THIÊN BẢO PHỤC YÊU LỤC

“Lý Cảnh Lung dặn ngươi không được ra ngoài.” Tần Huyên ngồi ngoài cửa đang bóc vỏ một giỏ đậu tương, nói.

Hồng Tuấn cau mày: “Sao thế được! Bọn họ đi đâu rồi? Triệu Tử Long đâu?”

Hồng Tuấn túm Cá chép yêu, bọc lại thật chặt, Cá chép yêu bị giật mình, hỏi: “Muốn đi đâu?”

Hồng Tuấn đến hậu viện, xoay người lên ngựa, không biết phải đi đâu.

Tần Huyên đeo cung tên, đổi áo da, bước đến nói: “Bọn họ đi về phía nam, đến dưới Kỳ Liên sơn, Võ sơn trấn! Hôm nay có rất nhiều người đi, ngay cả đại tướng quân cũng đến!”

“Ngươi…”

Tần Huyên nói: “Cha ta nhiều khi không màng tính mạng cố chấp xông về phía trước. Ta sẽ đi cùng người.”

Hồng Tuấn để Tần Huyên cưỡi chung ngựa, Tần Huyên chỉ đường, cả hai chạy đến ngoài thành Lương Châu, ở cổng thành tín sử ra vào liên tục, Trương Hạo đang điểm binh, Tần Huyên cả giận nói: “Các ngươi giờ mới rời thành sao?!”

Hồng Tuấn vội vàng ra hiệu cho Tần Huyên im lặng, lúc này không thể gây chuyện, nhưng Tần Huyên lo lắng cho an nguy phụ thân nàng, liền quên béng, Trương Hạo nhìn thấy Hồng Tuấn, chấn kinh hô lên.

“Chính là hắn!” Trương Hạo quát, “Bắt hắn lại! Nhanh! Cho người đến báo tin cho lão tướng quân!”

Không ít binh sĩ nhận ra Hồng Tuấn, vội vàng đi đóng cổng thành, Hồng Tuấn thấy tình huống biến xấu, vội quát: “Giữ chặt, chúng ta lên!”

Tần Huyên túm chặt lấy Hồng Tuấn, Hồng Tuấn tay trái điều khiển dây cương, tay phải cầm Mạch Đao, hướng phía cổng thành chém xuống! Cổng thành bị chém làm hai nửa, sụp xuống ầm vang một tiếng. Ngay sau đó Hồng Tuấn cưỡi ngựa, phi như tên bay ra ngoài.

“Đuổi theo!” Ca Thư Hàn mặc giáp trụ, mang theo một đội binh mã, giận dữ hét lên: “Đám phá hỏng cổng thành?! Lý Cảnh Lung đâu! Đều bắt về đại lao cho ta.”

Hồng Tuấn lại gánh thêm tôi, nhưng bình thường hắn vốn không sợ rắc rối, chỉ lo Lý Cảnh Lung gặp phiền phức, bây giờ đầu têu là Lý Cảnh Lung rồi, còn phải sợ nữa sao!

“Đuổi không kịp đâu!” Hồng Tuấn quay đầu, hô, “Quay về đi! Các ngươi đều lớn tuổi rồi.”

Ca Thư Hàn: “…”

Hồng Tuấn từ trước đến này trời đất đều không sợ, Ca Thư Hàn suýt bị mấy lời này chọc đến nộ khí xung thiên, quát: “Đuổi theo cho ta, bắt được hắn mới thôi.”

Con ngựa Hồng Tuấn cưỡi là thần tuấn, dù có chở hai người nhưng cũng chỉ bằng một kỵ binh mặc giáp nặng, bốn vó vung lên như cuồng phong hướng phía nam phi tới.

Cùng lúc, Lý Cảnh Lung và Tần Lượng vừa đi qua một nơi gọi là Quách Nguyên tiểu trấn, phía sau có hơi hai trăm binh sĩ, đến giữa trưa, tiểu trấn đông nghịt bách tính chạy đến lánh nạn, mà ở đây cách Võ sơn đến sáu mươi dặm.

Lý Cảnh Lung vội xuống ngựa hỏi han: “Tình hình Võ sơn thế nào rồi?”

Hai trấn Võ sơn, An sơn, đêm qua bị cướp, giống tình trạng bốn thành tái ngoại y hệt.

Dân chúng nháo nhào kêu khóc, đều từ hai trấn này trốn đến, Lý Cảnh Lung nghe vậy thầm cảm ơn trời đất, đầu hắn có thể giữ lại rồi.

“Đám người tấn công thôn các ngươi hình dáng ra sao?” Lý Cảnh Lung lo lắng hỏi.

Một tên lỗ mãng hô lớn: “Ta không biết! Trời tối om! Không nhìn thấy cái gì cả!”

Lý Cảnh Lung: “…”

“Việc này…” Tần Lượng lúng túng, “Trưởng sử không bằng chúng ta chịu khó một chút, đến Võ sơn nhìn xem?”

Lý Cảnh Lung suýt chút nữa bị tên lỗ mãng kia chọc giận hộc máu, đột nhiên có mấy con quạ bay qua, khàn giọng kêu lên.

Lý Cảnh Lung nhảy mấy bước lên nóc nhà, nhìn về hướng nam.

Lại có người dân dẫn cả nhà theo, kể cho đám Tần Lượng chuyện đêm qua có Lang Thần hiện thân thế nào, cứu cả nhà lớn bé bọn họ ra sao, còn có không ít người trong thôn lập đàn tế trong rừng, tế bái Lang Thần thương xót bá tính đã ra tay cứu giúp. Tần Lượng còn chưa nghe rõ, đã gọi với lên: “Lý trưởng sử, bây giờ đi sao?”

Gió lạnh nổi lên, Lý Cảnh Lung nhảy xuống, nói, “Mau quay lại! Tất cả rút lui! Bách tính mau trốn vào trong hầm ngầm!”

Tần Lượng nói: “Cái gì?”

Lý Cảnh Lung nói: “Ta bị tắc mũi, các ngươi ngửi thử xem trong gió có mùi gì đó hay không?”

Lúc này gió nam nổi lên, trong gió đích thực là có mùi thi thể nhàn nhạt, Tần Lượng mặt biến sắc, trầm giọng “Lý trưởng sử, bọn chúng đang hướng đến đây sao?”

Lý Cảnh Lung lập tức phân phó binh sĩ vào vị trí phòng thủ, hắn được huấn luyện trong Long Võ quân thời gian dài, các phương thức phòng ngự tấn công đơn giản đều nắm vững, nhưng Tần Lượng dẫn đi chỉ là dân binh trong thành Lương Châu, tinh binh đều do Ca Thư Hàn quản thúc. Đám dân binh ngày thường chỉ giải quyết mấy việc tranh chấp vụn vặt, làm việc khổ cực, muốn hành quân đánh trận quả không được.

“Chuẩn bị chậu than!” Lý Cảnh Lung quát lớn, “Mỗi nhà đem tất cả dầu lại đây!”

Dân binh nghi hoặc nhìn nhau, Tần Lượng quả quyết: “Mau nghe lệnh Lý trưởng sử!”

Thế là toàn bộ bách tính trong Quách Nguyên trấn cùng binh sĩ hành động, Lý Cảnh Lung hỏi: “Bao giờ thì viện quân tới?”

Tần Lượng đáp: “Sáng sớm Trương Hạo mới bắt đầu điểm binh, chỉ sợ phải đến hai ba canh giờ nữa mới tới, Lý trưởng sử, ngươi xác nhận bọn chúng đang tiến đến đây?”

Lại một đám quạ bay qua kêu la ầm ĩ.

Lý Cảnh Lung muốn nói: “Phi thường xác định.” Thì bầy quạ đã bay đến, bởi vì quy mô hành quân quá lớn đã kinh hãi đến đám chim rừng, nhưng lo lắng chính mình nói ra sẽ xui xẻo, tốt nhất là đừng vội khẳng định.

“Có lẽ vậy…” Lý Cảnh Lung chần chừ, “Việc này khó mà nói.”

Tần Lượng chấn kinh: “Khó mà nói!”

Binh sĩ xung quanh đều chưng ra vẻ mặt “Người đùa ta?”, rối rít buông vũ khí, nghĩ thầm ngươi không chắc chắn còn bắt chúng ta canh giữ ở đây sao?

Gió lạnh thấu xương, Quách Nguyên không có tường gạch, chỉ có mấy cọc gỗ ghép lại thành tường rào đề phòng đám sói tấn công, bên trong rào gỗ có mấy cái rương làm thành lâu, bên ngoài dùng bánh xe gỗ làm cửa.

Lý Cảnh Lung nói: “Nếu không đưa toàn bộ bách tính đến Lương Châu phủ đi?”

Tần Lượng thành thực nói: “Lý trưởng sử, nơi này chỉ có mình ngươi từng giao chiến với đám Thi Quỷ. Hôm qua ngươi cũng…”

Tần Lượng nhìn chằm chằm Lý Cảnh Lung, ý trong lời nói lộ rõ. Lý Cảnh Lung hiểu ra, hắn chưa hề ý kiến nửa lời, thực tế lúc tin báo đến, Lý Cảnh Lung liền quyết đoán, yêu cầu Tần Lượng phát binh tiến về Võ sơn.

Tần Lượng không quản trái lệnh, tự tiên phát binh, tất cả đều vì tin tưởng Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung hiểu rõ, không thể để Tần Lượng dính vết nhơ nào, nên hắn phải hạ quyết định.

Do dự một chút, Lý Cảnh Lung phân phó: “Một nửa binh lực ở lại thủ thành, một nửa còn lại đưa dân chúng rút lui về Lương Châu! Mau!”

Tần Lượng: “Như vậy, hôm nay đều nghe Lý tướng quân.”

Lý Cảnh Lung gật đầu, bước nhanh lên vị trí cao, nhìn về bình nguyên phía xa. Binh sĩ sau lưng bắt đầu tổ chức đưa dân chúng rút lui.

Nửa canh giờ sau, Lý Cảnh Lung bắt đầu sợ hãi, dường như chính hắn đã phạm lỗi lớn, trấn này không có việc gì xảy ra, bản thân lại như rùa trong hũ bị Ca Thư Hàn tóm được, thêm nữa còn bị bạch tính mắng chửi đến cẩu huyết đầy đầu.

Không đến mức đó chứ… Lý Cảnh Lung hít một hơi sâu, tự an ủi bản thân. Ta có Tâm Đăng, chắc chắn là trọng trách được giao phó cho ta, sẽ không như vậy mà bị Ca Thư Hàn chém đầu đâu… Nhưng Tâm Đăng vốn không thuộc về ta, nói như vậy có chút hơi miễn cưỡng…

“Ta phạm sai lầm nghiêm trọng rồi.” Lý Cảnh Lung nói với Tần Lượng.

Tần Lượng bị Lý Cảnh Lung dọa đổ mồ hôi lạnh, hỏi: “Lý trưởng sử, ngài có ý gì?”

Lý Cảnh Lung nói: “Không có Hồng Tuấn ở đây… Lát nữa Thi Quỷ còn chưa đến, Ca Thư Hàn lão tướng quân đã đến, ta đành phải chạy trốn.”

“Tuyệt đối không được!” Tần Lượng sợ hãi.

Lý Cảnh Lung có Tâm Đăng có thể đối phó yêu ma, nhưng không làm gì được phàm nhân. Dùng Tâm Đăng chiếu người thì có cái tác dụng gì? Chỉ có thể hơi chói mắt một chút… Thiên quân vạn mã xông đến, thân thủ có tốt đến đâu cũng bị giẫm chết thôi. Biết vậy, đã đánh thức Hồng Tuấn dậy, tốt xấu gì còn có Ngũ Sắc Thần Quang chống đỡ, còn bảo toàn được tính mạng.

“Vậy ngươi đành phải cầu mong Thi Quỷ sớm đến thôi.” Tần Lượng đáp.

“Ngươi nhìn xem?”

Hoàng hôn, đại địa có rung chấn, Lý Cảnh Lung giật mình, lại vội vàng chạy lên chỗ cao.

“Đến rồi!” Lý Cảnh Lung hét lên, cuối cùng cũng tới!

Đại quân kia như một cơn thủy triều đen, dường như hội tụ từ bốn phương tám hướng, không ngừng tiến về phía bắc.

Lý Cảnh Lung: “…”

Tần Lượng run rẩy hỏi: “Có bao nhiêu?”

“Mười… Mười vạn.” Lý Cảnh Lung nhìn khí thế kia, ước chừng số lượng, nói, “Chỉ có nhiều hơn.”

“Chúng ta có bao nhiêu người?” Tần Lượng lại hỏi.

“Một trăm.” Lý Cảnh Lung đáp.

Đám người: “…”

Mười vạn đại quân Thi Quỷ như thủy triều xông đến, đi qua rừng cây phía nam, như cá diếc sang sông, mười vạn chiến mã dậm nhịp chân đều như tiếng trống, rung động có tiết tấu. Đất trời rung chuyển, Lý Cảnh Lung không khỏi bước lui lại một chút, nhình quanh bốn phía. Tất cả đám binh sĩ run rẩy, ngay cả Tần Lượng cũng bắt đầu sợ hãi.

“Làm sao bây giờ?”

Lý Cảnh Lung quả quyết rút tên, kéo cung, nhắm hướng mười vạn kỵ binh Thi Quỷ, thiết kỵ đen nghịt, ầm ầm rung động, hướng về phía Quách Nguyên trấn vọt tới.

“Nghe hiệu lệnh của ta, tên bắn ra, lập tức phóng hỏa.” Lý Cảnh Lung bình tĩnh nói, “Đẩy đổ chảo dầu rồi mau chóng rút lui.”

Binh sĩ đã có ý muốn chạy trốn, tay cầm đuốc run rẩy, Lý Cảnh Lung vận lực, trong tay mũi tên bộc phát cường quang, hắn biết nếu một mũi tên này không thể nâng cao sĩ khí, thì tất cả sẽ bị đại quân kia nhấn chìm. Thế nên hắn dùng hết sức mạnh của Tâm Đăng, trong chốc lát bạch quang phủ khắp đất trời, lại hóa thành cực quang trong gió.

“Oa, phát sáng rồi.” Binh sĩ lẩm bẩm.

Cùng lúc đó, Lý Cảnh Lung cảm nhận được trái tim đau thắt lại, nhưng một khắc sau, ấn ký trên ngực phát sáng, phóng thích pháp lực của Côn Thần, bảo hộ tâm mạch của hắn.

“Đó là cái gì?” Tần Lượng sợ hãi hỏi.

Lý Cảnh Lung toàn thân phát sáng, phía sau lại ẩn hiện hình ảnh Thần Minh Pháp Tướng, trong mắt hắn quang mang lưu chuyển, nhìn về phía xa, nháy mắt tất cả khung cảnh trở nên rõ ràng… Một con sói lớn chở theo một thiếu niên, chạy trên nền tuyết, dẫn theo mười vạn thiết kỵ Thi Quỷ phóng đến cửa thành!

Lúc trước sắc trời u ám, Thương Lang cùng với màu sắc nền tuyết như hòa làm một, thiếu niên lại mặc bạch y, không thể thấy rõ.

Lý Cảnh Lung không nói hai lời, nhắm tên về phía con sói, ai ngờ sói kia gầm lên một tiếng: “Người một nhà! Đừng bắn!”

Lý Cảnh Lung giật mình, mũi tên cùng hào quang đều thu lại, trầm giọng hỏi: “Mạc Nhật Căn?”

Mười vạn thiết kỵ Thi Quỷ vọt đến, khi còn cách trấn một trăm bước, tốc độ chậm dần, tản ra thành đội hình. Thương Lang vọt vào trong trấn, binh sĩ hoảng hốt kêu to.

“Trưởng sử?” Thương Lang cả kinh, “Sao ngươi ở đây? Chạy mau! Bọn chúng muốn công thành!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, quân đoàn Thi Quỷ ngoài trấn đồng thời giơ thương, cùng nhau hét một tiếng, thiên quân vạn mã tấn công vào Quách Nguyên trấn!

Lý Cảnh Lung quát: “Về sau giải thích!” Lại kéo căng dây cung, trong khoảnh khắc hào quang tỏa sáng, mũi tên bay đi, mang theo sức mạnh của Tâm Đăng bay vào trong trận, đi qua nơi nào thì như mặt trời chiếu rọi tuyết tan, thế trận tấn công lập tức bị xuyên thủng một lỗ.

Tần Lượng hô: “Rút lui!”

Các binh sĩ rối rít ném đuốc vào chảo dầu, đạp một cái, thác lửa trút xuống, kỵ binh đã đến trước cổng liền xông vào.

Tường thành bằng gỗ như giấy mỏng bị xé rách, Thương Lang mang theo Lục Hứa nhảy lên nóc nhà, rít một tiếng, hóa lớn. Lục Hứa suýt chút nữa bị quăng xuống, nắm chặt lấy lông Thương Lang, Thương Lang vọt vào trận, dẫm đạp bốn phía, hất tung đám Thi Quỷ.

Tường thành đổ sụp, binh sĩ tan tác chim muông, Tần Lượng trong loạn quân hô lớn: “Cả đội! Mau rút lui!”

Lý Cảnh Lung không ngừng lui lại, giương cung cài tên, tên như sao chổi bắn khắp nơi, Thi Quỷ bị bắn trúng đều ngã ngựa, nhưng số lượng Thi Quỷ quá nhiều, từng đám từng đám vọt tới, ép đến Lý Cảnh Lung không thể bắn tên, đành rút Trí Tuệ Kiếm, hô to một tiếng, xoay cổ tay, Trí Tuệ Kiếm sáng lên, vung lên chém giết đám Thi Quỷ!

“Trưởng sử! Dùng Tâm Đăng!” Thương Lang quát.

“Đang dùng đây!” Lý Cảnh Lung quát lại, không kịp ôn chuyện với Mạc Nhật Căn, chỉ nói: “Bắt sống một con cho ta!”

Thương Lang nói: “Chúng nó đều chết rồi!”

“Ta biết!” Lý Cảnh Lung một kiếm chém bay đầu Thi Quỷ bên cạnh, lúc này thiên quân vạn mã xông đến, chân đứng đã không vững nổi. Lý Cảnh Lung đành nhờ Thương Lang cùng Lục Hứa hai bên trái phải tác chiến. Binh sĩ thủ thành sớm đã trốn mất dạng.

“Ngươi mau bắt một con còn sống!” Lý Cảnh Lung quát, “Mau lên!”

Thương Lang vỗ một chưởng quét ngã đám Thi Quỷ, lớn giọng gào lại: “Đều là người chết! Bắt sống thế nào được!”

Lý Cảnh Lung: “…”

Lục Hứa cầm xẻng sắt, chạy đến bên cạnh Lý Cảnh Lung, dứt khoát một xẻng  lướt qua cổ Lý Cảnh Lung, chém bay đầu một con Thi Quỷ. Lý Cảnh Lung thầm khen một tiếng thực nhanh!

“Đây là ai?” Lý Cảnh Lung quát.

Thương Lang: “Hồng Tuấn đâu?!”

“Còn ngủ ở nhà!” Lý Cảnh Lung hét lại, một kiếm chém tới kỵ binh bên trái Thương Lang.

Một người một sói, vừa hỏi vừa đáp, mắt thấy Thi Quỷ tiến đến ngày càng nhiều, Thương Lang chống đỡ không nổi, cả người toàn là vết thương, Lục Hứa hô: “Này!”

Thương Lang đáp: “Đúng lúc này!”

Thương Lang bị thương chảy máu, lại  kích phát cuồng tính, quay đầu, điên cuồng hống lên, khiến màng nhĩ Lý Cảnh Lung cũng đau nhức, nó rạp người lấy đà xông lên, hất bay một đám kỵ binh.

“Bắt! Bắt! Bắt!” Lý Cảnh Lung quát.

“Bắt con nào?” Thương Lang gầm lên, một trảo tóm lấy một con Thi Quỷ, không thèm nhìn quăng ra chỗ Lý Cảnh Lung sau lưng, cái xác còn mặc giáp nặng đến hai trăm cân, suýt chút nữa đè bẹp Lý Cảnh Lung, quát: “Con này được không?!”

“Nó không động đậy!” Lý Cảnh Lung quát, “Bắt con nào còn cử động ấy!”

Chiến trường hỗn loạn, Thương Lang lại bắt một con Thi Quỷ, Thi Quỷ kia không ngừng giãy dụa, cắn vào chân Thương Lang một cái. Thương Lang ăn đau, gầm một tiếng, xé nó làm hai mảnh, một nửa thân vẫn còn bò về phía Thương Lang.

“Nửa con này được rồi!” Lý Cảnh Lung thu kiếm, quát: “Đi!”

Thương Lang vội vàng lấy áo choàng rơi trên đất bọc cái xác lại, Lý Cảnh Lung cùng Lục Hứa bám ở hai bên, móng trước quắp lấy Thi Quỷ bị bọc lại, ba chân chạy vội thoát khỏi chiến trận. Quách Nguyên trấn ở đằng sau đã thành một phế tích lửa cháy cuồn cuộn, Thi Quỷ trong biển lửa giãy dụa, cả thân bốc cháy nhưng vẫn vội vàng chạy trốn.

Nhưng đám Thi Quỷ không định buông tha nhóm Lý Cảnh Lung, ngay ở bên ngoài Quách Nguyên trấn tập hợp đội hình, thu ngắn khoảng cách, toàn bộ quân đoàn lại thiên diêu động địa mà công kích, đuổi theo Thương Lang.

Lý Cảnh Lung quát: “Chạy! Đừng nhìn đằng sau!”

Thương Lang nhìn lại, cả giận: “Không phải ra khỏi thành sẽ không đuổi theo sao?”

“Ai nói cho ngươi biết?!”

“Đều là như vậy mà!”

Lục Hứa: “Không biết.”

Quân đoàn Thi Quỷ triển khai thế hai cánh bọc đánh, muốn vậy khốn Thương Lang. Thương Lang hô: “Không thể đi hướng bắc! Sẽ dẫn bọn chúng đến thành Lương Châu!”

Lý Cảnh Lung đang đinh bảo Thương Lang rẽ ngoặt, chợt nghe tiếng vó ngựa, hai vạn kỵ binh từ phía bắc xuôi xuống.

“Lại đến nữa!” Thương Lang gầm thét.

“Chờ một chút…” Lý Cảnh Lung tóm lấy lông Thương Lang, bị xóc nảy nhưng vẫn kịp nhìn thấy Hồng Tuấn dẫn đầu, cưỡi ngựa phi tới.

“Hồng Tuấn!”

“Trưởng sử!” Hồng Tuấn giục ngựa phi nước đại, tới gần Thương Lang, hô: “Sau lưng là đich! Đến bắt ngươi! Coi chừng… Mạc Nhật Căn, là ngươi sao!”

Lý Cảnh Lung: “…”

Phía sau là quân đoàn mười vạn Thi Quỷ, trước mặt là hai vạn kỵ binh Lương Châu của Ca Thư Hàn, Lý Cảnh Lung suýt chút nữa ngất đi.

“Về phía tây!” Lý Cảnh Lung giận dữ gầm lên.

Thương Lang cùng Hồng Tuấn cưỡi chiến mã hợp thành một nhóm, phóng về phía tây, Lý Cảnh Lung phi thân về phía chiến mã.

Cùng lúc, Hồng Tuấn bổ nhào về phía Thương Lang, nhảy lên thân sói.

Hai người đổi vị trí, Lý Cảnh Lung suýt chút nữa bị quăng ngã, ngồi trên yên ngựa, Hồng Tuấn thì cưỡi sói.

Hồng Tuấn: “Xảy ra chuyện gì rồi? A? Ngươi là ai?”

Lý Cảnh Lung: “…”

Ở phía sau, Tần Huyên hỏi: “Cha ta đâu?”

Lý Cảnh Lung rốt cuộc phun trào, bực tức gắt: “Hồng Tuấn!”

Hồng Tuấn nhìn phía sau Thương Lang, đang định bảo “Ta nhảy về”, thì thấy đám kỵ binh của Ca Thư Hàn giảm dần tốc độ, va chạm với quân đoàn Thi Quỷ.

Trong chốc lát, kỵ binh của Ca Thư Hàn không kịp xoay xở, người ngã ngựa đổ. Hồng Tuấn hô: “Mạc Nhật Căn! Dừng lại! Ta phải quay lại cứu người!”

Chiến trường hỗn loạn, Lý Cảnh Lung giờ mới hiểu được, quân đoàn Thi Quỷ không hứng thú với bọn họ, chúng tấn công bắc thượng chỉ vì Ca Thư Hàn dẫn binh tới.

Xa xa tiếng chém giết truyền đến, Hồng Tuấn xoay người nhảy xuống, bảo Thương Lang, “Ngươi bị thương rồi, cả người đầy máu, đừng tham chiến!”

Lúc này có kỵ binh trốn đến chỗ bọn họ, bị một mũi tên của Thi Quỷ cắm xuyên tim, ngã ngựa. Hồng Tuấn lên ngựa, lập tức phóng về phía chiến trường. Lý Cảnh Lung quát: “Ngươi điên rồi sao?”

Hồng Tuấn tim đập thình thịch, hắn dẫn người ra ngoài thành, lại dẫn vào một cái cối xay thịt khổng lồ như vậy, hắn không thể không đi. Tay phải cầm Mạch Đao, tay trái nâng Ngũ Sắc Thần Quang đã hóa thành quang thuẫn, xông vào chiến trường.

“Cha ——!” Tần Huyên hô to về phía chiến trường..

“Chờ chút, ngươi định làm gì…” Lý Cảnh Lung cưỡi ngựa, ngồi sau Tần Huyên. Tần Huyên điều khiển dây cương, quát: “Giá!”

Lý Cảnh Lung hô to một tiếng, kiếm còn chưa kịp rút đã bị Tần Huyên đưa trở lại chiến trường.

Hồng Tuấn đẩy Ngũ Sắc Thần Quang, thi binh liền bị hất văng, nhưng hai bên hỗn chiến, hắn không dám tùy tiện dùng Mạch Đạo, chỉ sợ tổn thương binh sĩ.

“Lão… tướng quân!” Hồng Tuấn thấy Ca Thư Hàn máu me đầy mình, mũ giáp không biết rơi chỗ nào, liền vội đỡ lấy hắn. Ca Thư Hàn vô cùng phẫn nộ, quát: “Cái gì mà yêu ma quỷ quái!” Lão tướng quân đẩy Hồng Tuấn ra, đoạt lấy Mạch Đao, loạn chém về phía đám Thi Quỷ.

“Này! Trả đao cho ta!” Hồng Tuấn kêu lên, “Đừng lấy pháp bảo của ta!”

Bốn phía vô số Thi Quỷ xông tới, một khắc sau, một đạo bạch quang như khai thiên lập địa vung lên, mang theo tiếng thét của Lý Cảnh Lung. Thi Quỷ xung quanh bị chém bay, ngay sau đó Lý Cảnh Lung tiến đến bên cạnh Ca Thư Hàn cùng Hồng Tuấn, mấy lần vung kiếm, bạch quang đến đâu đám Thi Quỷ tan tác đến đấy.

Tần Huyên gặp lại phụ thân, Tần Lượng cả đầu đầy máu, tay còn trúng một tên. Lý Cảnh Lung quát: “Mau rút lui! Đã cứu được lão tướng quân! Các ngươi không có chuẩn bị, đánh không lại.”

Kỵ binh vốn đã sợ hãi, chỉ vì cứu chủ soái mà vẫn còn chiến đấu, hiện Ca Thư Hàn đã được cứu, ai cũng không dám ham chiến, đều cố gắng lùi ra sau.

Lúc này từ trong hậu phương quân đoàn Thi Quỷ vang lên một tiếng gào thét trầm thấp quỷ dị.

Ngay tại phế tích Quách Nguyên trấn bị phá nát, thanh âm trầm thấp kia truyền khắp bình nguyên hoang vu, đám Thi Quỷ không truy sát nữa, giống như thủy triều ngừng lại.

Tín hiệu kia vang lên, Thương Lang ngẩng đầu, Lý Cảnh Lung cũng nhìn về phía chân trời, tuyết trắng mênh mông, đám Thi Quỷ toàn bộ rút lui, dường như cả đội chuẩn bị cho một lần tấn công nữa.

Một đám kỵ binh Tây Lương gần hai vạn người, không chờ lệnh Ca Thư Hàn cùng quay đầu trốn sạch.

Thương Lang trong vuốt còn quắp nửa cái xác, chở Lục Hứa, đi theo chiến mã cùng Lý Cảnh Lung nói chuyện. Trong băng tuyết, tốc độ đoàn người chậm dần.

“Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi.” Thương Lang thanh âm không còn rõ ràng nói, “Bọn chúng đã phá hủy ba thôn trang, may mà Tâm Đăng có tác dụng…”

Tiếng hít thở của Thương Lang nặng nề dần, Lý Cảnh Lung ở phía trước dừng ngựa, chờ Thương Lang, nói: “Hiện tại chúng ta đã biết, Thi Quỷ có đến mười vạn binh lực, còn có…”

“Mạc Nhật Căn?” Hồng Tuấn phát giác được chuyện không ổn.

Hình thể Thương Lang không ngừng hóa nhỏ, toàn thân phát ra ánh sáng, Lục Hứa nhảy xuống, thấy Thương Lang khôi phục hình người, hóa thành Mạc Nhật Căn, gục vào đống tuyết ngất đi.

Lục Hứa kêu thảm một tiếng, thấy toàn thân Mạc Nhật Căn rớm máu, nhuộm đỏ cả một mảng tuyết.

Hai canh giờ sau, Lý Cảnh Lung ôm Mạc Nhật Căn, chạy vào phủ Ca Thư Hàn tướng quân, Cá chép yêu cầm túi thuốc, Hồng Tuấn luống cuống tìm thuốc, trước hết cầm máu cho Mạc Nhật Căn.

Thị nữ cầm khăn vải thấm nước, lau vết máu trên mặt Ca Thư Hàn. Ca Thư Hàn mái đầu bạc trắng loang lổ vết máu vết bùn, vẫn còn sợ hãi, trừng mắt nhìn Lý Cảnh Lung, không ngừng thở dốc, vệ binh trong phủ tướng quân đi đi lại lại, quân báo liên tục truyền đến không dứt.

“Lý Cảnh Lung, ngươi nói rõ cho ta, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Ca Thư Hàn nói, “Ta không chém đầu ngươi, cả ngươi, Khổng Hồng Tuấn, ngươi cứu tính mệnh lão phu, chắc chắn ta sẽ báo đáp.”

Lý Cảnh Lung ra hiệu Hồng Tuấn đưa Mạc Nhật Căn đi trị thương, cáng được đem đến, liền chuyển Mạc Nhật Căn đến hậu viện trong phủ. Lục Hứa nhìn quanh rồi vội vàng đi theo.

“Chuyện này nói ra rất dài…” Trên tay Lý Cảnh Lung toàn là máu, tuy có Tâm Đăng hỗ trợ nhưng cũng bị thương không ít, lúc này cực kỳ mệt mỏi, liền sụp xuống ghế.

Trương Hạo, Tần Lượng cũng bị thương không kém, nhìn Lý Cảnh Lung.

______________________________

Hắc vân áp thành: mây đen đè áp thành trì

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi