THÍCH THẦM BÉ NHÚT NHÁT

15

Chiều nay, trong phòng học vắng người, tôi ôm Cố Bắc khác rất lớn.

Cậu ấy xoa tay cho tôi, tôi người làm như không có chuyện gì vượt qua cả một ngày, thật ra dựa vào việc nắm chặt lòng bàn tay để vượt qua, nếu không tôi không có cách nào khác ép xuống sự nhút nhát ở trong lòng.

Mà lòng bàn tay tôi đã trầy xước sưng đỏ.

Tôi sụt sịt hỏi cậu: “Không phải cuộc thi còn rất nhiều ngày à? Sao cậu đã về rồi?”

Cố Bắc giơ tay lau nước mắt của tôi: “Sợ cậu âm thầm chịu đựng nỗi buồn, mà tớ không đến ôm cậu được.”

Cậu ấy khom lưng, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Vãn Vãn, tớ sẽ chống lưng cho cậu, chuyện này để tớ tới giải quyết.”

Cố Bắc luôn bình tĩnh, giây phút này bàn tay cậu ấy đặt trên vai tôi đang run rẩy, run rất nhỏ, đến mức khó nhận ra.

Cậu ấy đang cố nén cảm xúc của mình.

Cố Bắc là người lý trí nhất mà tôi đã từng gặp, cho nên tôi tin cậu cấu sẽ có biện pháp giải quyết tốt nhất, nhất định sẽ không làm ra chuyện gì khác người.

Cặp sách của tôi do Cố Bắc cầm, cậu ấy không hỏi vì sao tôi xảy ra chuyện lại không nói cho cậu biết, cũng không hỏi tôi sao lại nói dối.

Cậu ấy chỉ lẳng lặng nắm lấy tay tôi, để tôi đi ở phía bên trong.

Còn nữa.

011: Bé Vãn chắc là bé Cố lý trí chưa???? "Cậu không có chỗ dựa bọn tôi làm chỗ dựa cho cậu" Ụ w Ụ xỉu 7 ngày 7 đêm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi