THÍCH KHÁCH

Trải qua một trận so đấu với thất hoàng tử, binh lính alpha đã trở nên thành thật rất nhiều, đại biểu là Mike, cũng không còn đùa cợt, đối với TTV tràn ngập tò mò. Nhưng TTV cũng không cho bọn họ chút hòa nhã nào, chia đội ngũ hơn sáu ngàn người thành từng tổ năm trăm người, mười hai phân đoàn, cũng để cho năm omega quan quân đi theo mình đảm nhiệm chức vụ phân đội trưởng, mang binh huấn luyện, còn lại bảy phân đội trưởng kia thì được chọn ra từ trong những sĩ binh alpha đầu tiên thoát khỏi trận đại hỏa, trong đó có Mike, còn có một người quen cũ của TTV.

"Thổ Lang? Sao ngươi lại ở chỗ này?" TTV lần đầu tiên chú ý tới một alpha cao cao trong đám người, cảm thấy có chút nhìn quen mắt, nhanh chóng nhớ ra hắn đúng là bằng hữu của mình ở đấu trường Solomon trước kia.

"Dã Quỷ huynh đệ, không nghĩ ra ngươi vẫn còn nhớ ta." Thổ Lang cười cười với TTV, thở dài một hơi, "Sau khi rời khỏi Solomon ta liền nhập ngũ, tham gia mấy cuộc chiến bảo vệ tinh cầu, đồng đội đều chết, từ bị đồng hóa đến bị đồng hóa, chuyển vài quân đoàn, cuối cùng tới đây."

Năm đó khi TTV ở đấu trường Solomon, trên mặt luôn dịch dung, cho đến khi Solomon bị thiêu hủy, tin tức liên quan đến thân phận của hắn mới dần được khui ra, Thổ Lang mới biết được đấu sĩ từng có giao tình nhạt nhẽo với bọn họ kia lại là omega tiếng tăm lừng lẫy, cùng Kiệt Duy bàn tán một trận.

"Kiệt Duy đâu?"

"Hắn không muốn gia nhập đế quốc quân, mang theo muội muội cùng vào xưởng công binh rồi, nghe nói là làm cơ giáp."

Từ lúc trùng tộc xâm lấn tới nay, trăm nghề điêu linh, chỉ có xường công binh là phát triển ở mọi nơi, bởi vì khác biệt lớn trong thể năng của nhân loại và trùng tộc, không thể không dùng lực lượng cơ giáp, cho nên chính phủ bắt đầu tuyển dụng công nhân cơ giáp khắp nơi.

"Ân, vậy ngươi liền nhận một phân đoàn đi." TTV hàn huyên vài câu với Thổ Lang, liền bổ nhiệm hắn làm một phân đoàn trưởng.

Mà người trẻ tuổi tên Mike kia, khi biết mình được đề bạt, ngược lại phi thường ngoài ý muốn.

"Này, Mike, ngươi nhìn cái gì đấy!" đồng đội đứng bên cạnh lấy khuỷu tay huých hắn, gọi hồn phân đội trưởng mắt vẫn luôn nhìn về phía trước.

"Không có gì." Mike lau sạch bùn trên mặt, tà tà liếc đồng đội một cái.

Đồng đội nhìn theo phương hướng mà vừa rồi Mike chăm chú, cười trộm nói: "Không phải chứ, ngươi thế nhưng lại đang nhìn quân đoàn trưởng."

"Thì làm sao?" Mike nhướng mày.

"Cẩn thận bị chọc mù mắt." Đồng đội nhỏ giọng trêu ghẹo, sau đó liếc nhìn về phía thất hoàng tử, hất cằm ra dấu, "Thấy không, ta nghe nói, đôi mắt thất hoàng tử sở dĩ trở thành như vậy, chính là có liên quan đến huấn luyện viên omega này đó."

Mike nheo mắt, "Thật không? Ngươi nghe ai nói?"

Đồng đội nhún nhún vai, nói: "Tin đồn thôi, bất quá cho dù là thật hay giả, trưởng quan mới này của chúng ta cũng không phải là một chủ nhân dễ chọc, tiểu tư ngươi vẫn đừng làm càn quá."

Mike lại chuyển ánh mắt tới trên người thất hoàng tử, nhưng khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, đang lúc hắn nhìn Lezar chăm chú, Lezar lại như có cảm giác mà quay đầu về hướng này. Cho dù đôi mắt thất hoàng tử vẫn nhắm, nhưng Mike lại rõ ràng cảm thấy bị người nhìn chăm chú cùng với một loại khí tức nguy hiểm mạnh mẽ.

"Này, ta nói..." Mike vỗ vai đồng đội bên cạnh.

"Ân, sao?"

"Ngươi nói thất điện hạ có mặc cách ly trang không?"

"Chắc là không, nếu không sao có thể cảm nhận được tin tức tố trên người y chứ?"

"Nhưng sao ta cảm thấy đôi giày trên chân y, giống hệt như giày bắt chước tin tức tố alpha mới ra mắt như vậy?"

"Giống chỗ nào, sao ta không nhìn ra? Hơn nữa, Lezar điện hạ mang giày bắt chước tin tức tố alpha để làm gì?"

Tuy rằng Mike chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, nhưng đôi mắt lại vô cùng lợi hại, cứ nhìn chằm chằm vào Lezar, mà Lezar cũng xoay người qua bên này, mặc dù cách một đám đông, tựa hồ như cũng có hai luồng khí tức đối địch va chạm giữa không trung.

"Cũng đúng, có thể ta nhìn lầm." Mike hơi giương môi, rốt cuộc thu hồi tầm mắt. Đồng đội bên cạnh mạc danh kỳ diệu, không hiểu vì sao lại đột nhiên cảm thấy lạnh buốt cả người.

Ba ngày kế tiếp, toàn quân đoàn dưới thủ đoạn của TTV cơ hồ nếm trải tra tấn kinh người, qua núi đao biển lửa, những ai không qua được liền bị TTV không chút lưu tình mà đá khỏi quân đội, cái gọi là "đá khỏi quân đội" ở đây, cũng không phải chỉ là đá ra khỏi sân huấn luyện, mà là trực tiếp khai trừ quân tịch.

Phải biết rằng, tại đế quốc Tinh Tế, có thể có được quân tịch, không chỉ có nghĩa là vinh quang vô lượng, còn có nghĩa là có thể lãnh quân lương kết xù, địa vị cũng cao hơn người thường rất nhiều. Đối với một ít đại tộc thế gia mà nói, hậu bối có nhậm chức trong quân hay không, càng có ý nghĩa đại diện cho tương lai phát triển và sức mạnh của gia tộc sau này.

Cho nên kỳ hạn huấn luyện ba ngày của TTV còn chưa chấm dứt, tin tức hắn khai trừ quân tịch hơn hai ngàn người cũng đã truyền khắp tinh cầu Lama, rất nhiều quý tộc trong hội nghị cũng kháng nghị với công chúa Hasusan, Hasusan vốn đã đau đầu vì những tin tức bất lợi liên tiếp truyền tới từ tiền tuyền, lúc này không còn sức kiên trì ứng phó với đám quý tộc này, sắc mặt âm trầm.

"Hasusan điện hạ, ngày cho omega kia một quân đoàn để hắn huấn luyện mà thôi, vì sao có thể cho phép hắn khai trừ quân tịch của binh sĩ?" một nghị viên có cháu bị khai trừ bất bình mà nói, "Chẳng lẽ nói, hoàng tộc sẽ vì một omega chưa từng cống hiến gì cho đế quốc mà vứt bỏ gia tộc đã từng dốc hết tâm huyết vì quốc gia như chúng ta sao? Ta muốn biết, đến tột cùng đây là ý của ngài, hay là ý của Kelmis bệ hạ? Zhethanon có phải đã không cần sự ủng hộ của chúng ta nữa rồi phải không?"

"Lúc trước cũng đã ước định, đáp ứng để TTV toàn quyền xử lý một quân đoàn, bao gồm cả quyền lợi của binh sĩ, lúc đó đã được quyết định bằng hình thức bỏ phiếu toàn hội nghị. Nam tước Sherk hiện giờ lại nói như vậy, là bất mãn đối với hoàng tộc Zhethanon sao? Muốn uy hiếp ta hay là hoàng đế Kelmis còn đang dưỡng bệnh?"

Người gọi là nam tước Sherk này, bị Hasusan chất vấn đến có chút hụt hơi, không khỏi xuống nước: "Hasusan điện hạ bớt giận, ta cũng chỉ là đại diện cho các quý tộc đến phản ảnh chi tiết tình huống với ngài, omega kia quả thật là quá phận..."

"Nam tước Sherk, chẳng lẽ các ngươi quả thật muốn cho con cháu nối dõi của mình ra tiền tuyến sao?" Lúc này Hasusan đột nhiên lạnh giọng hỏi.

Nam tước Sherk ngẩn người, "Đây là đương nhiên...chiến đấu là vinh quang của alpha."

Công chúa Hasusan lộ ra biểu tình vi diệu, "Tướng quân Joseph dũng mãnh thiện chiến đến nay vẫn bặt vô âm tín, tiền tuyến giao tranh giữa đế quốc và trùng tộc xuất hiện một khu vực rada không do thám được, quân đội đến tiếp ứng lần này có thể hung hiểm vạn phần, rất có khả năng sẽ đi không về, ngài xác thực muốn cho con cháu của mình tham gia trận chiến như vậy?"

Nam tước Sherk nhất thời rơi vào trầm mặc, lông mày từ từ nhíu chặt.

Hasusan thu hết chuyển biến của hắn vào trong mắt, lộ vẻ trào phúng: "Nam tước Sherk, nhờ ngài đem lời của ta truyền đạt cho các quý tộc và nghị viên, nể tình cộng sự nhiều năm của các ngươi và gia tộc Zhethanon, ta cũng là vì muốn tốt cho các ngươi, chẳng lẽ các ngươi còn không rõ?"

Nam tước Sherk liếc nhìn Hasusan, hơi cúi người nói: "Đa tạ công chúa điện hạ nhắc nhở, ta sẽ chuyển đạt ý của ngài." Sau đó liền vội vội vàng vàng rời đi.

Hasusan đuổi hết những người này, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, kéo kéo cổ áo, đi đến trước cửa sổ, đôi mắt vĩnh viễn lạnh lùng nhìn về phía chân trời, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh TTV và Lezar trong hội nghị ngày đó.

Lezar, nếu đây là người mà ngươi chọn, hy vọng hắn không làm cho ta thất vọng. Nhưng mà, một người tràn ngập nguy hiểm khó xác định như vậy, ngươi có thể đảm bảo hắn sẽ không uy hiếp tới sự thống trị của gia tộc Zhethanon sao? Một ngày kia, có thể ngay cả ngươi cũng không thể khống chế hắn hay không?

Kỳ hạn ba ngày nhanh kết thúc, cuối cùng, binh sĩ thông qua khảo hạch của TTV còn không tới năm nghìn người, sau khi trải qua kiểm duyệt của Hasusan, bước lên quân hạm. TTV mặc dù là quân đoàn trưởng, nhưng quân hàm cũng chỉ là phó hạm trưởng, hạm trưởng do thất hoàng tử Lezar đảm nhiệm, TTV cũng không dị nghị gì đối với chuyện này, vũ trụ không phải là sở trưởng của hắn, chỉ huy toàn bộ quân hạm đúng là có chút khó khăn với hắn, có Lezar ở đây sẽ thoải mái không ít.

Lần này chiến hạm của bọn họ là chiến hạm hoàng gia, chịu tải lượng lên đến vạn người, sau khi quan khỏi lớp bảo vệ của tinh cầu Lama, chiến hạm hoàng gia phát sáng rực rỡ, mang theo những vũ khí tân tiến nhất, bay vào vũ trụ.

Lễ mừng xuất chinh được truyền hình trực tiếp, quân xuất chinh lần này được quan tâm không phải chỉ bởi vì đây là cuộc chiến quan trọng giữa trùng tộc và nhân loại, mà còn là vì quân đoàn trưởng là một omega, đây là chuyện chưa từng phát sinh kể từ khi đế quốc được thành lập.

Giữa tiếng tấu nhạc và tiếng hoan hô, chiến hạm hoàng gia rốt cuộc thoát ly khỏi lực hấp dẫn, kéo theo một đường ánh sáng thật dài, bay về phía biển sao.

Mọi người trên quân hạm giờ khắc này đều nhìn về phía tinh cầu Lama, không biết lần này từ biệt, còn có khả năng sống sót trở về nhìn cố hương hay không.

TTV cũng không ngoại lệ, đứng trước cửa sổ mạn tàu trên phòng chỉ huy nhìn ra bên ngoài, lúc này vừa vặn nhìn thấy một đám sao chổi lướt qua chiến hạm, nhìn từ xa đó chính là một trận mưa sao xinh đẹp, mà ở sâu trong vũ trụ yên tĩnh đến buồn chán này, bọn chúng cũng chỉ là những tinh thạch xấu xí mà thôi.

"Tu Vân, đứng bên cửa sổ nhìn cái gì?" Lezar không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh TTV.

TTV nghiêng đầu liếc nhìn Lezar một cái, thản nhiên nói: "Không có gì?"

"Vẫn là nhìn mưa sao?" Lezar hỏi, "Ta nhớ rõ khi vừa cất cánh khỏi tinh cầu Lama, đi về phía này, có thể thấy được mưa sao."

TTV không để ý tới Lezar.

Lezar cười cười, nói:"Tu Vân, còn nhớ lúc trước ta đã nói gì sao?"

"Không nhớ rõ."

Lezar cười khẽ, "Khi một ngôi sao băng rơi xuống đất, có nghĩa là trên đời sẽ có một người chết đi. Không nhớ?"

TTV biểu tình không thay đổi, không trả lời, chỉ xoay người rời khỏi cửa sổ.

"Tu Vân." Lezar muốn gọi hắn trở lại.

"Thất điện hạ, ta nhớ đã từng nói, không thích nhắc đến chuyện kiếp trước." Ngữ khí TTV càng thêm lạnh lùng.

"Ta không nhắc tới, không có nghĩa là ngươi không nhớ tới." Lại lần nữa nhắc tới chuyện liên quan cả đời, lần này Lezar lại không nhượng bộ.

"Cho dù nhớ, thì thế nào?"

"Nếu cái gai trong lòng không lấy ra, thì sẽ ghim ở đó không được thoải mái."

TTV cười: "Cũng đã chết trong lòng từ lâu, còn lấy ra làm gì?"

"Không lấy ra, mỗi lần gặp mưa gặp gió tâm sẽ đau."

"Vậy cứ đau đi." TTV nói, "Như vậy ít nhất cũng có thể nhắc nhở chính mình, lần sau nhớ lâu một chút, đừng đi lại đường cũ."

TTV nói xong liền rời khỏi phòng chỉ huy, lại bị Lezar giữ chặt lại, TTV lạnh mặt, nhưng Lezar cũng không để ý hắn có vì vậy mà tức giận hay không, chỉ cố chấp không buông.

"Có phải một lúc nào đó ta nguyện ý thay ngươi chắn một đao, ngươi mới có thể buông xuống đề phòng?"

TTV ngẩng đầu nhìn Lezar, trầm mặc một khắc, mới nói: "Chẳng phải lúc trước thất điện hạ đã làm như vậy?"

Lezar nháy mắt trở nên cứng đờ.

TTV vùng thoát khỏi Lezar, cảm xúc trầm ổn mà nói: "Thất điện hạ, năm đó là nhãn giới của ta chật hẹp, chỉ xem ngươi như là tiểu nhân bội bạc, hiện giờ hiểu chuyện nhiều, cũng hiểu được nỗi khổ trong lòng ngươi trước đây, về nhiều phương diện, cũng kính nể khí phách và thủ đoạn của ngươi. Nói thật, chút ân oán này giữa ta và ngươi, ta cũng đã sớm không để trong lòng, từ nay về sau cho dù là quen biết thông thường cũng tốt, cần gì phải chấtp nhất với phần giao tình này? Tín nhiệm hay là không, khúc mắc hay là không, đối với hai người chúng ta mà nói, hẳn là cũng không còn liên quan gì đi? Ta tin rằng với lòng trung thành tuyệt đối mà điện hạ dành cho đế quốc, nhất định sẽ toàn lực phối hợp cùng ta tác chiến, như vậy, vậy đủ rồi, không phải sao?"

TTV nói xong liền xoay người rời đi, chỉ để lại Lezar một mình đứng giữa phòng chỉ huy trống rỗng, sau lưng chỉ còn ánh đèn trên bản điều khiển thỉnh thoảng loé sáng.

Lezar lắng nghe tiếng bước chân của TTV càng lúc càng xa, không hiểu vì sao, đột nhiên nhớ tới một câu đã từng vô tình nhìn thấy, một câu nói vô cùng cẩu huyết:

Trái ngược với yêu không phải là hận, mà là...thờ ơ như người lạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi