự nghiệp mẹ ruột vĩ đại, nếu bị hai người này liên thủ chém chết cũng đáng! Ít nhất hai người bọn họ cùng nhau liên thủ. =_=|||||||||||

Cố gắng không để ý tới hai đạo sát khí, từng bước tiến về phía trước, nhả ra từng chữ từng chữ một, “Thích Thiếu Thương, ngươi – thật – sự – giết – Cố – Tích – Triều?!”

“… Rốt cuộc ngươi là ai! Vì sao lại để ý tới Cố Tích Triều như thế?”

“Không phải a,” Ta cười khẽ, lại tiếp tục tiến về phía trước, “Chính là cảm thấy được, thiên lý truy sát cũng không thể giết chết Thích đại hiệp, Thích đại hiệp ngươi cũng không thể giết chết Cố Tích Triều, vậy vì sao tự nhiên y lại chết!” Khi nói những lời này, thực kiên quyết, tâm lại không tự chủ được mà run rẩy. Kỳ thực, ta rất tin, tin rằng Thích bánh bao có tình cảm với Triều Triều, niềm tin này chưa bao giờ lung lay một phân. Nhưng mà, vì sao bọn họ lại ra nông nỗi này? Nhớ lại lúc sơ ngộ một năm trước, ta đột nhiên ý thức được, nếu như không có sự xuất hiện của ta, Triều Triều, có lẽ sẽ chết thật! Thích bánh bao biết rõ điều này! Nhưng điều quan trọng nhất, trong một năm qua Thích bánh bao chưa từng đi tìm Triều Triều! Chẳng có cái gọi là thất hồn lạc phách, cũng không có cái gọi là mượn rượu tiêu sầu, chỉ là một mực, băng lãnh, băng lãnh, băng lãnh!

Triều Triều a, Thích bánh bao a, đừng tổn thương lòng ta a, ta chính là mẹ ruột mà…..

“Cố Tích Triều phạm thượng bức vua thoái vị, tội ác tày trời, tội đáng chết vạn lần, y đã chết, là ông trời có mắt.”

Lại sải thêm một bước về phía trước, “Ha ha, phạm thượng bức vua thoái vị? Thích Bộ đầu, ngươi không biết là, ngươi có hận y, cũng không nên vì hoàng thượng mà hận sao?” Rốt cục nhìn thẳng hắn.

“…”

Đột nhiên hắn không nói gì, ta biết hắn đang suy nghĩ, nhất định là nghĩ về nợ máu của Triều Triều. Vì sao ta nói vậy a ~ đột nhiên có chút hối hận vì lời nói chưa kịp qua đại não đã chui tọt ra khỏi miệng!

[ Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? ]

[ Ách? ]

[ Ta hiểu, ngươi muốn biết chuyện xảy ra một năm trước, nhưng, nói những lời này, có ý nghĩa sao? ]

[ Làm sao ngươi biết nói những lời này vô dụng? Triều Triều, ngươi phải biết rằng, ở trong mắt ngươi ta rất ngớ ngẩn, nhưng ta không ngốc! Ta biết nên nói gì và không nên nói gì. ] Triều Triều, thực xin lỗi a, dù sao mục đích của ta và ngươi không giống nhau.

[ Vậy ngươi muốn làm cái gì? ]

Nghe được một tiếng hừ lạnh khinh miệt, có một dự cảm bất hảo, [ Không muốn làm gì hết… ]

[ Ngươi muốn cho ta và Thích Thiếu Thương ở bên nhau. ] Là câu khẳng định, không phải câu hỏi.

[ Triều Triều, ngươi, biết khi nào? ] Run rẩy, tiêu rồi, Triều Triều cũng biết?!

[ Ngay từ đầu, từ lúc ngươi đồng ý giúp ta. ]

*thở dài* Vẫn cho là mình che giấu rất giỏi, nhưng Triều Triều dù sao cũng là Triều Triều, thông minh như y, có cái gì có thể lừa được y chứ? Tuy rằng đã sớm biết một ngày sẽ bị lộ, cũng không ngờ bị Triều Triều phát hiện sớm như vậy. Ngay từ đầu ta đã ngửi thấy ẩn tình phức tạp trong chuyện “Một – kiếm – xuyên – tim”, cho nên không dám thú thật với Triều Triều, dù ta tin y cũng có cảm tình với Thích bánh bao.

[ Triều Triều, ngày đó rời khỏi sơn cốc, gặp Thích Thiếu Thương, ngươi đã biết đó là hắn, đúng không? ]

[ Ngươi biết? ]

[ Đúng, Triều Triều, ta nói, ta không ngu ngốc. Ngày đó hắn không dùng Nghịch Thủy Hàn, ta cũng không quan sát cẩn thận, cho nên không nhận ra. Nhưng vừa rồi xem hắn múa kiếm, ta phát hiện, bộ kiếm pháp của hắn, ta không biết là kiếm pháp gì, nhưng ta biết, bộ kiếm pháp đó tương sinh tương khắc với Thanh Minh kiếm pháp! Triều Triều ngươi vì đối phó với hắn mới sáng tạo ra Thanh Minh kiếm pháp! Đúng không? ]

[ Phải, ta đã sớm biết người đó chính là Thích Thiếu Thương. Cho dù hắn có hóa thành tro, ta cũng sẽ không quên! ]

[ Vì sao a… ]

[ Ta không thể ở bên cạnh Thích Thiếu Thương, ngươi phải hiểu, cũng phải chấp – nhận – sự – thật – này! ]

[ Triều Triều! Vì sao lại kỳ quặc như vậy! Ngươi rõ ràng… ]

[ Câm miệng! ]

“Cố Tích Triều y, nếu không chết, có thể làm gì?” Ta còn chưa kịp tiêu hóa lời nói của Triều Triều, Thích bánh bao sau khi trầm mặc thật lâu cuối cùng cũng mở miệng.

“Không thể nào! Ta vĩnh viễn sẽ không chấp nhận sự thật này! Không đúng, đây không phải là sự thật! Dù sao ta vĩnh viễn sẽ không chấp nhận! Hai người các ngươi chờ đó đi!” Lộn xộn lung tung beng hết rồi! Tâm ta rối loạn, không suy nghĩ hét lên. Sau đó đạp một cước. “Thích Thiếu Thương! Ngươi là tên đại ngu ngốc!”

“Bùm” một tiếng, hài lòng khi cái bánh bao nào đó rơi xuống nước, lấy tay phủi mũi giày, không quay đầu lại, rời đi. Vì thế, ta lại một lần nữa bỏ sót.

Thích Thiếu Thương gương mặt vốn băng lãnh lại như bị nước rửa trôi sạch, hóa thành gương mặt ngỡ ngàng đờ đẫn.

“Ta… ngu ngốc sao…”

******************************

Sáng sớm ngày hôm sau… ách, không còn sớm nữa, lúc Ngạch vào nhà bếp, Phúc đại thẩm đang thu dọn chén đũa, ta chỉ có thể ăn vài cái bánh bao. Lại là bánh bao, không biết ta cùng bánh bao có cừu oán gì không, tối hôm qua nếu không nghĩ ngợi chuyện của Thích bánh bao đồng thời khua môi múa mép với Triều Triều, ta đâu bị rơi vào cảnh đến hừng đông mới ngủ. Kết quả là, dậy trễ! Nghĩ như vậy, hung tợn cắn bánh bao trong tay một hơi, rồi lau miệng, hỗn đãn! Mẹ ruột ta đây có chết cũng phải biết rõ chân tướng!

Ta đi tìm Thiết Thủ, muốn hỏi thăm hắn tình hình một năm qua của Thích bánh bao, thì nghe nói hắn ở đại sảnh nghị sự, nên ta buồn bực rẽ qua hướng đến đại sảnh.

Vừa mới đến gần cửa, chợt nghe Truy Mệnh dốc sức hét loạn, “Đệ không muốn! Chết cũng không muốn!! Đệ không bao giờ làm chuyện này nữa! Vì sao cứ bắt đệ làm?!!!”

“Truy Mệnh, đệ phải biết rằng…”

” Chân của Vô Tình không tiện, hình tượng của ta không thích hợp để giả nữ nhân, Lãnh Huyết thiên tính lãnh đạm, không thích hợp với nhân vật này. Chỉ có đệ là thích hợp nhất.”

“Nhị sư huynh, lần nào cũng là câu này, có thể đổi câu nào mới không? Đệ nghe đến nhàm tai rồi!”

“Truy Mệnh, thải hoa tặc* lần này rất khó giải quyết, nhị sư huynh của đệ từng đi bắt hắn, lại để sổng! Luận về khinh công vẫn là Truy Mệnh đệ thích hợp…”

*loạn tặc quấy rối phụ nữ

A, hiểu rồi, thì ra là muốn bắt thải hoa tặc, muốn Truy Mệnh làm mồi, dường như Truy Mệnh bị ăn quá nhiều đã mệt, lần này đánh chết cũng không đi!

“Không được là không được! Các người không nghĩ cho, một đại nam nhân mặc trang phục nữ nhân lắc lư lả lướt ẹo qua uốn lại trên đường, kỳ quặc như thế nào! Đệ đã làm rất nhiều lần, lần này, mơ đi!”

“Dù sao đệ cũng làm nhiều lần quá rồi, thêm một lần nữa cũng không sao…”

“Không được!”

Trong lòng đột nhiên xúc động không hiểu nổi, ta dùng sức nắm chặt cổ tay mình, tâm niệm: không được nghĩ vậy không được nghĩ vậy không được nghĩ vậy không được nghĩ vậy không được nghĩ vậy không được nghĩ vậy không được nghĩ vậy không được nghĩ vậy không được nghĩ vậy ~ Ta tới hỏi Thiết Thủ chuyện quan trọng, không phải để làm chuyện này! Không được! Nhưng mà…  chuyện của Thích bánh bao và Triều Triều cũng không thể giải quyết trong một sớm một chiều!

Rốt cục vẫn không khống chế được ý nghĩ cá nhân, đẩy cửa đi vào, nói một câu “Vậy để ta làm”. Ai ai cũng đều ngây ngẩn cả người. Mà Thích Thiếu Thương, cũng lộ ra một biểu tình kinh dị hiếm thấy.

“Cái… Cái gì?” Truy Mệnh khó mà tin được, hỏi lại.

Ta hít sâu một hơi, bình tĩnh, dù sao cũng đã nói ra khỏi miệng, nói được làm được! “Ý của ta là, ta đến Lục Phiến Môn nhiều ngày như vậy, ăn ở không phải trả tiền, mãi cũng thấy ngại, nên muốn giúp các người một chút, dù sao cũng nhàn rỗi, nhàn rỗi a ~ ha ha…” Nuốt một ngụm nước bọt, “Ta thấy bộ dạng của ta cũng tương tự Truy Mệnh, khoác trang phục nữ nhân chắc cũng thích hợp…”

“Ngươi… chắc chắn? Giả nữ nhân?”

“A, không sao, coi như là diễn thế vai một lần. Xem như cảm tạ ơn Lục Phiến Môn ngày đó đã thu nhận.”

“Ai da ~! Được nha ~ Cuối cùng ta không cần phải giả nữ nhân nữa rồi ~!!! Ha ha!!!!”

“Nếu vậy, ngươi lại đây, ta nói sơ cho ngươi chuyện ngươi cần phải làm.”

Ta theo lời ngồi xuống bên cạnh Vô Tình.

“Sáng mai ngươi đi dạo trên phố, đi đâu cũng được, giống như thiếu nữ bình thường vậy. Cứ đi dạo cả ngày. Sau đó chờ đến buổi tối…”

“Dừng lại dừng lại dừng lại! Ngươi nói, buổi tối cũng phải giả?”

“Đương nhiên rồi, quan trọng là buổi tối.”

“A? Nếu phải giả buổi tối, vậy thì không được.”

“Tiểu Lâm a ~~ Vì sao buổi tối không được chứ! ~” Bởi vì ta còn chưa muốn chết! Còn nữa, đừng tùy tiện sửa tên ta!

“Cái đó, buổi tối, không tiện.”

“Không được a!! Ngươi đã đồng ý rồi!”

“Truy Mệnh huynh, thực có lỗi, chỉ có thể ban ngày, còn buổi tối…”

“Từ từ, ngươi nói chỉ có thể ban ngày?!”

Nhìn Truy Mệnh tràn ngập đốm nhỏ yêu thương, ta kiên định gật đầu.

“Vậy được rồi, ban ngày ngươi mặc trang phục nữ nhân đi dạo trên phố, ban đêm ta giả thay cho ngươi, thế nào?”

Nhìn Truy Mệnh hai mắt mong chờ, ta quay đầu nhìn Vô Tình. Vô Tình bất đắc dĩ gật đầu, “Được rồi, Lâm công tử cũng chưa quen đối phó với thải hoa tặc, muốn bắt hắn vẫn là Truy Mệnh thích hợp nhất. Cứ như vậy đi!”

Ai da!!! ~~ *tung hoa* ~~~ Cuối cùng cũng có thể thấy Triều Triều mặc trang phục nữ nhân ~~~ *mê trai-ING* ~~ *nước miếng-ING* ~~~ Từ chương ba ta đã bắt đầu tích lũy oán niệm a!! ~~ Giờ bùng nổ hết đi!!! A ha ha ha ha ~ đắc ý a đắc ý a ~~~ Ta đắc ý bưng chén trà trên bàn lên.

“Đó là chén của ta…”

Ta phun nước ra phèo phèo, hết hồn à. Quay đầu, là Thích Thiếu Thương?!

Nhìn đến Thích bánh bao ta đột nhiên bừng tỉnh, vì chuyện của các ngươi mà ta tâm lực tiều tụy, mẹ ruột ta muốn bồi bổ chính mình, chuyện của các ngươi tạm gác qua một bên. Nhưng mà, nhất định, ngàn vạn lần, tuyệt đối, không thể để Triều Triều biết, nếu không —— Triều Triều sẽ phát hỏa, hậu quả rất nghiêm trọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi