THÍCH EM NHƯ THẾ (CỨ THẾ THÍCH EM)

Hà Thanh ngồi trên ban công, châm một điếu thuốc.

Điện thoại đang để chế độ loa ngoài, giọng của người đàn ông có vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Rốt cục định thế nào đây? Khi nào cô mới đưa cho chúng tôi tin tức mới, chúng tôi đều đang chờ đánh một trận lớn đây! Cô yên tâm, đạp đổ X.N không thể thiếu được vị trí tốt cho cô đâu."

Hà Thanh vừa hút hai hơi thuốc, không biết Tô Khải đi ra từ đâu đoạt mất điếu thuốc sau đó tức giận dập tắt.

Cô ta lầm bầm một câu, "Quản việc không đâu."

"Cái gì? Cô nói sao?" Người đàn ông ở đầu dây bên kia gầm lên.

Hà Thanh tỏ ra khó chịu, nói: "Không có tin tức gì hết, hợp tác đến đây là kết thúc."

"Cái gì?! Hà Thanh, cô có ý gì vậy? Trước kia không phải cô còn đồng ý cùng chúng tôi hạ bệ Thẩm Chi Niên sao? Bây giờ giữa đường lại muốn rút là ý gì? Cô làm vậy Tô tổng sẽ tức giận!"

Cô ta lạnh lùng cười, "Tức giận? Thì liên quan gì tới tôi?"

"Hà Thanh, cô cho rằng cô nói không làm là có thể không làm sao? Tôi khuyên cô tốt nhất đừng đắc tội với Tô tổng!"

Hà Thanh nhếch môi, "Vậy tôi cũng khuyên mấy người, từ bỏ sớm đi. Thẩm Chi Niên không phải người các ông có thể đối phó dễ như vậy đâu."

"Phi!" Người đàn ông kia chửi thề, "Hắn ta chỉ là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch lập được chút nghiệp cỏn con thì có gì lợi hại? Chẳng qua là số hắn may mắn thôi! Bây giờ người đối phó với hắn chính là Tô tổng! Hà Thanh, nếu như cô khôn ngoan thì hãy hợp tác cùng chúng tôi, lật đổ tập đoàn X.N, cô sẽ có những gì cô muốn."

Hà Thanh lạnh nhạt "à" một tiếng, "Chỗ tốt? Thẩm Chi Niên đã cho tôi đủ rồi, cả đời này dùng cũng không hết."

"Hà Thanh, CMN cô có ý gì?"

"Không có ý gì hết. Không muốn làm là không muốn làm thôi." Dứt lời cô ta liền ngắt điện thoai, thuận tay tắt máy luôn.

Tô Khải đứng dựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, "Sao thế? Nghĩ thông rồi? Không phải trước kia còn rất muốn trả thù anh ta hay sao?"

Trả thù? Cô ta thật sự muốn trả thù anh khi nào chứ?

Hà Thanh không để ý đến Tô Khải, vừa định cầm lấy bao thuốc trên mặt bàn đã bị anh ta giành lấy, vứt thẳng xuống dưới lầu.

"Hà Thanh, CMN có người mẹ nào giống như cô không?"

Hà Thanh nhìn bao thuốc bị ném qua ban công, trầm mặc một hồi rồi ngẩng đầu nhìn Tô Khải.

"Anh không thể có đạo đức một chút à?"

Tô Khải cười mỉa mai, "Đạo đức? Tô Khải tôi so với cô có đức hơn nhiều!"

Hà Thanh lườm một cái, đi vào ghế sô pha.

Tô Khải giơ chân đá nhẹ cô ta một cái.

"Cô nói xem, sao lại không trả thù anh ta nữa?"

Hà Thanh vẫn không thèm để ý đến anh ta.

"Nói mau, nói mau, Hà Thanh."

Cô ta không chịu được liếc mắt qua, "Tôi không nỡ, không được à?"

Sắc mặt Tô Khải sầm lại, tức giận không nói được lời nào.

Hà Thanh lầm bầm, "Tự mình muốn hỏi cho bằng được."

Sau một lát, Hà Thanh ngồi thẳng người nhìn Tô Khải, "Tôi muốn ăn chua."

Anh ta cười gằn, "Bảo Thẩm Chi Niên đi mà mua cho cô."

Hà Thanh cầm lấy gối ném về phía anh ta.

Tô Khải bắt lấy, trừng mắt lườm. Hà Thanh cũng lườm lại, hai người hằm hằm nhìn nhau. Cuối cùng nửa ngày vẫn là Tô Khải chịu thua, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Muốn ăn gì?"

"Chua."

Tô Khải nhìn cô ta một cái, đi thẳng vào phòng bếp.

Hà Thanh cho rằng anh ta chuẩn bị đồ ăn, kết quả anh ta lại mang ra một bình dấm, đặt xuống mặt bàn.

"Chua đấy, uống đi!"

Hà Thanh đạp một cái, "Tô Khải, anh muốn chết à?"

- -----------------------

Từ khi tin tức Trương Sơ Tâm được kim chủ bao nuôi bị tung lên mạng, liên tiếp ba ngày cô đều đứng đầu top tìm kiếm trên Weibo.

Lúc Tống Hi gọi điện thoại tới vô cùng kích động, "Sơ Tâm, lần này chị thật sự bạo hồng thật rồi!"

Trương Sơ Tâm ở nhà một mình, đang rửa quả cherry, điện thoại mở loa ngoài đặt trên bệ bếp, nghe vậy chỉ cười cười.

"Em nói xem thế nào gọi là bạo hồng?"

"Toàn dân bàn luận, không phải là bạo hồng sao?"

"Có tác phẩm không?"

"Ách... Đây chỉ là vấn đề tạm thời..."

"Không có tác phẩm thì đừng nói tới chuyện bạo hồng, toàn dân bàn luận cũng chỉ là muốn đào bới đời tư của chị."

"Ôi, Sơ Tâm, nhắc tới chuyện này em thật sự muốn hỏi chị, Thẩm tổng khi nào mới chịu cho chị danh phận chính thức vậy?"

"Danh cái gì? Chị vốn là vợ anh ấy, còn cần danh phận chính thức?"

"Ý của em là giải thích với truyền thông ấy, để mọi người đều biết chỗ dựa của chính chính là ai?"

"Anh ấy không phải là chỗ dựa của chị, anh ấy là chồng chị."

Tống Hi bật cười, "Em nói đùa một chút, chị tính toán nhiều thế."

Trương Sơ Tâm cũng cười, "Hai ngày nữa chị trở về đoàn phim, ngày kia em tới đón chị đi."

Tống Hi hỏi, "Chồng chị không tiễn chị à?"

"Hôm đó anh ấy đi công tác."

- ------------------

Trước đêm Thẩm Chi Niên phải đi công tác, hơn đửa đêm còn ôm lấy Trương Sơ Tâm chán nản.

Hai mắt cô đã díp cả lại, "Chúng ta mau ngủ đi."

Thẩm Chi Niên ôm cô hôn một cái, "Lần này đi công tác nhanh cũng phải bốn, năm ngày mới có thể trở về. Anh để Lâm Tỉnh đi theo bảo vệ em, có chuyện gì em hãy nói với cậu ta. Tới bên kia anh sẽ gọi điện cho em, em nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, đừng nghịch điện thoại nhiều, đi đứng cẩn thận, không nên nhảy nhót nhiều..."

Trương Sơ Tâm nhắm mắt lại, vùi mặt vào ngực anh lẩm bẩm, "Thẩm Chi Niên, anh phiền chết đi được..."

- ------------------

Khi quay trở lại đoàn kịch, Trương Sơ Tâm cảm thấy thái độ của mọi người đối với cô đều thay đổi. Theo hướng tốt hơn.

Trước kia các diễn viên trong đoàn cũng đều ngầm đoán Trương Sơ Tâm có chống lưng, dù sao bước chân vào giới giải trí này ai mà không có chống lưng chứ, tuy nhiên cũng không có ai coi trọng cô cả. Nhưng từ khi xảy ra việc của Đường Dật, tuy không ai nói gì nhưng trong lòng đều tự hiểu ngầm, có thể trong mấy ngày ngắn ngủi khiến cho một Tiểu thịt tươi đang nổi bị dìm xuống tới đáy, thì thế lực đứng sau phải lớn tới mức nào. Trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng, nhưng ai cũng hiểu, đắc tội ai cũng không thể đắc tội Trương Sơ Tâm.

Đề tài liên quan tới cô trên mạng cũng ngày càng nhiều, thật sự giống như đã bạo hồng vậy. Đương nhiên, chuyện mà dân mạng bàn tán nhiều nhất vẫn là kim chủ sau lưng cô.

Ngày Trương Sơ Tâm hoàn thành vai diễn, Thẩm Chi Niên đi công tác nước ngoài. Gần đây anh đặc biệt bận rộn, thường xuyên phải đi công tác. Có lần nhớ cô lắm, nửa đêm còn bay về nước, sáng sớm hôm sau lại bay đi.

Là người điều hành một tập đoàn lớn, bận rộn cũng là chuyện bình thường, Trương Sơ Tâm không hề nghĩ ngợi gì nhiều.

- -------------------

Sau hôm phim đóng máy, Lâm Vân sáng sớm đã đưa cô tới bệnh viện khám thai.

Bà hẹn trước với bác sĩ, Trương Sơ Tâm đến khám cũng không cần xếp hàng. Kết quả kiểm tra cho thấy thai nhi phát triển rất tốt, các chỉ số đều không có vấn đề gì.

Lâm Vân cười tươi tắn, thật sự rất vui vẻ. Trương Sơ Tâm nhìn dáng vẻ hạnh phúc của bà, tâm tình cũng trở nên vui vẻ theo.

Hai người rời khỏi phòng kiểm tra thì vô tình chạm mặt Hà Thanh.

Hai lần liên tiếp gặp Hà Thanh ở bệnh viện, Trương Sơ Tâm liếc mắt thấy tờ kết quả khám thai trong tay cô ta. Cô kinh ngạc. Hà Thanh cũng không hề có ý giấu giếm, thản nhiên nhìn cô.

"Trương Sơ Tâm, tôi có thể nói riêng với cô mấy câu không?"

Giọng cô ta khá bình tĩnh, không hề có chút giận dữ nào.

Trương Sơ Tâm cùng Hà Thanh đi ra bên ngoài vườn hoa của bệnh viện, cô ta mở lời trước.

"Tôi tìm cô, cũng chẳng có lý do gì khác ngoài anh ấy. Tôi chỉ muốn nhờ cô nhắc nhở Thẩm tổng một chút, tập đoàn Tô thị của Tô Ứng đang tìm cách đối phó anh ấy. Tô Ứng là một kẻ hiểm ác, vô cùng tiểu nhân. Hắn muốn làm gì thì sẽ không từ thủ đoạn. Cô nói với Thẩm tổng, để anh ấy sớm có phòng bị."

Trương Sơ Tâm nghe vậy hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Hà Thanh.

Cô ta lại nói: "Đừng nhìn tôi như vậy, rốt cục cũng là người đàn ông mà tôi yêu, tôi không nhẫn tâm tổn thương anh ấy." Ngừng một chút mới nói tiếp, "Chuyện lần trước, tôi rất xin lỗi."

Trương Sơ Tâm càng không nói nên lời. Cho tới giờ, cô và Hà Thanh luôn đối địch nhau, chưa bao giờ nghĩ là có một ngày hai người họ có thể bình thản nói chuyện như vậy.

Hà Thanh nhìn xa xăm, hai tay đặt trước bụng.

"Trương Sơ Tâm, cô biết không, con người tôi thật ra rất cố chấp. Trước kia Thẩm tổng sa thải tôi, tôi thật sự rất muốn tìm mọi cách trả thù anh ấy. Khi đó cả đêm không ngủ nổi, rất điên cuồng, trong đầu đầy suy nghĩ đáng sợ. Tôi thật sự không cam lòng. Tại sao tôi ở bên anh ấy nhiều năm như vậy, không đổi lại được kết cục viên mãn. Tại sao cô chẳng cần làm gì mà có thể có được toàn bộ tình yêu của anh ấy. Tôi thật sự không cam lòng, thật sự rất hận hai người..."

Cô ta nói xong, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía bụng của Trương Sơ Tâm.

"Đứa bé được mấy tháng rồi?"

Cô không nghĩ tới cô ta lại đột nhiên hỏi việc này, hơi ngẩn người đáp: "Hơn bốn tháng rồi."

Hà Thanh cười, "Tôi cũng gần như vậy."

Cô ta nhìn ra phía xa, khóe miệng hơi cong lên.

"Nó tới rất bất ngờ, trước đó tôi vô cùng băn khoăn có nên giữ đứa bé này lại không, sau này cuộc sống phải trải qua thế nào. Thế nhưng tôi chớt phát hiện ra đứa bé đã làm tôi bình tâm hơn nhiều. Tôi nghĩ lại, có phải tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu không?"

- ----------------

Trên đường trở về nhà, tâm tình Trương Sơ Tâm vô cùng phức tạp. Một mặt vui vì Hà Thanh có thể nghĩ thông suốt, cô thật tâm hi vọng sau này cô ta có thể sống tốt hơn. Một mặt lại rất lo lắng cho Thẩm Chi Niên, cô liên tục nhắn tin cho anh, hơn mười tin mà không có hồi âm. Có lẽ anh đang bận, cô nghĩ.

Lúc ăn cơm trưa xong, Trương Sơ Tâm đang định đi nghỉ ngơi một lát thì Thẩm Chi Niên gọi điện về, cô lo lắng ngồi dậy từ trên giường, giọng hơi run run.

"Anh đang ở đâu vậy?"

"Ở Paris, sao thể? Nhớ anh à?" Giọng anh mang theo ý cười, rất bình tĩnh.

Trương Sơ Tâm thở phào nhẹ nhõm, "Hôm nay em gặp Hà Thanh, cô ấy bảo em nhắc anh cẩn thận với Tô Ứng."

Thẩm Chi Niên hơi trầm mặc, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

"Anh biết rồi. Sơ Tâm, em đừng lo lắng cho anh, nghỉ ngơi thật tốt. Thân thể mới quan trọng."

"Thật sự không có chuyện gì chứ?" Cô siết chặt chăn, căng thẳng hỏi.

"Không có chuyện gì. Em đừng lo, trời sập cũng có anh chống đỡ."

Trương Sơ Tâm lắc đầu, mắt cay cay.

"Em không sợ, em chỉ lo lắng cho anh thôi. Anh... Khi nào thì anh trở về?"

"Chuyến bay tối ngày kia."

"Mấy giờ? Em tới đón anh."

THÔNG BÁO: Từ chương 46 trở đi mình sẽ bắt đầu đặt 1 số chương ở chế độ riêng tư. Các bạn phải follow tài khoản của mình mới có thể đọc được. Riêng 2 chương cuối mình sẽ gửi trước cho các bạn thường xuyên vote và bình luận cho truyện, cụ thể mình sẽ thông báo lại trong chương 64. Sau một vài tháng mình sẽ public 2 chương cuối như bình thường. Đây xem như là phúc lợi dành riêng cho các bạn luôn ủng hộ mình từ khi bắt đầu edit tới giờ. Yêu mọi người <3

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi