THÍCH KHÁCH

Nếu như có người nói, phải bắt đầu một cuộc lữ hành vĩnh viễn không có kết thúc, không có mục tiêu, cũng không có phương hướng cụ thể, nghe thế nào cũng giống như ác mộng. Bởi vì những người phiêu bạc lang thang, có thể vĩnh viễn cũng không có nơi ở cố định, nhưng lục bình rong rêu, lúc nào cũng có thể chết tha hương nơi đất khách. Giữa hành trình lang bạc, tất cả những quyền lực, tài sản, danh dự của một người cũng sẽ dần dần tan biến.

Thẩm Tu Vân vốn cho rằng, cơn ác mộng này chỉ thuộc về riêng mình hắn, nhưng không ngờ, vì có sự gia nhập của một người khác mà cơn ác mộng lúc trước đã trở thành....

Hành trình trong mơ.

Sau khi phi thuyền thoát ly khỏi lực hấp dẫn, Lezar điều chỉnh về hình thức tự động, rời khỏi phòng điều khiển.

"Lezar."

Lezar vừa mới đi tới khoang trữ đồ, liền vô cùng sung sướng mà nghe được một thanh âm, mà thanh âm này, đang gọi tên y.

"Ngươi khẳng định bọn họ chuẩn bị cho ngươi mười thùng..." Thẩm Tu Vân vừa nói vửa nhìn thoáng qua cửa khoang, không khỏi nâng mắt, nheo lại.

"Ân? Sao, mới không gặp một khoảng thời gian ngắn như vậy, đã nhớ ta sao?" Lezar cười với người bên trong, hai tay vịn lên hai bên khung cửa, thân thể vì tư thế này mà phô bày những đường cong hoàn mỹ.

Thẩm Tu Vân đánh giá thân thể không-mặc-đồ của Lezar, ánh mắt chậm rãi lướt từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại ở một nơi nào đó.

"Không lạnh?" Thẩm Tu Vân hỏi.

"Có một chút, bất quá, nhìn thấy ngươi lại đột nhiên nóng lên." Lezar đáp

Thẩm Tu Vân thả nắp thùng đồ đang xem xét dở chừng ra, ánh mắt nhìn Lezar, từng bước từng bước đi tới.

Nắp thùng đồ rớt về vị trí cũ, phát ra âm thanh nặng nề giữa không gian yên tĩnh.

"A, ra là vậy..." Thẩm Tu Vân cười như không cười, đi đến trước mặt Lezar, đến rất gần, gần đến nỗi có thể cảm giác được nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể xích lỏa của y. "Cho nên ngươi dự tính...cứ lõa thể như vậy?"

Bàn tay Lezar không thành thật bắt đầu khoát lên eo Thẩm Tu Vân, nhẹ nhàng vuốt lên sống lưng bóng loáng của hắn, ghé vào bên tai hắn thấp giọng cười: "Quần của ta bị ngươi lấy mất, ngươi nói ta mặc cái gì?"

"Không phải còn để lại áo cho ngươi?"

"Chỉ mặc mỗi áo thôi không dễ nhìn, không bằng không mặt gì cả. Ngươi nói xem?" Lezar mặt không đổi sắc mà trả lời.

Thẩm Tu Vân gật đầu, khóe môi cong lên, tay vịn lên bả vai dày rộng của Lezar, sau đó tăng lực trên tay, không lưu tình chút nào mà đấy Lezar qua một bên, mình thì bước ra khỏi cửa.

Lezar bất ngờ không kịp đề phòng bị té sang bên, hung hăng đập mạnh vào khung cửa, đau hết sống lưng, đang muốn trã đũa, lại bị một ánh mắt mang theo ý cười của Thẩm Tu Vân diệt hết hỏa khí trong vòng một nốt nhạc.

"Cái này cho ngươi, nếu như lạnh, tạm thời dùng nó để giữ ấm đi."

Thẩm Tu Vân trêu chọc mà liếc Lezar một cái, sau đó nhét thứ gì đó vào tay y.

Lezar không hiểu gì cả, đến khi cúi đầu nhìn vật mà Thẩm Tu Vân vừa mới đặt vào tay mình kia, sắc mặt đột nhiên trở nên thật phấn khích.

Đó là một chiếc...quần lót chữ T dành cho nam giới. Phía trước chỉ có một mảnh vải nho nhỏ, lại còn là loại vật liệu gần như trong suốt, phía sau chỉ có một sợi dây, điểm chết người chính là, bên trên còn có một cái đuôi thỏ màu trắng mềm mại.

Lezar: "..."

Chậc, đồ dùng tình thú sao...Năng lực làm việc của Joshua quả nhiên đủ tốt, hoàn toàn xứng đáng với vị trí phó tổng thống nha.

Lezar không khỏi liếm liếm môi, mắt mang ý cười mà dùng ngón cái nhẹ cọ khóe môi.

Y suy nghĩ một chút, bước vào trong khoang trữ đồ, không ngờ lật tới lật lui cũng không tìm được mười thùng quần áo trên cái list shopping kia, ngược lại tìm được thùng chứa cái quần lót chữ T kia, trong mấy thùng đó quả thực có không ít quần áo, chỉ là đều có chút...

Chuyện này nghĩa là thế nào nhỉ? Trong hành trình kế tiếp, hai người sớm chiều bên nhau, ngoại trừ trang phục tình thú bọn họ đều không còn thứ gì khác để mặc hay sao?

Chuyện này mới tốt làm sao?

Haiz, mấy kẻ vận chuyển hàng kia thật sự là không có tâm mà...

Hoàng đế bệ hạ sờ sờ chóp mũi, cảm thấy quả thật có một chút phức tạp a.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi