Editor: Dánh
Thì ra lúc nằm mơ cô gái nhỏ cũng nghĩ rời khỏi anh, không chịu gả cho anh.
Thương Yến thẳng lưng, lòng đang mềm nhũn cũng cứng rắn lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm Kiều Nguyệt. Hoắc Tiêu nói đúng, phụ nữ không thể quá sủng.
Trước kia anh quá sủng Kiều Nguyệt mới khiến cô quên thân phận của mình, ngồi lên đầu anh muốn làm gì thì làm.
Anh cần khiến Kiều Nguyệt hiểu rõ, sau này mọi chuyện đều phải nghe theo anh, không thể lại dung túng cô, không thể ...
"Thật là khó chịu ..." Kiều Nguyệt đá chăn ra, xoay người, trong miệng không ngừng nói mớ.
Thương Yến gần như là ngay lập tức ngồi xuống mép giường, duỗi tay đặt lên bụng cô, xoa xoa nhẹ cho cô.
Xoa nhẹ vài cái, động tác trên tay anh dừng lại, sắc mặt rét run, yên lặng thu tay lại.
Anh không thể lại đối xử tốt với cô, cô sẽ ỷ sủng mà kiêu. Không chỉ không nghe lời anh, còn dám cùng tên đàn ông khác gặp mặt, bị tên đàn ông khác ôm vào lòng.
"Không được dừng, em rất khó chịu ..."
Anh vừa thu tay lại liền nghe được cô gái nhỏ yếu ớt bất mãn nói thầm. Khuôn mặt nhỏ của cô cũng nhăn lại, nhìn qua rất khó chịu.
Khuôn mặt lạnh của Thương Yến mềm xuống, lần sau anh chắc chắn sẽ không quản cô nữa, khiến cô sau này phải ngoan ngoãn nghe lời.
///
Khi Kiều Nguyệt tỉnh lại, nhắm hai mắt sờ sờ vị trí bên cạnh, dưới chân đá đá, yếu ớt nũng nịu nói: "Thương Yến, em rất đói, muốn ăn cháo anh nấu."
Vừa nói xong, cô đột nhiên mở hai mắt, nhìn vị trí bên cạnh không một bóng người, hồi ức tối qua chậm rãi nổi lên.
Hốc mắt nóng lên, lòng Kiều Nguyệt rầu rĩ, lại bắt đầu khó chịu.
"Khốn khiếp, em mới không khó chịu." Kiều Nguyệt cắn môi, lau đôi mắt vài cái, nhanh chóng rời giường rửa mặt.
Bụng vẫn luôn "Lộc cộc, lộc cộc" vang lên, Kiều Nguyệt cầm điện thoại nhìn thoáng qua, đã 11 giờ trưa. Cô không tình nguyện chậm rì rì đi xuống lầu một.
Cái mũi giật giật, trong không khí đều là hương vị cháo gạo kê, còn có cánh gà nướng cô yêu nhất.
Bụng Kiều Nguyệt kêu càng vang, cô nuốt nuốt nước miếng, bước chân vội vã đi đến nhà ăn. Nhìn thấy Thương Yến mặt không biểu tình ngồi trước bàn ăn, sắc mặt cô trắng bệch, dừng lại bước chân, xoay người liền rời đi.
Thương Yến nhìn thấy cô gái nhỏ không do dự xoay người đi, trên mặt hiện lên kinh hoảng cực nhanh.
Ngữ khí anh cứng đờ mở miệng: "Kiều Nguyệt, em đứng lại."
Kiều Nguyệt xoay người, cúi đầu đứng không nói lời nào, miệng mím chặt.
"Lại đây." Thanh âm Thương Yến mềm xuống không ít.
Nhưng so sánh với lúc trước vẫn còn kém xa. Kiều Nguyệt không nghe ra sự biến hóa trong giọng anh, chỉ cảm thấy anh vẫn lãnh đạm giống ngày hôm qua.
Nghĩ đến thái độ của anh, trong lòng Kiều Nguyệt khó chịu muốn chết. Cô từng bước đi đến trước bàn ăn, trầm mặc không nói ngồi xuống.
Thương Yến thấy cô vẫn luôn cúi đầu, khuôn mặt nhỏ uể oải, hoàn toàn không có bộ dáng hoạt bát trước kia.
Trong lòng anh vừa sốt ruột vừa đau lòng, cực lực nhịn xuống xúc động muốn ôm cô dỗ cô.
Bình ổn nỗi lòng, Thương Yến trầm khuôn mặt, thanh âm trầm thấp cứng đờ mở miệng: "Em phải nhớ kỹ lời nói tối qua của anh. Hiện tại là anh đang dưỡng em, sau này em làm cái gì đều phải được anh đồng ý."
Kiều Nguyệt nhớ tới lời nói uy hiếp của anh, cúi đầu, nắm quần áo trên người mình, trái tim co rút, cực nhẹ hừ một tiếng, yếu ớt nói: "Em biết rồi."
Thương Yến nhìn chằm chằm khuôn mặt mệt mỏi của cô gái nhỏ, tay cầm đũa hơi nắm chặt, ánh mắt khẩn trương, vẫn luôn chờ cô nói chuyện. Nếu cô gái nhỏ giống như trước kia, ôm anh khóc, làm nũng, lại hôn hôn anh, anh có thể thu hồi lời nói ngày hôm qua.
Cho dù không giống trước kia quá sủng cô, nhưng anh vẫn nguyện ý dỗ cô.
Đáng tiếc anh đợi vài phút, Kiều Nguyệt vẫn là không rên một tiếng cúi đầu, cũng không nhìn anh cái nào.
Thương Yến ngơ ngác nhìn cô gái nhỏ, chờ mong trong mắt dần dần biến mất.
Anh lạnh giọng nói: "Ăn cơm."
Thân thể Kiều Nguyệt run lên, bị sự lạnh băng trong lời nói của anh dọa sợ, bưng cái chén chứa đầy cháo trước mặt lên, cúi đầu ăn từng ngụm nhỏ.
Khóe mắt Thương Yến vẫn luôn chú ý từng cử chỉ của Kiều Nguyệt. Anh nhìn thật lâu, thấy cô gái nhỏ chỉ lo ăn cháo, những đồ ăn khác không chạm vào miếng nào.
Trong lòng anh bực bội, trầm giọng nói: "Em ngẩng đầu lên."
Kiều Nguyệt không tình nguyện ngẩng đầu, chỉ nhìn anh một cái, liền dời tầm mắt đi.
Cô gái nhỏ phồng mặt lên, rõ ràng còn đang giận. Tầm mắt Thương Yến dừng ở khóe miệng cô đang dính một hột cơm. Anh nhìn vài giây, nói: "Vì sao không ăn những món khác."
Kiều Nguyệt nhấp môi không nói lời nào, cô không muốn, cũng không dám lại để ý người đàn ông này. Ngày hôm qua anh phát giận mới khiến cô hiểu rõ, bộ dáng dỗ dành cô trước kia đều là giả vờ.
Cô gái nhỏ vẫn luôn không nói chuyện, trong lòng Thương Yến bị đè nén. Ngày hôm qua cô ngoan ngoãn mềm mại ghé vào trong lòng Lâm Thư Mặc, bây giờ lại đối với anh không rên một tiếng, mặt cũng lạnh như băng.
Anh không kiên nhẫn nói: "Nhìn anh, nói chuyện."
Bả vai Kiều Nguyệt khẽ run, chậm rãi nhìn về phía Thương Yến, nhỏ giọng nói: "Em không đói bụng."
Cô vừa nói xong, bụng không phối hợp "Lộc cộc, lộc cộc" vang lên vài tiếng.
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Kiều Nguyệt nháy mắt nhiễm hồng. Cô cắn cắn môi, cảm thấy bản thân bị mất mặt trước người đàn ông này.
Thương Yến giả vờ lơ đãng liếc nhìn bụng cô gái nhỏ, trong lòng đau như bị kim đâm. Bụng cô gái nhỏ xẹp lép, chắc chắn đang rất đói.
Cô ngày thường thích ăn cánh gà đùi gà như vậy, nhưng vì không thích anh lại có thể chịu đựng nói không đói bụng.
Thương Yến đẩy hai đĩa cánh gà đùi gà đến trước mặt cô, "Ăn."
"Em không đói bụng." Kiều Nguyệt mặc kệ anh, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Gân xanh trên trán Thương Yến nhảy nhảy, đứng lên, đi đến bên người Kiều Nguyệt ngồi xuống, duỗi tay từ phía sau ôm cô vào lòng.
"Anh, anh muốn làm gì? Buông ra." Kiều Nguyệt giãy giụa muốn đi xuống.
Tay Thương Yến ôm cô càng dùng sức, "Không được nhúc nhích."
Mọi động tác của Kiều Nguyệt dừng lại.
Cô gái nhỏ nghe lời như vậy, Thương Yến nháy mắt nghĩ tiếp theo nên ở chung với cô như thế nào.
Anh lạnh giọng nhấn mạnh, "Anh dưỡng em, cho nên sau này em phải nghe lời anh."
Trong lòng Kiều Nguyệt không vui, nhưng bây giờ cô cái gì cũng không dám nói.
Thương Yến gắp rau và thịt bỏ vào chén cô, trầm giọng nói: "Ăn."
Khẽ cắn môi, Kiều Nguyệt trực tiếp dùng tay cầm đùi gà ăn. Hừ, người đàn ông này không phải có thói ở sạch sao, cô liền khiến anh khó chịu.
Thấy cô gái nhỏ giống trước kia từng ngụm từng ngụm ăn thịt, sắc mặt vẫn luôn căng chặt của Thương Yến rốt cuộc mềm xuống.
Lòng bàn tay anh nhẹ quét qua khóe miệng cô gái nhỏ, đem hột cơm dính bên miệng cô lấy xuống. Cúi đầu, cách vài giây lại gắp đồ ăn bỏ vào chén cô gái nhỏ.
Kiều Nguyệt vốn là đói bụng. Cô ăn hai chén cháo, lại ăn thêm mấy cái đùi gà, mới buông chén đũa, rầu rĩ nói: "Em ăn no rồi, anh buông em ra."
Thương Yến hơi dùng sức đè bụng cô, rút khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô.
"Anh làm gì vậy?" Kiều Nguyệt đẩy tay anh ra, nhớ lại thái độ ngày hôm qua của anh, không vui nói: "Em không thích anh."
Tay Thương Yến cứng đờ, anh nhìn mặt mày cô gái nhỏ lạnh lẽo, biểu tình nhu hòa trên mặt dần lạnh xuống.
Cô gái nhỏ không thích anh, cô đến bây giờ vẫn thích tên trúc mã Lâm Thư Mặc cùng cô lớn lên.
Lửa giận trong ngực lại cuồn cuộn lên, anh nhéo cằm Kiều Nguyệt nâng lên, "Không sao cả, dù em thích ai thì đời này của em cũng phải ở bên anh. Ngoại trừ anh, em vĩnh viễn sẽ không có người đàn ông nào khác."
Trong mắt Kiều Nguyệt hiện lên tức giận, cô hung tợn trừng anh, miệng mím chặt.
"Nói chuyện." Tay Thương Yến dùng sức.
Trên mặt truyền đến sự đau đớn, hốc mắt Kiều Nguyệt nóng lên, nước mặt "xoạch xoạch" chảy xuống. Người đàn ông này trước kia sủng cô như vậy, cô vừa khóc anh liền sẽ vẻ mặt hoảng loạn dỗ cô.
Nhưng hiện tại anh thế mà dùng sức nhéo cằm cô, giọng điệu nói chuyện còn hung dữ như vậy, thấy cô khóc cũng không dỗ cô.
Thương Yến thấy cô gái nhỏ mặt đầy nước mắt, hoảng hốt buông tay, "Không được khóc."
Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông này không chỉ không chịu nhận sai, còn đối cô hung dữ như vậy, nước mắt Kiều Nguyệt càng không khống chế được.
Trong lòng Thương Yến sốt ruột, trên mặt lại cố gắng ra vẻ lãnh đạm, anh giơ tay lau vài cái, càng lau nước mắt cô càng chảy nhiều hơn.
"Không được khóc nữa." Sắc mặt Thương Yến cứng đờ lặp lại.
Cô gái nhỏ khóc khiến anh đau lòng.
Kiều Nguyệt hít hít mũi, thô lỗ lau sạch nước mắt, thanh âm mang theo nức nở nói: "Anh thả tôi xuống."
Cô gái nhỏ thật sự không khóc nữa, nhưng mắt cô vừa hồng vừa sưng, anh nhìn đến trong lòng không thoải mái.
Kiều Nguyệt nhịn một lúc Thương Yến vẫn không thả cô xuống. Cô nâng lên đôi mắt hồng hồng, trên mặt mang theo tức giận: "Anh rốt cuộc muốn gì? Tôi đều đã nghe lời anh nói, vì sao còn không chịu thả tôi xuống?"
Thanh âm cô gái nhỏ nghẹn ngào, yếu ớt, Thương Yến theo bản năng buông tay ra.
Kiều Nguyệt nhanh chóng thoát khỏi ngực anh, không nói tiếng nào xoay người rời đi.
Ngày đầu tiên hai người chiến tranh lạnh, trong lòng Kiều Nguyệt vẫn là chờ mong Thương Yến có thể xin lỗi cô. Nhưng cô đợi từ giữa trưa đến buổi tối khi ngủ, Thương Yến vẫn không xin lỗi cô.
Hốc mắt Kiều Nguyệt lại đỏ lên, lần này cô thật sự chọc giận Thương Yến rồi. Cô rõ ràng không có sai mà, là người đàn ông này nói chuyện không giữ lời, còn uy hiếp Lâm Thư Mặc.
Cô vừa cảm thấy ủy khuất vừa khó chịu. Bộ dáng Thương Yến làm mặt lạnh không ngừng hiện lên trước mặt cô.
Kiều Nguyệt nắm thành giường, cả giận nói: "Khốn khiếp, đàn ông thối, quỷ hẹp hòi, em chính là ghét anh, không gả cho anh, đời này cũng không tha thứ cho anh."
Cô vừa mắng xong, cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Thương Yến mặc áo ngủ, vẻ mặt bình tĩnh đi vào.
Kiều Nguyệt mặt đầy cảnh giác: "Anh muốn làm gì? Anh đi phòng bên cạnh ngủ đi."
"Đây là phòng anh." Thương Yến bình tĩnh mở miệng.
Cho dù trong lòng cô gái nhỏ thích Lâm Thư Mặc, nhưng người hiện tại dưỡng cô là anh, anh có quyền ngủ cùng cô.
Kiều Nguyệt xốc chăn lên, "Vậy em đi."
Thương Yến tiến lên chặn cô, "Em cũng không được đi. Anh dưỡng em, anh có quyền ngủ với em."
Kiều Nguyệt trừng mắt liếc anh một cái, nằm xuống, kéo chăn che cả người mình lại, liều mạng nhích người vào bên trong giường.
Rất nhanh, cô cảm giác được Thương Yến nằm xuống. Kiều Nguyệt nắm chặt chăn, vẫn không nhúc nhích.
Thương Yến đợi thật lâu, cô gái nhỏ vẫn không có chủ động dựa vào mình. Nhìn cô gái nhỏ gần ngay trước mặt, trong lòng anh bực bội, nghiêng người duỗi tay, trực tiếp ôm cô vào lòng.
Thân thể cô gái nhỏ vẫn thơm mềm giống trước đây.
Ánh mắt Thương Yến đi xuống, hô hấp cứng lại. Cổ áo cô gái nhỏ rất thấp, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai luồng nhỏ xinh, mềm mại, chọc người yêu thương.
Cô gái nhỏ không có mặc áo ngực.
Ánh mắt Thương Yến hơi tối. Đã rất nhiều ngày anh không có 'cắn' qua nơi này của cô.
Đột nhiên bị ôm vào ngực, Kiều Nguyệt đầu tiên là sửng sốt mới dùng sức đẩy anh ra, "Anh buông em ra."
Nhìn chằm chằm nơi mềm mại của cô, yết hầu Thương Yến căng thẳng, giơ tay che mặt, khàn giọng nói: "Anh muốn cắn em."
**************************************************
Lời editor: Rất xin lỗi mọi người vì đã để mọi người chờ lâu như vậy, ban đầu là bận thật không có thời gian sau đó là lười sau đó lại là trạng thái bản thân không tốt không ổn nên không có tâm trạng edit. Rất xin lỗi mọi người, đã gần cuối truyện còn khiến mọi người chờ lâu như vậy.