[THÍCH CỐ] THANH ĐĂNG

Những tia nắng sớm xuyên qua tầng mây nhạt, Cố Tích Triều theo Thích Thiếu Thương trở về khách điếm Duyệt Lai.

Đẩy đại môn khách điếm sờn cũ, có chút ngẩn ngơ.

Y lâu nay thanh lãnh, không thích đồng hành cùng ai. Khi Thích Thiếu Thương đề nghị về khách điếm nghỉ, ban đầu y cự tuyệt. Nhưng người này lại trịnh trọng khác thường: “Tích Triều, ngươi cần bồi dưỡng tinh thần, ban đêm mới có khí lực đấu với Cửu U, nếu không sẽ liên lụy đến Vãn Tình cô nương.”

Chỉ một câu, đã khiến y thuận theo.

Cố Tích Triều phát hiện, Thích Thiếu Thương có khả năng tuyệt xử phùng sinh*, tài ăn nói cũng không tệ, chỉ là trước kia không được phát huy mà thôi.

*Bị bức vào đường cùng vẫn có thể sống sót

Thích Thiếu Thương cẩn thận dẫn y đi lên cầu thang u ám, đúng lúc Thiết Thủ đẩy cửa đi ra, đôi bên chạm mặt, tim đập nhanh như ngựa tung vó.

Dưới ánh nắng leo lắt, Thiết Thủ mắt sáng như đuốc đảo một vòng trên người Cố Tích Triều, đoạn thăm dò Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương lập tức nụ cười nở rộ như hoa: “Tích Triều y không sao.”

“Tích Triều…” Thiết Thủ im lặng nghiền ngẫm cách xưng hô này, liên tưởng đến trước đó khi Thích Thiếu Thương nghe tin người đã chết cử chỉ điên cuồng, trong lòng minh bạch vài phần, khóe miệng không khỏi tràn tiếu ý.

Cố Tích Triều nhạy cảm sắc bén, lập tức hiểu ngay, biết hắn đang nhạo mình, trong lòng không vui, lạnh lùng nói: “Sao, ta không chết, Thiết nhị bộ đầu rất thất vọng?”

Thiết Thủ tránh ánh mắt khiêu khích của y, lãnh đạm: “Nếu ngươi không phạm quốc pháp, chết hay không liên quan gì đến ta?”

Cố Tích Triều nhướng mày, Thích Thiếu Thương nhanh chóng cười trừ giữ chặt tay y: “Tích Triều, ngươi đã mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.”

Cố Tích Triều thấy hắn thành khẩn, không đành lòng gây chuyện, hừ lạnh một tiếng rồi đi cùng hắn.

Thiết Thủ trầm ngâm một lát, cũng xoay người bước theo sau.

Phòng khách điếm vốn rộng rãi, nhưng khi hai người ánh mắt trao nhau hận ý bước vào, không khí quánh đặc đến ngột ngạt khó thở.

Thích Thiếu Thương hiểu nguyên nhân sâu xa, đành phải làm như không thấy mà chuẩn bị giường, thầm nghĩ, nếu hai người họ có thể dàn xếp, thiên hạ tất thái bình.

Cố Tích Triều cẩn thận đặt thanh đăng trên bàn, tay vuốt ve hoa văn trên vải. Ban mai phủ lên gương mặt y một lớp nhu hòa, vẻ cay độc khi trước hóa thành hư không.

Một lúc sau, Thích Thiếu Thương chuẩn bị xong, đến bên cạnh y nói: “Tích Triều, nghỉ ngơi một chút.”

Thiết Thủ đứng cạnh cửa lần đầu tiên nghe thấy Thích Thiếu Thương ngữ điệu ôn nhu như thế, cười thầm trong bụng.

Cố Tích Triều đứng dậy, ánh mắt hãy còn lưu luyến thanh đăng trên bàn, Thích Thiếu Thương vội trấn an: “Yên tâm, ta sẽ chăm sóc Vãn Tình cô nương thật tốt.”

Lời vừa thốt ra, ngay lập tức có cảm giác không ổn, nhưng còn chưa rõ là không ổn ở đâu, thân ảnh màu đen đã phóng đến.

Nhưng Cố Tích Triều còn nhanh hơn, xoay người nắm chặt đèn lồng, tay còn lại xuất chưởng, điện chớp lửa lóe, chưởng ảnh bay tán loạn.

Thích Thiếu Thương lúc này mới phát hiện mình nói hớ, hối hả đem thân mình ngăn giữa hai người.

Cố Tích Triều vẫn cầm chắc đèn lồng, vội vàng cúi người kiểm tra, nộ khí xung thiên: “Thiết bộ đầu muốn thế nào?”

Thiết Thủ căn bản chỉ muốn đến xem thử, không ngờ Cố Tích Triều động thủ trước, bản năng của người luyện võ khiến hắn ra tay đánh trả. Giờ phút này tỉnh táo lại, hối hận đã quá kích động, lui về sau vài bước, chậm rãi đáp:

“Vãn Tình nàng… ở trong đèn lồng này?” Nói xong, ngay cả mình cũng hiểu câu hỏi vừa rồi ngớ ngẩn đến ngần nào.

Cố Tích Triều lãnh đạm: “Vãn Tình là thê tử của ta, liên can gì đến ngươi?”

Thiết Thủ thẹn quá thành giận, nhất thời đánh mất vẻ điềm tĩnh cố hữu, dằn giọng: “Nếu không phải vì ngươi, Vãn Tình sẽ không chết!”

Cố Tích Triều lập tức mỉa mai: “Nếu không phải Thiết bộ đầu chiêm tiền cố hậu*, Vãn Tình sẽ không quen biết ta.”

*do dự lưỡng lự

Nói đến đây, nhướng mày trào phúng: “Lại nói, Cố mỗ còn phải cảm tạ ngươi đã se duyên tơ hồng xây tổ uyên ương.”

Thiết Thủ nhất thời uất nghẹn, sắc mặt ủ dột như sung huyết.

Hai người trừng mắt lạnh lùng giằng co giữa phòng. Thích Thiếu Thương có ý giải hòa, nhưng vô kế khả thi.

Đang trong tình thế khó xử, nha môn có người báo: “Không thấy thi thể của Vương viên ngoại.” Thiết Thủ chấn động, vội vàng lao ra ngoài.

Vừa bước ra đến cửa, Cố Tích Triều sau lưng cao giọng nói: “Hài của Thiết bộ đầu dính bùn nhão, hay là tối qua đi đâu sao?”

Thiết Thủ ngây ra một lúc, cúi đầu nhìn hài, quả thế.

Đường Lâm Châu trải đá, bản thân không hề đi nơi khác, lý do gì hài lại dính bùn? Hắn cau mày, trăm ngàn câu hỏi không được giải đáp.

Thích Thiếu Thương tất nhiên tường tận ngọn nguồn, nhưng biết hắn bị yêu hồn phong nhập, thân bất do kỷ, không nỡ vạch trần, chỉ nháy mắt với Cố Tích Triều, ngăn y tiếp tục nói.

Thiết Thủ minh tư khổ tưởng thế nào cũng không nắm được mấu chốt, đầu đau muốn nứt ra, lảo đảo bước đi.

“Cái này đủ phiền hắn cả ngày rồi.”

Cố Tích Triều như hài đồng bướng bỉnh cười, lại cẩn thận đặt thanh đăng trên bàn, đến bên giường ngoan ngoãn nằm xuống.

Thích Thiếu Thương cưng chiều lắc đầu, bước đến đắp chăn lên người y.

Đã bao ngày bôn ba vất vả, Cố Tích Triều vừa nằm xuống đã ngủ thật say.

Dần mất đi tỉnh táo, mắt nhíu lại, chân mày dày hơi nhướng lên, chỉ cần thoáng nhìn cũng nhận ra tâm đang loạn.

Dường như đang nằm mơ, gương mặt không ngừng co giật, khóe mắt ươn ướt, Thích Thiếu Thương vươn tay nhẹ nhàng lau đi. Giọt nước mắt trong trẻo theo ngón tay hắn thấm vào da, truyền thẳng đến tim, lòng co rút đớn đau.

“Vãn Tình… Đừng đi.... Đừng bỏ rơi ta…” Cố Tích Triều chợt nỉ non vài tiếng. Thích Thiếu Thương nghiêng đầu nhìn, thấy y hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt thống khổ căng thẳng, hẳn là đang gặp ác mộng.

Hắn do dự nắm tay y, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ không đi… Ngươi an tâm ngủ.”

Cố Tích Triều mờ mịt mở mắt, hoảng loạn, hiển nhiên là thần trí bất minh.

“Nàng đi rồi… Nàng vẫn bỏ rơi ta, từ nay về sau đất trời rộng lớn, chỉ còn một mình ta…”

Thích Thiếu Thương rốt cuộc nhịn không được, cúi người khẽ ôm y vào lòng, cảm nhận rõ ràng dáng người xương xương lạnh lẽo khiến hắn không ngừng lắp bắp sợ hãi, lại càng ôm chặt hơn, dịu dàng an ủi:

“Không sao, còn có ta, ta sẽ ở bên cạnh ngươi…”

Cố Tích Triều giật mình vùng vẫy, nhưng chung quy lại lưu luyến hơi thở ấm áp trên người đối phương, chậm rãi nhắm mắt lại.

Thích Thiếu Thương cứ thế mà ôm y, cho đến khi cánh tay tê cứng vẫn không buông ra.

Bất luận thế nào, chí ít là giờ khắc này, hắn có thể sưởi ấm cơ thể băng hàn, an ủi trái tim thống khổ của y; giờ khắc này, y thật sự cần hắn.

Ánh sáng vụn vỡ xuyên qua cửa sổ rơi rớt bên giường, tản ra hai bóng dáng mờ mờ, nơi nơi tĩnh lặng, dường như thế giới này chỉ có hai người bọn họ…

Khi Cố Tích Triều tỉnh lại, mặt trời đã ngã về tây, Thích Thiếu Thương đang ngồi trước bàn xuất thần ngây dại nhìn thanh đăng.

“Sao ta lại ngủ lâu như vậy.” Y ngồi dậy, chợt có vài hình ảnh lướt qua đầu, lại không thể nhớ ra.

Thích Thiếu Thương vội vàng đến bên giường, ôn hòa hiền hậu cười: “Hẳn là mấy ngày nay đã quá cực khổ.”

Cố Tích Triều đứng lên vươn vai, thấy thần thanh khí sảng, thoải mái nói, “Đúng vậy, lâu lắm rồi không được ngủ một giấc tròn.”

Dứt lời nhìn thanh đăng trên bàn, âm thầm tự trách vì sao ở bên hắn lại yên lòng như thế.

Lúc này, những tia ráng chiều cuối cùng lưu luyến vương trên khung cửa, xung quanh một mảnh tiêu điều xơ xác, màn đêm lạnh lùng lại đến.

“Chúng ta xuất phát thôi.” Thích Thiếu Thương ngửa mặt nhìn sắc trời, trầm giọng nói.

Cố Tích Triều lại không đáp.

Thích Thiếu Thương kỳ quái quay đầu, thấy y sắc mặt nghiêm trọng đứng yên, như đang cân nhắc điều gì.

“Tích Triều?” Thích Thiếu Thương đến trước mặt y nhẹ nhàng gọi.

Y ngẩng đầu, ánh mắt toát vẻ mê man, lập tức lại khôi phục thần tình trấn tĩnh, khóe môi miễn cưỡng nhếch:

“Mười lăm tháng bảy, âm khí đại thịnh, Đại dương gia, ta không nắm chắc, chi bằng…” Lời còn chưa dứt, tay nhanh như chớp điểm huyệt đạo của Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương nhanh nhạy nghiêng người tránh đi. Khi đó công phu hai người vốn ngang nhau, Cố Tích Triều đột kích thất thủ, ngây dại.

“Ngươi đang thắc mắc vì sao ta có thể tránh?” Thích Thiếu Thương mỉm cười, “Bởi vì thật khéo, vừa rồi ta cũng muốn làm vậy.”

Cố Tích Triều nhướng mắt nhìn hắn.

“Đối diện cường địch, đương nhiên muốn bảo vệ đối phương an toàn, bất quá bây giờ ta đã từ bỏ ý niệm ấy.” Thích Thiếu Thương chậm rãi nói, “Bởi vì ta không muốn… để ngươi một mình cô đơn trên cõi đời này.”

Hắn chậm rãi chắp tay, “Tích Triều, từ nay về sau, chúng ta sống cùng sống, nếu phải chết… thì cùng chết…”

Cố Tích Triều rũ mắt, đồng tử trong suốt lại hừng hực một tầng sương mù mỏng, thật lâu sau, mới khẽ khàng:

“Được.”

Ánh trăng tản ra nguyệt quang vàng nhạt dần lên cao, đó là trăng thượng huyền, lại như trăng hạ huyền ảm đạm trong hoang viện.

*Trăng thượng huyền và hạ huyền đều là trăng lưỡi liềm, nhưng thượng huyền là vào mồng 7, 8 âm lịch, hạ huyền là vào mồng 23, 24 âm lịch.

Qua canh ba, Huyết Lạc lại mãnh liệt khai hoa, dọa Thích Thiếu Thương sợ nổi da gà, bất an nói: “Tích Triều, đêm nay bao giờ thì Vãn Tình cô nương được siêu sinh?”

Cố Tích Triều cầm thanh đăng ngồi trên ghế đá ở tiểu viện, nhìn hoa trắng như yêu mị ùn ùn kéo đến trong nháy mắt, trầm giọng đáp: “Ta cũng không biết…”

“Vậy ở nơi này có quá nguy hiểm không? Cửu U có thể đến bất cứ lúc nào.”

Cố Tích Triều cau mày: “Đêm nay hoa Huyết Lạc năng lực tăng gấp bội, nếu không nghĩ cách phá hủy, Cửu U chắc chắn sẽ thành ma.”

Nói đến đây, trầm ngâm một lát, chân mày thoáng giãn ra:

“May mắn, mới vừa rồi ta thừa dịp đánh nhau với Thiết Thủ, âm thầm dán bùa được đại sư tặng trên người hắn, như vậy Cửu U không thể nhập thể. Trong Lâm Châu, ta tin không ai có thể địch nổi ta và ngươi liên thủ.”

Dứt lời đứng dậy, lấy tiểu phủ, dưới ánh trăng ngân quang chợt lóe, xé gió lao đến thân cây. Lại thấy hoa lửa văng khắp nơi, nhưng tiểu phủ lại rớt thẳng xuống đất.

Cố Tích Triều cắn răng, phóng tiểu phủ thứ hai, cũng không thể bay trở về. Hoa trắng xóa điên cuồng tràn lan, vây quanh bọn họ thật chặt, hương khí nồng đậm túy tâm.

“Ta tới giúp ngươi.” Thích Thiếu Thương đang định rút Nghịch Thủy Hàn, lại bị Cố Tích Triều ngăn trở, “Vô dụng, chỉ có người từng luyện ma công mới có thể chặt đứt cây Huyết Lạc.”

Hai người đang rối như tơ vò, đột nhiên một trận âm phong đánh úp, hàn ý nhập thẳng vào xương tủy.

Thích Thiếu Thương vội hộ trước người Cố Tích Triều, trầm giọng nói: “Hắn đến rồi.”

Cố Tích Triều cũng nắm chặt đèn lồng trong tay, cẩn thận quan sát bốn phía. Ánh mắt vô tình liếc qua Thích Thiếu Thương bên cạnh, thấy nửa gương mặt hắn phơi bày dưới trăng, nửa còn lại ẩn trong tàng cây tăm tối, mái tóc vốn mềm mại nay giương nanh múa vuốt xõa ra rối tung, âm trầm đáng sợ nói không nên lời.

Cố Tích Triều trong lòng rét run, khẽ gọi một tiếng: “Đại dương gia?”

Thích Thiếu Thương quay đầu, mắt đã đỏ ngầu như máu, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo dữ tợn.

Cố Tích Triều khiếp sợ lùi ra sau mấy bước, sau khi suy nghĩ đã rõ nguyên do, cười thảm đạm:

“Đại dương gia, ngươi nhớ lầm sinh nhật.”

Lời còn chưa dứt, chưởng phong của Thích Thiếu Thương đã sắc bén đánh về phía y…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi