THÍCH EM, THÍCH MÊ MUỘI VÌ EM

Editor: Dánh

Cô cho là Thương Yến chỉ nói chơi thôi, không ngờ tới anh là nói thật.

Hai người đến nước ngoài đã ba ngày, thật sự gần như đều trôi qua ở trên giường.

Khi tỉnh lại cả người đau nhức, Kiều Nguyệt sửng sốt một lúc lâu đầu óc mới tỉnh táo lại. Cô cẩn thận xoay người, bên cạnh trống rỗng, Thương Yến không ở trong phòng.

"Lại đi làm gì vậy." Kiều Nguyệt nhỏ giọng nói thầm, duỗi tay lấy điện thoại.

Cô gọi vài cuộc điện thoại, Thương Yến cũng không nhận.

Cắn chặt răng, Kiều Nguyệt gửi tin nhắn thoại qua Wechat cho anh.

"Anh mau trở về, nếu không tối nay không cho anh lên giường!"

...

Bỏ điện thoại qua một bên, Kiều Nguyệt nhìn chằm chằm hướng cửa một lúc, cửa rốt cuộc cũng mở ra. Cô ngạc nhiên phát hiện thế mà hôm nay Thương Yến mặc âu phục.

Kiều Nguyệt cũng lười hỏi anh sửa soạn chính thức như vậy làm gì, cô nâng tay yếu ớt nói: "Tay em mỏi quá, mệt chết rồi, anh mau ôm em đi."

Khom lưng ôm cô gái nhỏ vào lòng, Thương Yến cẩn thận sửa lại đầu tóc hỗn độn của cô, hôn hôn mặt cô, nhẹ giọng hỏi: "Có phải đói rồi không?"

Anh duỗi tay xoa bụng cô gái nhỏ, bằng phẳng. Cô gái nhỏ ngày càng gầy, dáng người đã khôi phục lại giống trước khi sinh.

Đôi tay Kiều Nguyệt ôm chặt anh, mềm mại nói: "Em không đói bụng, nhưng rất mệt."

"Chỗ nào mệt?" Thương Yến ngồi xuống, ôm cả người cô gái nhỏ vào lòng, tay nhéo bả vai cô, nhẹ nhàng mát xa cho cô.

Kiều Nguyệt dựa vào người anh, thoải mái đến hơi nhắm mắt lại, trong miệng rầm rì, không quên nhẹ oán trách: "Anh còn dám hỏi em mệt chỗ nào, anh không biết sao?"

Chuyện tối qua lại hiện lên trong đầu, cả khuôn mặt Kiều Nguyệt nóng lên. Người đàn ông này ngày càng không đứng đắn, cũng không biết anh học ở đâu nhiều thứ lung tung như vậy.

Cô gái nhỏ mềm như bông dựa vào người anh, gương mặt trắng nõn ửng đỏ, trên mặt Thương Yến nhịn không được hơi hơi nóng lên.

Anh bế cô gái nhỏ lên, trên tay chạm chạm, thấp giọng nói: "Có phải nơi này đau không?"

Tối qua cô gái nhỏ vẫn luôn kêu không thoải mái, nơi này chắc là bị thương rồi.

Sắc mặt Thương Yến tự trách, duỗi tay liền muốn cởi quần áo của cô, "Nguyệt Nguyệt, anh nhìn xem có phải bị thương rồi không?"

"Không có việc gì không có việc gì, nơi này của em không có bị thương." Kiều Nguyệt gấp đến đánh bay tay anh, nắm chặt quần áo trên người, không cho anh cởi.

Thương Yến sờ đầu cô, nhẹ giọng dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt em ngoan chút nghe lời, để anh nhìn xem có phải bị thương rồi không. Hôm qua anh mua thuốc rồi, không thoải mái thì anh sẽ bôi thuốc cho em."

Sắc mặt Kiều Nguyệt trướng đến đỏ bừng, nhỏ giọng hét lên: "Em cũng nói không có việc gì, thật sự không cần bôi thuốc."

Thấy sắc mặt cô gái nhỏ mỏi mệt, Thương Yến vẫn không yên tâm dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, cho dù không bị thương thì cũng nên bôi chút thuốc."

Anh cúi đầu bám vào bên tai cô gái nhỏ, khàn giọng nói: "Dù sao ba ngày, nơi này của em mềm mại, chắc chắn chịu không nổi."

"Thương Yến!" Kiều Nguyệt dùng sức đẩy anh vài cái, hung tợn nói: "Anh lại nói hưu nói vượn, mấy ngày nay em cũng không cho anh lên giường!"

Thấy cô gái nhỏ giận, Thương Yến lập tức ôm cô dỗ dành: "Nguyệt Nguyệt em đừng giận, em không thích thì anh không nói."

Kiều Nguyệt vốn là không có giận, chỉ là bị lời nói trắng trợn của anh khiến cho ngượng ngùng. Bây giờ anh lại thấp giọng dỗ cô, tâm tình cô lập tức tốt lên.

Túm tay Thương Yến, cô nũng nịu nói: "Em mệt quá, anh mua giúp em xoa xoa."

Hai chân Kiều Nguyệt giật giật, hừ nói: "Chân mỏi quá."

Nhẹ nắm đôi chân mảnh khảnh của cô, Thương Yến cúi đầu, có tiết tấu mát xa cho cô.

Chân cô gái nhỏ trắng nõn thẳng tắp, ánh mắt Thương Yến dừng trên đó, kí ức tối qua cũng trào lên, lòng bàn tay anh dần nóng lên.

Kiều Nguyệt ôm anh, trong miệng hừ hừ, thoải mái dựa vào ngực anh. Kĩ thuật mát xa của người đàn ông này thật tốt, cô hừ một lúc, buồn ngủ kéo đến, chậm rãi ngủ thiếp đi.

///

Đến khi mở mắt lần nữa, Kiều Nguyệt phát hiện Thương Yến vẫn còn đang cúi đầu mát xa cho cô.

"Thương Yến." Cô dụi dụi mắt, mềm mềm mại mại kêu một tiếng.

"Ừ?" Thương Yến ngước mắt, sờ sờ mặt cô gái nhỏ, "Có phải đói bụng rồi không?"

Kiều Nguyệt vỗ vỗ bụng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Là có chút đói, em ngủ bao lâu rồi?"

Tay cô chống lên ngực Thương Yến, hai mắt mông lung nhìn anh, ấp úng nói: "Anh đừng ấn nữa."

Động tác trên tay Thương Yến dừng lại, cột tóc cô gái nhỏ lên, hôn lên trán cô một cái, thấp giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, em ngủ nửa tiếng rồi."

"À, nửa tiếng." Kiều Nguyệt nói thầm, mềm mại treo trên người anh, "Em muốn đánh răng rửa mặt."

Thương Yến trực tiếp ôm cô đi vào phòng tắm mới buông cô gái nhỏ ra. Kiều Nguyệt xoay người ôm eo anh, hừ hừ, không cho anh đi.

Rót đầy nước vào ly, lại bóp kem đánh răng ra, Thương Yến mới đưa bàn chải đến tay cô gái nhỏ, sờ đầu cô, "Nguyệt Nguyệt, rửa mặt xong anh dắt em đi ăn sáng."

Kiều Nguyệt cầm bàn chải xoay người, chậm rì rì bắt đầu rửa mặt. Súc miệng xong, cô lấy chút sữa rửa mặt rồi nhanh chóng rửa sạch mặt.

Động tác cô gái nhỏ vẫn mạnh bạo như vậy, xung quanh bồn rửa tay khắp nơi đều là nước. Thương Yến nhíu mày, anh cúi đầu, thấy bọt nước theo khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ, từng giọt trượt xuống.

Anh cầm khăn lông, dịu dàng lau khô nước cho cô. Kiều Nguyệt nhắm mắt nâng mặt, để tiện cho động tác của anh.

Vài phút sau, Thương Yến ôm cô gái nhỏ ra phòng tắm, đi đến trước bàn ăn.

Bụng Kiều Nguyệt vẫn luôn kêu vang, cô sờ sờ, cảm thấy bản thân đúng là rất đói bụng, cúi đầu liền bắt đầu ăn.

"Sao anh lại không ăn?" Kiều Nguyệt liếm khóe môi, nghi hoặc nhìn Thương Yến.

Thương Yến lấy khăn giấy lau khóe miệng cho cô gái nhỏ, nhẹ giọng nói: "Anh ăn rồi."

...

Chờ Kiều Nguyệt ăn xong bữa sáng đã là 10 giờ. Cô nghỉ ngơi một lúc, nhìn ngoài cửa sổ, vui vẻ vỗ lên cái tay đang đặt trên eo cô, nói: "Chúng ta ra ngoài chơi đi."

Xoay người ngước mắt, Kiều Nguyệt đầy mặt khát vọng nhìn anh: "Chúng ta tới đây đã ba ngày, anh cũng không có dắt em đi ra ngoài chơi. Em mặc kệ, dù sao hôm nay em phải đi ra ngoài."

Thương Yến che chở cô gái nhỏ, nghe xong lời cô nói, cúi đầu thần sắc không đổi dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt em ngoan chút nghe lời, qua mấy ngày nữa chúng ta mới đi ra ngoài."

"Em không muốn." Kiều Nguyệt kéo tay anh làm nũng, "Thương Yến, đã ba ngày rồi, vẫn luôn ở nhà anh không chán sao. Hôm nay chúng ta đi ra ngoài chơi trước một ngày được không? Chỉ cần hôm nay anh dắt em đi ra ngoài, ngày mai anh muốn làm gì em đều nghe anh."

Tâm tư Thương Yến khẽ dao động, nhưng vẫn lắc đầu, "Nguyệt Nguyệt, những ngày tiếp theo anh đều bận công việc, bận xong anh sẽ đưa em đi chơi."

"Không cần anh đưa mà." Trên mặt Kiều Nguyệt hiện lên vui sướng, mềm giọng nói: "Nếu anh phải làm việc, vậy anh cứ bận trước, em cũng không phải trẻ con, em có thể tự mình ra ngoài chơi."

Thấy cô gái nhỏ đầy mặt chờ mong, sắc mặt Thương Yến trầm trầm, thấp giọng nói: "Không được, anh không yên tâm một mình em đi ra ngoài."

Kiều Nguyệt trừng anh, "Có cái gì không yên tâm, anh để người đi theo em đi."

Cho dù cô năn nỉ như thế nào, Thương Yến trước sau cũng không đồng ý để cô một người đi ra ngoài. Cuối cùng Kiều Nguyệt tức giận, dùng sức đẩy anh ra, hừ lạnh nói: "Anh đừng ở chỗ này chướng mắt em nữa."

Thương Yến biết cô gái nhỏ giận, vỗ nhẹ lưng cô, nhẹ giọng dỗ cô: "Em ngoan chút nghe lời, hai ngày nữa anh đưa em đi chơi."

"Biết rồi biết rồi." Vẻ mặt Kiều Nguyệt không kiên nhẫn, hừ nói: "Anh mau đi làm việc đi."

Dáng vẻ này của cô gái nhỏ, Thương Yến căn bản không dám rời đi. Nghĩ nghĩ, anh nói: "Nguyệt Nguyệt, không thì anh ..."

"Ay da biết rồi, anh thật phiền." Kiều Nguyệt hầm hừ đẩy anh ra ngoài, dùng sức đóng cửa lại, "Anh đừng dong dài nữa."

Đứng ở cửa nghe ngóng một lúc, nghe được tiếng bước chân rời đi của Thương Yến, Kiều Nguyệt mới lạnh mặt đi vào phòng ngủ.

Nhìn thoáng qua đồ ngủ trên người, cô lẩm nhẩm lầm nhầm đẩy cửa tủ quần áo ra: "Hừ, không đi thì không đi, em tự mình ở nhà chơi."

Cô nghiêm túc tìm thật lâu, phát hiện những cái váy đẹp mình mang theo đều không thấy.

Kiều Nguyệt cắn chặt răng, chắc chắn là Thương Yến đem váy giấu đi rồi. Cô để trần hai chân, nổi giận đùng đùng chạy khỏi phòng.

"Thương Yến, anh ở đâu?" Cô lớn tiếng la một câu, tìm một vòng phòng ở lầu hai cũng không thấy người, lại vội vã chạy xuống lầu một.

Biệt thự yên tĩnh, các dì giúp việc đều làm việc bên ngoài biệt thự. Kiều Nguyệt liếc mắt nhìn hoa viên nhỏ bên ngoài một cái, thu hồi tầm mắt, lỗ tai vừa động liền xoay người nhấc chân chạy về căn phòng phát ra âm thanh.

Cô dùng sức đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, đôi tay chống nạnh nổi giận đùng đùng rống: "Khốn khiếp, anh lại đem váy của em, váy em ..."

Một đám nam nữ mặc tây trang giày da, toàn bộ đều kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về người đột nhiên xuất hiện ở phía cửa.

Mọi lời nói của Kiều Nguyệt đều nghẹn lại, cô ngây ngốc nhìn đám người, ánh mắt lại ngốc ngốc chuyển qua trên người Thương Yến, cả khuôn mặt cô đều đỏ bừng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi