THÍCH KHÔNG THỂ GIẤU

Edit: Bồ Đề Ngọc Trai

Cuối cùng máy bay tối từ Anh đến thành phố T cũng đã đến nơi sau nhiều tiếng. Doãn Hoan cong môi cười khi nhìn thấy bầu trời quen thuộc thông qua cửa sổ.

Sau khi máy bay dừng lại hoàn toàn, cô lấy ba lô cá nhân theo thứ tự rồi đi theo dòng người tới lối ra. Sau đó, Doãn Hoan lấy điện thoại trong ba lô ra mở nguồn, rồi nhanh chóng mở Wechat tìm tên “Đinh Đinh” trong danh sách bạn thân, ấn gửi một tin nhắn thoại:

“Mình xuống máy bay rồi, cậu đang ở đâu vậy?”

Cô thả tay gửi tin nhắn đi.

Sau vài giây, di động vang lên, Doãn Hoan nhận điện thoại nhưng chỉ thấy bạn thân đang kích động thét ở đầu điện thoại bên kia:

“Hoan Hoan, cuối cùng cậu đã trở lại! Mình mặc áo màu hồng nhạt ở lối ra, cậu vừa ra là có thể nhìn thấy mình.” Nói xong Đinh Đinh dường như còn cảm thấy mình nói không đầy đủ vì thế lại bổ sung thêm một câu: “Người xinh đẹp nhất ấy.”

Ba năm không gặp vẫn không thay đổi gì, vẫn không đứng đắn như vậy.

Khóe miệng Doãn Hoan cong lên, cười càng thêm đẹp, cô kéo balo trên vai cười hùa theo: “Biết rồi, mình chắc chắn sẽ nhìn người xinh đẹp nhất.”

Nói xong cô đi nhanh vài bước ra khỏi lối ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cô gái mặc đồ thể thao màu hồng nhạt đang đứng ở hàng đầu trong đám đông, cô ấy trang điểm nhẹ, để tóc ngắn màu xanh lam vô cùng cá tính, thoạt nhìn quả thật rất dễ thấy. Lúc này cô ấy đang kiễng chân với cổ không ngừng nhìn ra xa. Đinh Đinh giống như sợ cô không tìm thấy mà giơ tấm bảng vô cùng to ghi hai chữ ‘Doãn Hoan’ trong tay mình.

Trong lòng Doãn Hoan nóng lên.

Lúc trước cô đi không nói lời tạm biệt còn tưởng các cô ấy sẽ trách cô, không nghĩ tới người duy nhất rối rắm chỉ có bản thân. Cô cảm động cười, lớn tiếng gọi Đinh Đinh không nhận ra cô: “Cô gái xinh đẹp nhất kia, giơ bảng có mệt không?”

Đinh Đinh đột nhiên nghiêng đầu, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Doãn Hoan thì sửng sốt hai giây, sau đó hậu tri hậu giác mở to hai mắt nhìn, không dám tin nói: 

“Cậu là Doãn Hoan?”

Không trách Đinh Đinh không nhận ra được, lúc trước khi đi Doãn Hoan giống như một hạt đậu nhỏ, vừa khô vừa gầy, nên phồng không phồng nên lồi không lồi. Mà bây giờ nhìn lại, dáng người cô tuy vẫn không cao như cũ nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lạị nảy nở, tinh tế như búp bê Barbie, cả người tản ra khí chất mê người.

Doãn Hoan nhe răng cười, giống như khoe khoang bộ răng trắng tinh như ngọc.

Đinh Đinh thấy vậy không khỏi bật cười, kéo bả vai của cô một phen rồi dựa đầu vào vai cô cười đến phát run.

“Ra nước ngoài ba năm còn tưởng tiền đồ của cậu thành cái gì, không nghĩ tới —— vẫn là đức hạnh này.”

Lúc trước bởi vì răng phía trước không đều nên Doãn Hoan bị các cô ấy chê cười hồi lâu, không ngờ cô ấy vẫn ghi tạc trong lòng, càng không nghĩ tới chính là ba năm xuất ngoại chuyện đầu tiên cô làm lại là chỉnh răng ——

Tâm tình Doãn Hoan vô cùng tốt nên lười so đo với cô ấy.

Sau khi Đinh Đinh cười đủ, trong lúc đợi hành lý được ký gửi thì cô ấy lại kéo cô hàn huyên về rất nhiều chuyện thú vị quanh cô ấy.

Sau đó hành lý vừa ra, hai người lập tức đẩy hành lý đi bắt taxi về nội thành. Lúc Doãn Hoan quyết định về nước đã nhờ Đinh Đinh giúp cô tìm một căn nhà ở gần đại học cô báo danh, lúc rảnh rỗi Đinh Đinh vẫn tận tâm quét dọn phòng sạch sẽ, sau đó lại giúp cô bổ sung đồ dùng đơn giản ở nhà khiến cho căn phòng đơn giản thoạt nhìn có không khí hơn.

Đặt hành lý xong xuôi rồi Doãn Hoan mới xem xét trong ngoài căn phòng một lần, sau đó vừa lòng vỗ vai Đinh Đinh, cảm thán nói:

“Cậu giúp mình bận bịu nhiều ngày như vậy, vất vả cho cậu rồi, cảm ơn nha!”

Đinh Đinh nghiêng người trốn tránh ma trảo rồi ngã lên sô pha giản dị, hai cánh tay giơ lên thành hình chữ X: “Cậu đừng làm mấy điều vô ích đấy với mình, lúc mình thay cậu chịu tiếng xấu đái dầm ở nhà trẻ cũng chưa thấy cậu nói cảm ơn mình đâu.”

Đinh Đinh vừa dứt lời hai tai Doãn Hoan đỏ lên, thật vất vả mới cảm động mà nháy mắt đã tan thành mây khói.

Cô chẹp miệng đánh một cái vào mông Đinh Đinh khiến cô ấy gào lên, Doãn Hoan liếc mắt cười khẩy một tiếng “Đáng đời!” sau đó xoay người đi đun nước ấm tắm.

Cùng với tiếng nước trong phòng tắm, Đinh Đinh nằm trên sô pha ôm di động chơi trò chơi hăng say thì đột nhiên  chuông điện thoại vang lên, cô vừa định nổi giận nhưng liếc thấy tên ghi chú thì thay đổi sắc mặt rồi một giây sau lập tức nhận cuộc gọi.

“Alo, A Triệt ——”

Lâm Triệt ở đầu bên kia điện thoại vắt chéo chân ngồi trên ghế dài ở câu lạc bộ nhìn bọn Lục Hoài Vũ và Thiệu Nhiên đánh bi a, nghe thấy giọng nói của Đinh Đinh thì tiện tay lấy điếu thuốc trên miệng xuống, phun ra một làn khói dày đặc rồi mở miệng nói:

“Cậu đang ở đâu vậy? Lão Tam và anh Vũ đánh bi a chơi chín ván thua một bàn cơm, có muốn đi cùng ăn chùa một bữa của cậu ta không?”

Đinh Đinh tùy ý sơn móng tay, thấp giọng nói: “Lần sau đi, lần này chị đây từ bi buông tha cậu ta một lần.”

Lâm Triệt nhíu mi, đôi mắt hoa đào vô cùng tò mò.

Thiệu Nhiên là Chu Bái Bì* nổi tiếng trong giới của bọn họ, từ trước đến nay đều là cậu ta moi móc của người khác, cuối cùng cũng có một cơ hội moi của cậu ta, tính cách tốt đẹp của Đinh Đinh làm sao mà dễ dàng buông tha như vậy?

*Chu Bái Bì:  Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da. 

Vì vậy Lâm Triệt tùy tiện trêu đùa: “Mình không biết lão nhân gia cậu còn có tấm lòng Bồ Tát đại từ đại bi đấy? Nói thật đi, rốt cuộc là tình huống gì!”

Đinh Đinh dùng lại hai giây, nghiêng người liếc nhìn về phía phòng tắm sau đó nhẹ nhàng quay lại: 

“Hoan Hoan đã về rồi, lát nữa mình phải ăn cơm cùng cô ấy.”

Lâm Triệt nghe xong thì thu chân vắt chéo, kinh ngạc mà nâng cao âm lượng, lặp lại nói:

“Cậu nói cái gì, Doãn Hoan đã về rồi?”

Tiếng người trong câu lạc bộ ồn ào, giọng nói của Lâm Triệt trong chớp mắt đã bị âm thanh lớn hơn nhấn chìm, không ai chú ý tới anh ấy từng có một giây thất thố.

Duy chỉ có Lục Hoài Vũ đang cầm gậy, khi nghe thấy Lâm Triệt nói ra hai chữ ‘Doãn Hoan’ thì tay đang ngắm bóng đột nhiên run lên, quả bóng trắng vững vàng rơi thẳng vào trong lỗ, thế cục chắc thắng nháy mắt đảo ngược.

Ánh mắt anh thâm trầm, không hề tập trung nhìn phía trước, đến khi bóng vào trong lưới phát ra một tiếng va chạm mới đột nhiên hoàn hồn lại, sống lưng đứng thẳng trở lại, trong ánh mắt nhìn quả bóng kia xẹt qua một tia phẫn nộ.

Thiệu Nhiên bị thua đến mức hoài nghi nhân sinh ôm cái gậy đứng bên cạnh bàn liên tục ngủ gật, thấy lần đánh vượt qua trình độ này của Lục Hoài Vũ khiến cậu bừng tỉnh trong nháy mắt, sau đó ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt tam giác nhỏ nghi hoặc nhìn anh.

Lục Hoài Vũ cắn răng hít sâu một hơi, đôi đồng tử đen láy sẫm lại, vốn đang khó chịu lại nhìn thấy ánh mắt của Thiệu Nhiên thì càng buồn bực hơn, một tay anh ném cây gậy lên trên bàn, cào cào sợi tóc ngắn, giống như không để ý mà nói: 

“Cho cậu thêm một ván, không muốn cậu thua quá khó coi.”

Sau đó Lâm Triệt đi đến bên cạnh ngồi xuống, cầm điếu thuốc bên cạnh anh, châm lên.

Thiệu Nhiên nghe thế cũng bướng bỉnh nóng nảy, để phục vụ thu lại bóng, bản thân chống cằm ngang ngược nói: “Thua thì làm sao, thua cũng có tôn nghiêm!”

Lâm Triệt bên cạnh vừa cúp điện thoại nghe thấy không nhịn được cười to: “Cậu có thể đừng dát vàng lên mặt mình không, tôi lại không hiểu cậu à, cậu không phải là sợ anh Vũ cho cậu cơ hội mà cậu cũng không thắng được thì càng mất mặt sao.”

Thiệu Nhiên bị vạch trần tâm tư cười khà khà, quả nhiên cái gì cũng không thể gạt được đám anh em chơi từ nhỏ đến lớn này.

Lâm Triệt vừa dứt lời lại mở miệng nói: 

“Chơi đủ chưa? Chơi đủ rồi có phải nên nghiên cứu xem vấn đề ăn gì không, vất vả lắm lão tam mới đau ví một lần, chúng ta nên cân nhắc tốt một chút.”

Một dao chưa xong lại thêm dao nữa. Song kiếm hợp bích đâm đến làm tim Thiệu Nhiên run rẩy——

……

Sau khi tắm rửa xong Doãn Hoan xõa mái tóc không dài không ngắn xuống, tóc cô rất đẹp, mềm mại buông ở bên tai bóng mượt vô cùng.

Đinh Đinh nhàm chán cuốn lấy một lọn tóc của cô mà thưởng thức, lại phát hiện cảm giác dường như không tốt lắm, Doãn Hoan bị kéo tóc có chút bất tiện, vì thế chỉ có thể tủi thân quay đầu lên án nhìn cô ấy.

Đinh Đinh đang chơi vui sướng, vừa liếc mắt đúng lúc nhìn thấy cặp mắt to ngập nước của cô thì lập tức cười nhạo: “Hoan Hoan à, cậu thật may mắn đấy.”

Doãn Hoan không rõ ra sao: “Vì sao vậy?”

Đinh Đinh véo vào khuôn mặt nhỏ non nớt trắng ngần mà cô ấy đã nhìn trộm từ lâu, Doãn Hoan bị cô ấy véo thì nhướng mày, thấy cô sắp nổi giận Đinh Đinh mới buông tay tiện đà nói: 

“Mình là con gái còn thấy cậu đẹp đến mức không kìm lòng được, nếu đây là đàn ông có lẽ một ánh mắt của cậu cũng có thể khiến người ta nhào tới mất.”

Lời này của Đinh Đinh không phải phóng đại, Doãn Hoan lớn lên xinh đẹp mang trong người một phần tư dòng máu lai, đôi lông mi dài đặc trưng của người ngoại quốc, còn có một nửa dòng máu Giang Nam lại có cả cái miệng nhỏ anh đào của người con gái vùng sông nước, Ngô nông nhuyễn ngữ*, cho dù có tức giận cũng giống như làm nũng, yêu kiều vô cùng.

* “Ngô nông nhuyễn ngữ”: 吴侬软语  (tiếng nói mềm nhẹ của người Ngô) thường được dùng để tán dương tiếng Ngô ở vùng Tô Châu, Thượng Hải, là các nhánh tương đối mềm mỏng êm tai hơn so với tiếng Ngô ở các vùng khác.

Doãn Hoan được cô ấy nói như vậy thì mặt đỏ bừng lên, suy cho cùng vẫn là cô gái chưa trưởng thành, đối với chủ đề rối rắm như vậy vừa thẹn thùng lại vừa tò mò.

“Cậu nói nhiều quá đấy.”

Đinh Đinh cười ha ha, sau đó kéo cô truy hỏi: “Chết đói mất, rốt cuộc cậu muốn đi ăn gì đây?”

Doãn Hoan ‘hả’ một tiếng, nghiêm túc suy nghĩ một chút sau đó đề nghị: “Chúng ta đến chỗ của bà ăn cá dưa chua đi!”

Quán của bà đã mở được hai mươi mấy năm, còn lâu đời hơn so với tuổi của các cô, từ nhỏ bố mẹ đã mang bọn họ tới đó ăn cho nên nơi đó coi như là ngôi nhà thứ hai của các cô.

Xa nhau ba năm, nơi ấy vẫn là nơi Doãn Hoan hoài niệm nhất, nhớ hương vị của bà, nhớ —— những ngày cô cùng bọn họ điên khùng cùng nhau.

Nói đến bà, Đinh Đinh đương nhiên đồng ý, cô ấy hận không thể giơ cả hai tay hai chân tán thành rồi xúc động nói:

“Vậy cậu còn không nhanh chóng thay quần áo lẹ lẹ rồi chúng ta còn đi.”

Doãn Hoan nhìn động tác của cô ấy mà sửng sốt, nhíu mày cười khẽ: “Cậu không đến mức đấy chứ, mình hoài niệm một chút thì thôi đi, cậu bày ra dáng vẻ sốt ruột như vậy làm gì?”

Đinh Đinh dừng lại động tác mặc quần áo, tức giận quay đầu hét lên, may mà cô ấy có lòng tốt, từ lúc cô đi rồi lão đại cũng coi nơi đó trở thành cấm địa, các cô muốn ăn dưa cá, cho dù vụng trộm lén mò đi một năm cũng chỉ tới được hai lần, cái này đối với cô ấy mà nói quả thật rất tàn nhẫn.

“Lão đại đau lòng, biến nơi đó thành cấm địa, lần trước mình đi ăn cũng là năm ngoái sinh nhật A Triệt lén dẫn mình đi đấy.”

Lục Hoài Vũ ——

Từ lúc cô trở về vẫn không dám nhắc đến cái tên này, cuối cùng cũng nghe được từ trong miệng cô ấy.

Doãn Hoan gắt gao nắm chặt hai tay nhỏ, trong lòng có cảm giác không nói lên lời, chỉ là cảm thấy có chút khó thở.

“Anh ấy, khỏe không?”

Đinh Đinh vô cảm nhún vai, không mảy may thấy Doãn Hoan căng thẳng: “Tốt hay không vẫn như vậy, tính tình trái lại càng ngày càng khó chiều, động một chút là bùng nổ như mìn nổ vậy.”

“………”

——

Thời điểm Doãn Hoan cùng Đinh Đinh đi bộ vào trong quán của bà đúng lúc đụng phải Lâm Triệt đang hút thuốc ở cửa.

Bốn mắt nhìn nhau ba người đều sững sờ….

Lâm Triệt kinh ngạc nhìn Doãn Hoan, trong mắt tràn đầy kinh sợ.

Đinh Đinh phồng miệng, chắn trước mặt Doãn Hoan: “Cậu ăn vụng!”

Cái gì mà ăn vụng, nói như thể nhân phẩm anh ấy cũng như thế vậy. Tuy rằng anh ấy quả thật đã làm vậy——

Anh Vũ, anh ấy cũng ở đây?

Trái tim Doãn Hoan nhảy dựng lên, không nghĩ tới lại nhanh gặp mặt như vậy, cô cảm thấy bản thân còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Lâm Triệt quay đầu lại nhìn về Doãn Hoan, chính thức chào hỏi: “Tiểu Hoan đã lâu không gặp, còn nhớ mình chứ?”

Doãn Hoan mỉm cười gật đầu: “Làm sao mà không nhớ được, A Triệt đã lâu không gặp.”

Tổng cộng chỉ mới ba năm, lại nói giống như ba mươi năm chưa gặp vậy.

Lâm Triệt cười lả lướt, khuôn mặt đào hoa xán lạn vô cùng.

“Cũng đã đến đây vậy cùng nhau ăn đi, Thiệu Nhiên và mập mạp cũng ở đây.”

Ngay lập tức Đinh Đinh không đắn đo kéo lấy Doãn Hoan, không nói hai lời đi vào trong, vừa vặn trong lòng cô ấy vẫn chưa thoải mái vì không thể ăn chực một bữa của Thiệu Bái Bì kia, bây giờ tốt rồi, không chỉ có tới ăn mà còn phải ăn nhiều hơn một phần, cho tức chết tên đó.

Doãn Hoan đi theo ở phía sau với tâm trọng thấp thỏm không yên, cũng không biết khi cô gặp anh sẽ có vẻ mặt gì?

Hết chương 1.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi