THÍCH EM, THÍCH MÊ MUỘI VÌ EM

Editor: Dánh
Thương Yến nhìn nơi bị rách trên môi cô gái nhỏ, trong lòng không quá thoải mái, nhẹ chạm vào, thấy cô gái nhỏ không có phản ứng lớn gì, sắc mặt mới nhẹ nhõm lại.
Anh nhìn sắc mặt kì quái của cô gái nhỏ, không sao cả gật đầu, "Ừ, anh đúng là để người đi theo em."
Cô gái nhỏ ngây ngốc mơ hồ, anh tìm người ở bên nhìn cô, bảo vệ cô, cũng không có gì sai.
Thần sắc Kiều Nguyệt trố mắt ra, hai mắt nhìn chằm chằm Thương Yến dần dần trừng lớn, dưới tay gắt gao túm tay anh, không thể tưởng tượng mở miệng: "Vì sao anh muốn tìm người theo dõi em? Đây là không đúng nha."
Thương Yến nhìn phản ứng cô gái nhỏ hơi lớn, trong lòng càng thêm nghi hoặc, không hiểu vì sao cô lại hỏi loại vấn đề không có ý nghĩa này.
"Nguyệt Nguyệt," Anh xoa tóc cô gái nhỏ, nhẹ giọng dỗ cô, "anh không phải để người theo dõi em, anh để người bảo vệ em."
Kiều Nguyệt đánh bay tay anh, la lên: "Bảo vệ cái gì? Em chỉ là sinh viên, có cái gì bảo vệ?"
Thương Yến kiên nhẫn dỗ cô: "Anh không yên tâm em, sợ em bị người khác bắt nạt. Nguyệt Nguyệt, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là em đang bị người khác khi dễ."
Sự việc ngày đó anh vẫn luôn nhớ kĩ. Cô gái nhỏ lớn lên nho nhỏ đáng yêu, người còn hơi ngốc, không phân biệt được người tốt người xấu. Anh không ở bên người cô, cứ lo lắng cô sẽ bị người khác lừa.
Kiều Nguyệt thở phì phì cào anh, "Cái đó không giống, bây giờ ngoại trừ ở trường, em chỉ đi dạo trung tâm thương mại, còn không thì ở nhà, cũng không có đi loại chỗ đó, sao có người khi dễ em được?"
"Nguyệt Nguyệt em ngoan ngoãn nghe lời đi." Thương Yến hôn cô, không muốn lại cãi nhau với cô về vấn đề này, "Anh sẽ không hại em, người đi theo em chỉ biết bảo vệ em thôi."
Anh có thể nghe lời cô gái nhỏ, sau này lén giữ lại những thứ đồ của cô. Nhưng không cho người đi theo cô gái nhỏ, anh không thể đồng ý.
"Anh lại gạt em." Kiều Nguyệt trừng anh, "Những tấm ảnh đó không phải người đó chụp lén em? Còn có cuốn vở trong phòng, anh nói em nghe xem những thứ ghi trong đó là gì?"
Thần sắc Thương Yến ngẩn ra, không nghĩ đến cô gái nhỏ cũng biết đến cuốn vở đó. Anh thật ra không cảm thấy nội dung trong cuốn vở có vấn đề gì, chỉ là cô gái nhỏ giận, trong lòng anh cũng không thoải mái.
Anh trầm tư vài phút, cực kì thẳng thắn thành khẩn, không hề giấu giếm nói: "Nguyệt Nguyệt, bên trong đều ghi lại lịch trình hằng ngày của em, bao gồm thời gian nào em đi nơi nào, gặp người nào."
Kiều Nguyệt cho rằng trong chuyện này anh sẽ giấu giếm một chút.
Cô không ngờ tới Thương Yến thật sự thành thành thật thật nói hết mọi chuyện cho cô, vẻ mặt không hề chột dạ chút nào, giống như anh làm những chuyện đó đều là đương nhiên, là cô đang gây rối vô cớ.
"Nguyệt Nguyệt, nội dung trong cuốn vở anh đều đã nói cho em." Ngữ khí Thương Yến trầm ổn, chạm vào mặt cô, "Em không cần lo lắng, người đi theo em thật sự chỉ đang bảo vệ em."
Kiều Nguyệt bị thái độ của anh khiến cho lòng càng thêm bối rối, bắt lấy tay anh, cắn răng nói: "Anh thật sự không cảm thấy hành vi bản thân là sai?"
"Hành vi của anh có gì sai?" Thương Yến lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ, không hiểu vì sao trên mặt cô lại có tia tức giận.
Kiều Nguyệt trừng mắt nhìn anh thật lâu, mới nói: "Em phải có không gian riêng chứ, anh để người mỗi ngày đi theo em, không chỉ chụp ảnh còn ghi lại hành trình của em, này vốn dĩ là không đúng."
Chuyện này cô càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường, thật sự không có ai yêu đương giống như Thương Yến như vậy.
Sắc mặt Thương Yến hơi trầm xuống, nâng mặt cô gái nhỏ, "Nguyệt Nguyệt, chúng ta đều đã ở bên nhau, vì sao em còn muốn có không gian riêng tư?"
Anh nghĩ nghĩ, lại nói: "Anh có thể đem hành trình hằng ngày của mình, đi đâu gặp người nào đều nói cho em."
Cô gái nhỏ cảm thấy bản thân bị xâm phạm riêng tư, thì anh cũng sẽ đem hành trình của mình nói cho cô, giống như chuyện hai người kiểm tra điện thoại của nhau.
"Em mới không cần biết hành trình của anh." Kiều Nguyệt lập tức lắc đầu, hừ nói: "Tóm lại chuyện này chính là anh không đúng. Hai người yêu nhau, đương nhiên còn phải có không gian của riêng mình, có ai lại giống anh như vậy chứ."
Thương Yến nhìn cô gái nhỏ, trầm mặc không nói. Anh cảm thấy cô gái nhỏ có rất nhiều ý nghĩ mà anh ngày càng không hiểu nổi.
"Sao anh lại không nói gì?" Kiều Nguyệt chọc anh vài cái, không vui nói: "Có phải anh không đồng ý lời em nói?"
Thương Yến không phủ nhận, "Nguyệt Nguyệt, những chuyện khác anh đều có thể đồng ý với em, nhưng chuyện này không được. Bây giờ chúng ta bạn trai bạn gái của nhau, sau này sẽ là vợ chồng, là người thân mật nhất với nhau trên đời này. Giữa chúng ta nên thẳng thắn thành khẩn với nhau, hoàn toàn thuộc về đối phương, không thể có bất kì không gian riêng tư nào."
Từ ngày đầu tiên anh dưỡng cô gái nhỏ, cô chỉ thuộc về anh một người.
Kiều Nguyệt ngây ngốc nhìn anh, trong lòng cảm thấy quái dị, còn luôn có một cổ bất an.
"Không nên như vậy mà." Kiều Nguyệt cắn cắn môi, nắm quần áo trên người anh, "Không có cặp yêu đương sẽ làm loại chuyện này, sau này anh cứ nghe em đi."
Thái độ Thương Yến cứng rắn, "Nguyệt Nguyệt, vì sao em muốn so sánh với người khác? Chúng ta và những người khác đều không giống nhau. Em ngoan một chút, nghe anh nói."
Chuyện này, anh không thể nhượng bộ.
Kiều Nguyệt thấy thần sắc anh kiên định, tức giận đến dùng sức nhéo anh, "Anh đã nói mọi chuyện đều sẽ nghe em, không được đổi ý."
Thương Yến tùy ý để cô gái nhỏ đánh vài cái, cẩn thận ôm cô, "Nguyệt Nguyệt, anh không có đổi ý. Ngoại trừ chuyện này, những chuyện khác anh đều nghe em."
"Không được." Sắc mặt Kiều Nguyệt hơi hung dữ, "Chuyện này nếu anh không nghe em thì buổi tối anh ngủ một mình. Cho đến khi chúng ta kết hôn, anh cũng không được lại cắn em."
Giữa mày Thương Yến hơi nhíu, anh muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng vẻ mặt cô gái nhỏ không vui, hai tròng mắt còn hung dữ trừng anh.
"Được," Anh gật đầu, "anh nghe em."
Cô gái nhỏ nếu không đồng ý thì anh sẽ làm bí mật chút, vĩnh viễn không để cô phát hiện.
Thái độ của anh chuyển biến quá nhanh, trong lòng Kiều Nguyệt cứ cảm thấy không yên ổn.
"Anh thật sự đồng ý rồi? Sau này sẽ không để người đi theo em?" Kiều Nguyệt cảnh giác nhìn anh.
Sắc mặt Thương Yến bình tĩnh, "Ừ, anh đồng ý với em."
Nhìn chằm chằm anh một lúc, Kiều Nguyệt mềm mại dựa vào trong ngực anh, hừ nói: "Anh nghe lời thì tốt, tóm lại những chuyện này anh đều không được làm, thật không tốt."
Kiều Nguyệt nói thầm cả đoạn đường, đến khi hai người về đến nhà, ăn xong cơm chiều, cô mới dừng lại.
Cô thấy Thương Yến vẫn luôn đầy mặt nghiêm túc nghe cô nói chuyện, thỉnh thoảng gật đầu đồng ý, lo lắng bất an trong lòng dần dần biến mất.
Thoải mái tắm xong, Kiều Nguyệt mặc áo ngủ nằm trên giường. Mấy ngày nay, vì để tránh Thương Yến, đã thật lâu cô không được xoa bụng.
Khi cửa phòng bị đẩy ra, Kiều Nguyệt nghiêng người ghé vào trên giường, thanh âm mềm mại: "Anh giúp em xoa xoa bụng."
Thương Yến ngồi ở trên giường, duỗi tay ôm cô gái nhỏ vào lòng, ngữ khí hơi trầm xuống: "Sau này đừng ghé vào trên giường như vậy, đối với thân thể không tốt."
Cô gái nhỏ ngày thường làm việc quá không chú ý. Chỉ cần cô hơi rời khỏi tầm mắt của anh, anh liền nhịn không được lo lắng cho cô, sợ cô chăm sóc bản thân không tốt.
Trước kia anh còn có thể khắc chế, hiện tại anh phát hiện, bản thân đối với mọi thứ của cô gái nhỏ càng ngày càng để ý.
"Anh hung dữ với em làm gì?" Kiều Nguyệt hừ hừ, bắt lấy tay anh đặt lên trên bụng, "Nhanh lên xoa đi."
Thương Yến nhẹ nhàng xoa nhẹ, cúi đầu hôn khuôn mặt tức giận của cô, "Anh không có hung dữ với em."
"Em nói anh có thì là anh có." Kiều Nguyệt cọ vào ngực anh, thanh âm có chút buồn.
Thương Yến không hề phản bác lời cô nói, toàn tâm toàn ý giúp cô xoa bụng.
Kiều Nguyệt bị xoa đến cực kì thoải mái, trong miệng hừ hừ. Qua hơn nửa tiếng, cô nhỏ giọng nói: "Được rồi, đừng xoa nữa."
Chui ra từ trong ngực Thương Yến, Kiều Nguyệt ngồi ở trên giường, đem hai chân gác vào ngực anh, nói: "Chân em rất mỏi."
Thương Yến ôm chân của cô gái nhỏ, mềm nhẹ mát xa cho cô.
Kiều Nguyệt nhìn chằm chằm sườn mặt của anh, chui vào trong ngực anh, ôm eo anh. Hành vi của người đàn ông này tuy rằng có chút không đúng, nhưng là anh ngây ngốc, đối với cô lại rất tốt, cô không cùng anh so đo.
Hô hấp cô gái nhỏ phun trên ngực anh, xúc động nào đó của Thương Yến bắt đầu không khống chế được. Anh đã hơn mười ngày không có ôm hôn qua cô gái nhỏ.
"Nguyệt Nguyệt," Thanh âm Thương Yến hơi khàn, "đêm nay anh muốn cắn em."
"Anh thật ồn," Kiều Nguyệt nhắm hai mắt nói thầm, "em muốn ngủ."
Thương Yến cúi đầu, nhẹ nhàng nâng cằm cô gái nhỏ, thấy cô nhắm hai mắt, ngủ thật ngon.
Anh thật cẩn thận đặt cô gái nhỏ lên giường, đắp chăn cho cô, mới nằm xuống bên người cô.
Anh mới vừa nằm xuống, cô gái nhỏ lập tức nhích lại gần, cả tay cả chân cùng quấn lên người anh.
"Sau này anh không được lại làm loại chuyện này, là không đúng."
Thương Yến mơ hồ nghe cô gái nhỏ nói mớ, cắn cắn tai cô, "Nguyệt Nguyệt?"
Kiều Nguyệt tay đánh vài cái, "Sau này anh không được lại làm loại chuyện này, em rất sợ."
Thương Yến giật mình, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân cô gái nhỏ trong khoảng thời gian này cố ý trốn tránh anh.
Thì ra là sau khi cô gái nhỏ vào căn phòng bên cạnh thư phòng phòng, trong lòng sinh ra sợ hãi.
Trong lòng Thương Yến càng thêm hoang mang. Anh chỉ là làm một chuyện rất bình thường, vì sao cô gái nhỏ lại sợ hãi?
Anh suy nghĩ suốt đêm, cho rằng là cô gái nhỏ nhát gan. Sờ sờ mặt cô, Thương Yến quyết định, những việc này sau này đều phải gạt cô gái nhỏ.
Mỗi ngày trôi qua lại giống như trước đây. Kiều Nguyệt quấn lấy Thương Yến đem căn phòng bên cạnh thư phòng sửa sang lại sạch sẽ, vứt bỏ những đồ vật kỳ quái đó.
Mấy ngày nay Thương Yến đi công tác, Kiều Nguyệt ở nhà một mình nhàm chán, ngẫu nhiên buổi tối cũng ở lại kí túc xá trong trường.
"Ê mọi người nghe nói chưa? Học trưởng Lâm Thư Mặc bây giờ rất lợi hại đó, tác phẩm thiết kế của anh đạt được giải thưởng quốc tế lớn, hôm nay anh ấy sẽ về trường có mở tọa đàm đó, chính là ở khu dạy học C phòng 301."
"Mọi người có xem cái video kia chưa? Bạn gái anh ấy thật xinh đẹp."
///
Kiều Nguyệt ngơ ngẩn đứng tại chỗ, chờ đến khi cô phản ứng lại, cô đã ngồi nơi hàng cuối trong phòng 301. Cả người cô không được tự nhiên, vừa lúc chuẩn bị rời đi, bên người đột nhiên có người ngồi xuống.
Bạch Cẩn mặc một bộ đồ thoải mái, tháo xuống kính râm, "A, Nguyệt Nguyệt, đã lâu không gặp."
Kiều Nguyệt hừ một tiếng thật mạnh, không nghĩ để ý cô ta.
"Tôi không có cùng anh ta ở bên nhau." Bạch Cẩn dựa vào ghế ngồi, cười như không cười nhìn Kiều Nguyệt.
Kiều Nguyệt trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, "Đó là chuyện của hai người, liên quan gì đến tôi, tôi không có hứng thú."
Bạch Cẩn nhún nhún vai, đột nhiên dựa vào bên tai cô, thanh âm cực nhẹ: "Trước kia anh ta chưa từng ngủ qua với tôi, cô cũng không có hứng thú?"
Sắc mặt Kiều Nguyệt kinh nghi bất định*.
* Kinh nghi bất định: sợ hãi khiếp đảm, không thể tin được.
Học sinh trong phòng học ngày càng nhiều, ồn ào mà hỗn loạn.
Bạch Cẩn "A" một tiếng, không chút để ý đề nghị: "Tìm một chỗ tâm sự?"
Đi theo Bạch Cẩn đến quán cà phê bên ngoài trường học, Kiều Nguyệt mới bắt đầu hối hận. Nhưng là cũng tới rồi, cô cũng ngại rời đi.
Cô không được tự nhiên nói: "Hừ, cô muốn nói với tôi chuyện gì?"
"Đương nhiên là tâm sự một chút chuyện giữa tôi và Lâm Thư Mặc rồi." Bạch Cẩn vuốt vuốt tóc, "A, phải nói là tâm sự một chút tôi như thế nào câu dẫn bạn trai cũ của cô, nhưng là anh ta vẫn cứ từ chối tôi."
Tim Kiều Nguyệt đột nhiên đập nhanh hơn. Không biết vì sao, cô đột nhiên rất không muốn nghe người phụ nữ này nói chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi