[THÍCH CỐ] THANH ĐĂNG

Cố Tích Triều biết tảng đá sắp nện xuống, Thích Thiếu Thương sau khi tỉnh dậy sẽ đau đến tâm can đứt đoạn, liền nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ nói:

“Đại dương gia, bất luận có chuyện gì xảy ra, ngươi không thể chết, ngươi phải lưu mạng mình, thay ta sống tốt!”

Gằn từng tiếng, chậm rãi nói, tựa hồ muốn truyền thẳng vào tâm người kia.

Thích Thiếu Thương theo bản năng lắc đầu, nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn.

Dưới tàng cây Huyết Lạc đột ngột vang một tiếng nổ chấn thiên động địa, máu tươi như suối ào ra không ngớt, ngập thảm hoa trắng.

Chớp mắt, hoa trắng bị nhuộm một mảnh hồng nhạt, rồi ngày càng đậm hơn, cho đến khi hóa thành đại dương máu mênh mang.

Đồng tử của Thích Thiếu Thương cũng bị nhiễm, phát ra quang mang đỏ tươi.

Cố Tích Triều biết không lâu nữa hắn sẽ bị ma tính khống chế hoàn toàn, trong phút chốc, ngẩn ngơ hồi tưởng lại một đời mình: lạnh giá, cô độc, tuyệt vọng… Ngày qua ngày, năm qua năm…

“Cứ thế mà chấm dứt đi…” Y buồn bã cười, ôm chặt thanh đăng, chỉ mong có thể lấy thân bảo vệ Vãn Tình đến giờ khắc cuối cùng.

Chỉ nghe Thích Thiếu Thương ngửa mặt lên trời hét một tiếng thống thiết, tay nắm chặt tảng đá ném xuống.

Cố Tích Triều mắt đang muốn nhắm nghiền, chợt thấy tinh quang phát ra từ mắt Thích Thiếu Thương, tay phải lật lại, đổi hướng ném. Tảng đá rơi thẳng vào đầu hắn.

“Đừng!”

Cố Tích Triều hét to, chưa kịp nghĩ nhiều, Thần Khốc Tiểu Phủ rời tay, đáng tiếc không có lực, chỉ ma sát với tảng đá xẹt lửa. Ầm một tiếng, Thích Thiếu Thương cùng tảng đá ngã xuống thảm hoa đỏ.

Trong phút chốc, Cố Tích Triều cảm thấy lục phủ ngũ tạng đã bị thiêu rụi. Y vùng vẫy chồm đến, thấy Thích Thiếu Thương đỉnh đầu ngập máu tươi, không còn hơi thở.

“Hắn chết rồi, hắn chết rồi…”

Cố Tích Triều trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại một câu, mỗi chữ, hòa cùng một giọt máu rơi trên hoa Huyết Lạc.

Y luôn nghĩ, Vãn Tình đã mang tâm của y đi, nhưng giờ mới phát hiện, thì ra nó vẫn yên vị bên ngực trái, vẫn đau tựa sông cuộn bể gầm.

Trời không trăng, gió thổi ào ào, chỉ một thanh âm đơn thuần của gió, nhưng khi thì thê lương sắc sảo, khi thì u tối ngân nga, lúc trầm lúc bổng thét gào.

Do dự hồi lâu, y mới vươn tay mong cảm nhận một chút hơi thở của người kia, nhưng tay lại bất động trong không trung, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Chính vào lúc đó, một cái bóng trắng thoát ra từ đỉnh đầu Thích Thiếu Thương, hạ xuống thảm hoa Huyết Lạc trải dài trên đất.

Hư ảnh dần dần rõ ràng, mơ hồ thấy được một nam tử trung niên, tướng mạo vốn vô cùng tuấn tú, nhưng trên mặt trái phải đều mang những vết sẹo dài, khiến hắn khoác thêm vài phần bạo ngược.

“Cửu U?” Cố Tích Triều trong lòng cả kinh, theo bản năng siết chặt thanh đăng hơn.

Cửu U trong mắt một mảnh đỏ rực, nhấc chân đá vào người Thích Thiếu Thương, mắng: “Đồ ngu, vì tên tiểu súc sinh này, đến mạng cũng không cần!”

Cố Tích Triều thấy thế vội vàng nhào tới, giấu Thích Thiếu Thương ra sau người, lưng chịu một cước thật mạnh. May mắn, đã bao ngày hoa Huyết Lạc bị hủy, công lực của Cửu U chưa không phục, miễn cưỡng chống đỡ được.

Cửu U thấy y thần sắc khác thường, đoán ra nguyên do, oán hận nói: “Tiểu súc sinh, chờ sau khi ta thành công sẽ tìm ngươi tính sổ!”

Dứt lời hóa thành khói nhẹ, bay đến dưới tàng cây Huyết Lạc.

Cố Tích Triều nới lỏng người, muốn đem thân thể hắn dời đi, đột nhiên phát hiện tay Thích Thiếu Thương giật giật.

Y mừng rỡ muốn nhảy cẫng, cẩn thận đặt lỗ tai lên lồng ngực hắn, nghe tiếng đập yếu ớt mà rõ ràng, trong một thoáng, cảm thấy đó là thanh âm đẹp nhất đất trời.

Lúc này, Cửu U ngâm thân người trong suối máu. Một luồng sáng đỏ từ lòng bàn chân hắn thoát ra, trong chốc lát, đã chiếu đến đầu gối.

Ma công thư có viết, huyết tuyến chạm đầu, người và ma sẽ hợp nhất, hóa thành huyết ảnh, giết người trong vô hình. Cố Tích Triều nhớ rõ như thế, bất giác lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Đêm. Đã là thời điểm đen tối nhất, tiểu viện tĩnh lặng, chỉ có từ suối máu phát ra âm thanh vang vọng, vị tanh tưởi lan tỏa đến buồn nôn.

Cố Tích Triều nhìn quanh quất, lặng lẽ kiếm tìm Nghịch Thủy Hàn đã đánh rơi, phát hiện cạnh mình mấy thước lóe sáng một đạo bạch quang. Tâm chấn động, vội rạp người bò qua.

May mắn Cửu U đang chuyên tâm tu luyện, không chú ý đến y. Một lát sau, đã nắm được kiếm trong tay. Nhìn lại Cửu U, huyết tuyến đã dâng đến lưng.

Cố Tích Triều tâm tư bách chuyển thiên hồi, hỗn loạn nghĩ ra vô số chủ ý, nhưng thân thể quá suy nhược, không thể thực hiện.

Đang lo âu, y nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ. Chăm chú nhìn qua, chỉ thấy một bóng đen ở cửa tiểu viện, kinh ngạc nhìn suối máu kịch liệt phun trào.

“Thiết Thủ?” Cố Tích Triều muốn gọi hắn, nhưng ngẫm đi nghĩ lại, quyết định im lặng.

Cửu U cũng đã phát hiện, hừ lạnh một tiếng, hóa thành một mảnh bạch quang nhanh như chớp đánh về phía Thiết Thủ.

Cùng lúc đó, Cố Tích Triều cắn răng dùng cánh tay phải kiệt quệ ném Nghịch Thủy Hàn qua, quát to: “Thiết Thủ, Nghịch Thủy Hàn!”

Thiết Thủ cảm nhận một bóng trắng gào thét lao tới, đang thảng thốt, kiếm đã đến bên người, nghe ra thanh âm của Cố Tích Triều, nhanh chóng vững vàng nắm chặt kiếm trong tay.

Cửu U bị duệ quang của Nghịch Thủy Hàn trấn áp, không dám đến gần, lập tức đổi hướng muốn trốn thoát.

Cố Tích Triều khàn giọng thất thanh: “Đó là Cửu U, mau…” Lời còn chưa dứt, Thiết Thủ đã ra tay như chớp, hào quang ánh bạc tựa du long truy theo ảo ảnh của Cửu U, khoảng cách ngày một gần. Một tiếng vang chấn động đất trời, thân thể Cửu U hóa thành một màn sương mờ mịt.

Thanh phong nhẹ thổi, khói xám chậm rãi tan biến, hoa Huyết Lạc rơi xuống như lũ. Vừa rồi còn đỏ rực như máu, nay đã héo tàn lả tả tựa thủy triều.

“Thiết Thủ, cuối cùng chúng ta cũng ăn ý một lần.” Cố Tích Triều thì thào, như dây đàn đứt đoạn, nhất thời ngất đi.

Không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy trong ngực có một luồng nhiệt khí cuồn cuộn truyền vào, ý thức dần dần khôi phục, quay đầu nhìn, thì ra Thiết Thủ đang dùng nội lực trị thương cho y.

Cố Tích Triều không cảm ơn, chỉ xoay người nắm chặt cánh tay hắn mà hỏi: “Thích Thiếu Thương thế nào?”

Thiết Thủ ung dung đứng dậy: “Không sao, ta đã băng bó cho hắn, qua cơn này sẽ tỉnh lại.” Ngẫm nghĩ, đoạn nói tiếp: “Ta còn để hắn ở ngay đây, đỡ cho hắn vừa tỉnh lại đã vội vã tìm ngươi.”

Cố Tích Triều nghe vậy, mặt ửng hồng, cảm nhận ý hài hước ẩn trong lời nói, lại không tiện giận dữ, đành vờ như không nghe thấy gì. Thấy Thiết Thủ đã đi đến cửa tiểu viện, vội cao giọng: “Đêm nay Vãn Tình sẽ hiện thân, ngươi không muốn gặp nàng sao?”

Thiết Thủ ngẩn người, thân thể ngừng lại đột ngột. Cố Tích Triều thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Qua đêm nay, chúng ta sẽ không còn gặp nàng nữa.”

Dứt lời, lấy ra một quyển kinh thư đã ố vàng, theo chỉ dẫn, bắt đầu gọi tên Vãn Tình.

Đèn lồng xanh biếc chợt tỏa ra một tầng quang mang ánh bạc, thanh đăng không ngừng xoay tròn, khói xanh lãng đãng bay lên, hội tụ trong không trung thành hình người, trong hoa lượn lờ theo gió, hóa thành hình dạng của Vãn Tình, vẫn vận váy dài hồng phấn như xưa.

“Vãn Tình!” Cố Tích Triều vội chạy qua, Thiết Thủ cũng không nhịn được mà tiến về phía trước vài bước.

Vãn Tình trong suốt xoay đầu lại, đồng tử tựa thu thủy soi rọi dung nhan Cố Tích Triều.

“Tích Triều?” Nàng khẽ gọi, đôi tay ôn nhu vuốt gò má y, “Là chàng sao? Thiếp thật sự… có thể gặp chàng lần nữa?” Ngữ khí mê man, tựa hồ trong mộng ảo.

Cố Tích Triều nắm chặt tay nàng, hạ giọng đáp: “Vãn Tình, là ta, ta rất nhớ nàng…” Càng về sau, âm điệu càng thấm đẫm tiếng nức nở.

Vãn Tình thấy trên mặt y loang lổ vết máu, bất giác đau lòng, vươn tay lau đi máu bên khóe miệng, nhẹ giọng: “Tích Triều, chàng gầy đi rất nhiều. Vết thương năm đó có còn đau không?”

Cố Tích Triều vội vàng lắc đầu: “Không sao, không đau chút nào.”

Vãn Tình ôn nhuận cười, dùng ngón tay chải mái tóc quăn rối tung, giống như thường ngày vẫn làm.

Ánh trăng nhòa nhạt, hai người đắm chìm trong nhu tình, hoàn toàn quên mất một người đang lẳng lặng đứng dưới tàng cây.

Thiết Thủ rũ mi, nhớ đến nàng dưới nhành liễu xanh quay đầu cười dịu dàng với hắn, thì ra… chuyện đã ẩn sâu trong lớp bụi thời gian.

Hắn nghĩ nàng trọn đời không quên hắn. Hắn nghĩ nàng thành thân chỉ để trả thù. Hắn nghĩ… tất cả chỉ là một trò chơi, trò chơi của ba người.

Bây giờ phát hiện, hắn chỉ đang huyễn hoặc mình.

Trong lòng nàng sớm đã không có hắn, thậm chí… trong mắt cũng không có.

Màn kịch của bọn họ đã kết thúc tự khi nào, chỉ còn hắn ngỡ ngàng ra sức biểu diễn trên sân khấu.

Nghĩ vậy, Thiết Thủ cười chua xót, lẳng lặng rời khỏi tiểu viện.

Không ai để ý đến những bước chân của hắn. Tình yêu héo tàn cũng giống như hoa Huyết Lạc, im lặng ẩn trong nấm mộ, không còn vết tích.

Thời gian thắm thoắt trôi qua, những áng mây đằng chân trời đã hé vài tia sắc tím, Vãn Tình trong lòng Cố Tích Triều ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dần trở nên thê lương.

“Tích Triều, thiếp phải đi rồi.” Nàng khẽ nói, thanh âm nhỏ như không nỡ để y nghe thấy, nhưng truyền đến bên tai lại tựa sấm đánh chớp giật đùng đoàng.

Y gắt gao dùng cánh tay khóa chặt nàng, như một đứa nhỏ bướng bỉnh: “Đừng đi, Vãn Tình, đừng rời khỏi ta.”

Vòng tay của y ấm áp đến thế, nàng nhắm mắt lại, lưu luyến không rời.

Nhưng, từng hồi chuông vang vọng từ phía chân trời, nàng biết, đó là âm thanh thúc giục. Nàng lưu lại đây, sẽ chỉ liên lụy đến y.

Quay đầu chăm chú nhìn đôi mắt ưng trong suốt, khóe môi hơi nhếch lên, khẽ khàng: “Tích Triều, chàng có biết, cả đời này ta hạnh phúc nhất khi nào không?”

Y hoang mang lắc đầu, trong hồi ức, chưa bao giờ y nhìn thấy nàng vui vẻ.

“Đó là bốn mươi chín ngày trong thanh đăng.” Nàng cúi đầu cười ngọt ngào, “Từ khi quen biết chàng, đây là những ngày được ở bên chàng lâu nhất, tuy không nhìn thấy, nhưng giờ giờ khắc khắc đều cảm nhận được sự hiện diện của chàng, thiếp vô cùng hạnh phúc…”

Cố Tích Triều cắn chặt môi, cố nén những giọt lệ ứ đọng nơi khóe mắt, nhẹ nhàng thở dài: “Ta đi cùng nàng, vĩnh viễn ở bên nàng, được không?”

Vãn Tình lắc đầu: “Như vậy là đủ rồi, kiếp này có thể gả cho chàng, ông trời đối đãi với thiếp cũng không tệ. Thiếp không dám mong cầu nhiều hơn.”

Nàng chậm rãi dựa vào ngực hắn, “Thiếp chỉ sợ, sợ sau này chàng sẽ một mình cô độc trên cõi đời, sẽ cảm thấy tịch mịch, sẽ không vui…”

Nước mắt Cố Tích Triều lăn dài trên gò má xanh xao, từng giọt, rơi xuống mái tóc đen nhánh của Vãn Tình.

Nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng giúp y lau đi.

“May mà, đêm qua thiếp đã biết trên đời này còn có một người, có thể vì chàng mà không màng đến sinh mệnh…”

Cố Tích Triều vội ngắt lời, “Chỉ vì hắn quen làm đại hiệp mà thôi, đổi lại là người ngoài, hắn cũng sẽ cứu.”

Vãn Tình mỉm cười, nụ cười dịu dàng mà ý vị thâm trường.

Tiếng chuông ngày càng nhanh, là nhạc thanh đến từ cõi tâm linh, xa xăm ảm đạm.

Cố Tích Triều tất nhiên không thể nghe, hãy còn gắt gao ôm nàng. Riêng Vãn Tình cảm nhận được thân thể ngày càng mất đi trọng lượng, thời hạn cuối cùng đã đến.

Nhẹ nhàng vùng khỏi vòng tay y, ôn nhu nói:

“Tích Triều, mỗi một ngày ở bên chàng, thiếp đều hạnh phúc như thế. Chỉ sợ qua cầu Nại Hà, cuối cùng sẽ quên đi tất cả. Chàng đáp ứng thiếp, sống thật tốt, thay thiếp kéo dài những hồi ức tốt đẹp, được không?”

Cố Tích Triều giật mình, thật bất đắc dĩ mà gật đầu.

Vãn Tình cười yếu ớt, môi mềm ôn nhu chạm vào má y, hạ giọng nói: “Tướng công, thiếp đi đây.” Lời còn chưa dứt, thân ảnh đã hóa thành hư vô.

Cố Tích Triều vươn tay muốn kéo lại, chỉ huơ vào khoảng không. Gió thổi bên tai bi thương như tiếng ai nức nở.

Khi Thích Thiếu Thương tỉnh lại, những tia ban mai đầu tiên đã vương trên cành lá. Sắc trời còn chưa sáng hẳn, từ màu đen chuyển sang màu lam sẫm tịch mịch.

Nước chảy róc rách bên tai, nhìn kỹ, thì ra là bờ sông nơi thả hoa đăng.

Hắn ngẩn ngơ một lát, một đoạn trí nhớ hiện ra trong đầu. Cảnh cuối cùng, chính là hắn giơ cao tảng đá, ném về phía Cố Tích Triều cả người đẫm máu, vô lực chống lại.

Hắn sợ đến mức ngồi bật dậy, khàn giọng hét lên: “Tích Triều!”

Liếc mắt đã thấy người nọ đang thắp một cái hoa đăng, trên đèn viết: “Nâng cốc chúc đông phong, lại cùng ung dung.” Mơ hồ là bút tích của chính mình.

Hắn vừa mừng vừa sợ, chân lảo đảo, suýt nữa đã té xuống sông.

Cố Tích Triều tay giữ chặt hắn, Thích Thiếu Thương bất chấp bộ dạng chật vật, chộp lấy cánh tay y, cẩn thận quan sát khắp người, vội vàng hỏi: “Tích Triều, ngươi không sao chứ? Ta nhớ rõ tảng đá…”

Cố Tích Triều thấy trán hắn rịn mồ hơi lạnh, nhìn thấu được nỗi lo âu, tâm vô cùng cảm động, miệng lại thản nhiên: “Có người đem tảng đá đập lên đầu mình, cho nên ta không sao.”

Dứt lời, giương mắt chăm chú nhìn đỉnh đầu người kia, “Vết thương của ngươi thế nào rồi?”

“Ta bị thương sao?” Thích Thiếu Thương lúc này mới cảm nhận cái đau ẩn ẩn trên đầu, cười khờ khạo: “Không sao, ngươi bình yên vô sự là tốt rồi.”

Vô ý nhìn đến đèn lồng vốn màu xanh đã chuyển sang màu vàng nhu hòa, thận trọng hỏi: “Vãn Tình cô nương…”

“Nàng đã chuyển thế.” Cố Tích Triều bình tĩnh đáp, trong giọng nói lại không giấu nổi chua xót.

Thích Thiếu Thương yên lặng ngồi bên, cùng y sóng vai nhìn trên sông ngàn ngọn đèn chìm nổi, tỏa ra ánh sáng mê ly.

Hắn biết y chưa thể thoát khỏi nỗi thống khổ mất Vãn Tình, nhưng bọn họ vẫn còn trẻ, vẫn còn một quãng đời dài để học cách quên đi. Nếu một năm, hai năm không đủ, vậy thì mười năm, hai mươi năm, cho dù y vĩnh viễn không thể quên người đã khuất, song nỗi đau trong lòng cũng sẽ dần nhạt phai.

Mà bất luận bao lâu, hắn đã hạ quyết tâm cùng y, không để y cô đơn một mình trong bóng tối tịch liêu.

Nghĩ đến đây, Thích Thiếu Thương mày giãn ra, nhận đèn hoa sen từ trong tay y, cẩn thận thả ra giữa sông, nói:

“Đèn đã bị ướt, ngươi làm sao thắp nó lên vậy?”

Cố Tích Triều thản nhiên, “Chút tài mọn thôi. Đã có người tin như thế, ta thành toàn một lần. Tiếc rằng Lâm Châu không có Pháo Đả Đăng.”

Thích Thiếu Thương nghe vậy vội nói, “Ta có mang theo mấy vò từ Liên Vân Trại, để ta về khách điếm lấy.” Dứt lời liền định đứng dậy.

Cố Tích Triều ngăn hắn lại, “Tương lai còn dài, tiếc chi vài ba khắc.”

“Tương – lai – còn – dài,” Thích Thiếu Thương chậm rãi thưởng thức bốn chữ, thấy hương vị ngọt ngào quanh quẩn trái tim, người lâng lâng trong men say nồng thắm.

Lúc này, dương quang trải trên mặt sông một lớp vàng óng ánh, ấm áp yên vui.

Những hạt bụi li ti lãng đãng trong không trung, lưu động theo từng tia nắng sớm, chậm rãi khó tin, mà thời gian lúc này cũng ngưng đọng. Chỉ có, một lão đánh cá thong thả cầm nhành trúc xanh, đứng trên chiếc thuyền con nhẹ nhàng trôi trên mặt sông lăn tăn sóng nước.

Thích Thiếu Thương thản nhiên nói: “Tích Triều, chi bằng chúng ta ở đây, chèo thuyền bắt cá, cùng ngắm bình minh hoàng hôn, được không?”

Cố Tích Triều không trả lời, ý cười bên môi dần dần hiện rõ, tan hòa cùng đồng tử trong veo, xuôi theo ánh mặt trời tươi đẹp…

– HOÀN –

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi