THÍCH EM NHƯ THẾ (CỨ THẾ THÍCH EM)

Thời gian rất nhanh, giống như chỉ trong chớp mắt, những đứa trẻ bé bỏng trong vòng tay của cha mẹ đã lớn lên rồi.

Thẩm Chi Niên nhìn con gái bảo bối, có một loại cảm giác nhà có con gái lớn.

Có điều, con gái 17 tuổi gần đây có gì đó là lạ.

Buổi tối, sau một hồi ân ái, Thẩm Chi Niên ôm Trương Sơ Tâm vào lòng, nhớ tới một chuyện, không khỏi lo lắng, "Em có phát hiện ra gần đây Noãn Noãn có gì đó lạ không?"

Trương Sơ Tâm mờ mịt, "Không."

Thẩm Chi Niên cau mày, "Tại sao lại không? Em không phát hiện con bé bắt đầu trang điểm à?"

"Con gái lớn, thích chưng diện, trang điểm không phải rất bình thường sao?"

Thẩm Chi Niên cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, trong lời nói có chút tổn thương, "Anh nghi ngờ con bé yêu sớm rồi."

Trương Sơ Tâm chớp mắt, "Thế nào gọi là yêu sớm?"

"Con bé mới 17 tuổi, bây giờ nói chuyện yêu đương không phải là yêu sớm thì là gì?"

Trương Sơ Tâm không nhịn được lườm một cái, ngồi dậy khỏi người anh, "Lúc em thích anh còn sớm hơn đấy, con gái chúng ta tốt xấu gì cũng đã học lớp 12 rồi."

Trương Sơ Tâm có tư tưởng khá cởi mở, tuy rằng không cổ vũ nhưng cũng không phản đối con gái hẹn hò sớm. Thời học sinh tươi đẹp đến mức nào, bản thân cô rõ ràng hơn người khác nhiều.

Có điều, đối với chuyện con gái yêu sớm này, Thẩm Chi Niên và Trương Sơ Tâm lần đầu tiên nảy sinh bất đồng.

Buổi chiều thứ bảy, Noãn Noãn tan học về nhà, trong tay cầm theo một túi đồ nam.

Hôm nay Thẩm Chi Niên không đi làm, ngồi trên sô pha đọc sách, ngước mắt thấy cái túi xách trong tay con gái, thuận miệng hỏi: "Mua cho cha à?"

Thẩm Noãn bối rối, cười gượng, "Cha, trang phục của người không phải đều là hàng thủ công đặt may sao? Đồ may sẵn cha không thích đâu nhỉ?"

Thẩm Chi Niên nheo mắt, "Cho anh con à?"

Thẩm Noãn bật cười, "Không phải ạ. Là cho Từ Dương, mà là sinh nhật cậu ấy..."

Thẩm Chi Niên đen mặt, "Không phải con đang hẹn hò với Từ Dương đấy chứ?"

Thẩm Noãn bị ánh mắt cha dọa sợ, rụt vai nhỏ giọng nói, "Không phải là mẹ biết rồi hay sao..."

Thẩm Chi Niên: "..."

Điện thoại của Thẩm Noãn bỗng nhiên có tin nhắn, con bé cúi đầu nhìn giọng vui vẻ, "Cha! Từ Dương tìm con, con ra ngoài trước đây!"

Nói xong, cũng không để ý đến Thẩm Chi Niên, cầm túi xách chạy ra ngoài.

Mặt mũi Thẩm Chi Niên tối sầm lại, trong lòng tức giận phát sợ.

Vợ và con gái đều hãm hại anh, làm sao đây?

Con trai Thẩm Viễn từ trên lầu đi xuống, rất thông cảm vỗ vai cha, "Cha, con gái lớn không ngoan rồi. Có điều, không sao, cha vẫn còn có con. Tuy rằng con biết cha rất ghét con, nhưng con người của con, ừm, rất rộng lượng..."

".............."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi