THIÊN CƠ BẤT KHẢ LỘ [HỆ LIỆT CỔ PHONG TÌNH BỘ 2]


Tư Không Dương Thiên cảm nhận được chất độc trong người đang bắt đầu náo loạn, cơn đau đầu và khó thở dần dần kéo đến.


Hồ huyện lệnh gấp đến nói không ngừng, nhìn tướng quân nào còn có thể nghe lọt những gì mà ông nói.


Cung Vận Ý cắt ngang ông: "Hồ đại nhân bình tĩnh đã."


"Chuyện này gấp lắm rồi! Bọn Pha Lạc sắp kéo quân đánh vào thành."


Tư Không Dương Thiên đột nhiên đập mạnh xuống bàn khiến cho hai người còn lại giật mình. Hắn nghiến răng: "Chắc chắn là bọn chúng cấu kết với đám người Hồ Cương kia... Hòng muốn làm ta trì hoãn việc báo tin."


Lúc này, Đặng Thiền Ngọc ở phủ đệ hay tin liền phi nhanh đến, nàng chẳng quan tâm là đang có chính sự mà hô toáng lên: "Ôi... Thiên ca ca bị... Huynh bị thương rồi. Làm sao đây?"


Tư Không Dương Thiên khó chịu cau mày, quát nhẹ: "Muội đừng có nháo."


Đặng Thiền Ngọc liền im lặng, mắt đau lòng nhìn vết thương đang rỉ máu của hắn, sau đó lại liếc xéo Cung Vận Ý.


Nô bộc cái kiểu gì mà không biết chăm sóc vết thương cho chủ tử chứ?


Tư Không Dương Thiên cố gắng nhịn cơn đau đầu, lớn tiếng gọi người mời Mai Hữu Sài và Đặng Tả Khanh đến.


Một lúc lâu sau đại phu cùng hai người kia đến, ngay khi nhìn thấy vệt máu đã gần như hóa thành màu đen của hắn, Vương đại phu thở dài nói: "Độc đang sắp thấm vào tim gan, chỉ có thể nhanh chóng cắt bỏ phần thịt và xương bị thấm độc."


"Vậy làm ngay đi."


"Nhưng..." Vương đại phu có chút chần chừ.


Tư Không Dương Thiên hiện đã mất đi tính kiên nhẫn, nói: "Làm ngay đi."


"Lão phu không mang theo thuốc ngủ."


"Vậy thì không cần, hiện tại ta không được ngủ."


Tư Không Dương Thiên rất kiên định, mọi người ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh, đây là lóc thịt cạo xương đau đớn đến mức không ai có thể chịu nổi. Ấy vậy mà vị Sát Phong đại tướng quân này không hề nao núng, chẳng sợ dù chỉ một chút.


Vương đại phu lấy một con dao rọc nhỏ từ hòm thuốc, sau đó nhờ người mang thau rượu ấm đến, rửa sơ qua lưỡi dao rồi mới bắt đầu cắt xuống từng miếng thịt đã hóa đen. Lúc cắt tay ông có hơi run, đây cũng là lần đầu tiên ông cứu người khi họ vẫn còn tỉnh táo.


Cơn đau không tả nỗi ập đến, Tư Không Dương Thiên cắn răn chịu đựng mà không phát ra tiếng kêu la nào, mồ hôi của hắn túa ra như tắm ướt hết cả y phục. Mỗi một dao cắt xuống thì hắn hít sâu vào một hơi, rồi lại run rẩy thở hắt ra.


Cung Vận Ý nhìn thấy cảnh tượng này mà lòng đau như xé, y mím chặt môi nhắm mắt lại không dám nhìn nữa, nếu không y sẽ kìm chẳng được mà khóc mất.


Những người khác ngoài cả kinh thì là choáng váng, đặc biệt là Hồ huyện lệnh. Ông chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế này bao giờ, cơn buồn nôn từ trong bụng cuồng cuộng lên.


Đặng Thiền Ngọc đã rơi hai hàng lệ lã chã, thút thít gục mặt vào lồng ngực Đặng Tả Khanh.


Từng miếng từng miếng thịt bị thấm độc cuối cùng cũng đã cắt xuống hết, Vương đại phu lại đổi dao rọc và thau rượu ấm.


"Tả Khanh, ngươi dẫn ba trăm tinh binh đến thành Đông ứng phó cùng Hồ đại nhân."


Đặng Tả Khanh thở phù: "Vâng."


Hắn cùng Hồ đại nhân nhanh chóng rời khỏi.


"Hữu Sài, tìm hai tên lính, một tên cải nữ trang, cùng lúc rời khỏi Quảng Xuyên đến kinh thành, sau đó mới tìm một người giả làm thương nhân đánh xe ngựa giữ mật thư cấp báo đến kinh thành."


"Có phải bọn Hồ Cương gây ra vụ náo loạn?"


Mai Hữu Sài dò hỏi, hiếm lắm mới có trường hợp mật tin mà cẩn trọng như vậy, hẳn là đã có chuyện không hay.


Tư Không Dương Thiên gật đầu, Mai Hữu Sài có được câu trả lời rồi mới rời đi, nhưng hắn cảm thấy tướng quân nghĩ ra được kế này thì Tốc Lạc Phổ Đài cũng có thể nghĩ ra, cho nên mật thư cuối cùng lại được giao cho một tên nô bộc trong phủ, đợi khi ba tên lính rời đi thì mới xuất phát bằng kỵ mã.


Quả nhiên như dự đoán của Mai Hữu Sài, khi đứng trên thành nhìn xuống hai tên lính cải trang chia ra hai đường mà đi thì lập tức bị bám đuôi, tên lính giả thương nhân sau đó mới xuất phát cũng bị người để ý, bám sát theo sau.


Hắn đã chắc chắn không còn người theo dõi nữa mới ra hiệu cho một tên hạ nhân ăn vận như thường dân, trà trộn vào hàng người mà đi. Sau đó mới an tâm mà trở về doanh trướng báo cáo.
___________________________________


Qua một lúc lâu sau, Vương đại phu bắt đầu dùng một loại dao móc nhỏ để cạo đi phần xương đã hóa đen ở vết thương.


Đặng Thiền Ngọc không tài nào chứng kiến cảnh tượng này được nữa, nàng chực khóc mà bỏ ra ngoài.


Cung Vận Ý vẻ mặt vừa rầu rĩ vừa đau đớn thay cho hắn. Tư Không Dương Thiên nhướn mày, tuy đang rất đau nhưng vẫn cố áp chế: "Ngươi lo lắng cho ta?"


Cung Vận Ý mím môi, khẽ gật đầu. Hắn bật cười: "Ta không tin, đừng giả mèo khóc chuột nữa, ta thật sự không nhìn nổi bộ mặt giả trân đó của ngươi."


Cung Vận Ý chỉ im lặng không muốn đáp lại những lời vô tình của hắn, người ta đã không tin, cũng như không muốn tin thì dù cho có cố giải thích cũng là vô dụng.


Lúc này tin tức bên phía thành Đông truyền đến, báo là Đặng Tả Khanh phó tướng đang kéo quân giao chiến rất ác liệt với bọn nổi loạn. Thương binh đang tăng dần, không có tử vong, nhưng bọn phiến quân Pha Lạc gần như sắp bị khống chế hoàn toàn.


Đột nhiên có tiếng ồn ào từ ngoài doanh trướng truyền đến, đao kiếm va chạm, binh lính hô hoán khiến cho Vương đại phu hơi run rẩy.


Một tên lính chạy vào, toàn thân máu me thở dốc nói: "Tướng quân! Có thích khách."


Chắc chắn là bọn Hồ Cương cho người đến muốn nhiễu loạn quân của hắn để cắt đứt liên lạc với bên Đặng Tả Khanh, hơn nữa tiện thể hành thích hắn luôn. Một mũi tên trúng hai con nhạn.


Tên lính vừa nói xong thì bị một mũi tên lao đến cắm xuyên qua ngực, chết ngay tại chỗ.


Vương đại phu sợ hãi đánh rơi cây dao, ngồi xụp xuống, Tư Không Dương Thiên quát: "Mau nhanh làm cho xong."


Vương đại phu nuốt ngược sợ hãi, tiếp tục cạo xương độc cho hắn, đại phu lúc này đã không còn quản hắn đau đớn cỡ nào, trực tiếp mạnh tay mà hạ xuống vài chục dao, sau khi cạo xong liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc muốn bỏ chạy cũng không thèm băng bó vết thương cho hắn.


Tư Không Dương Thiên vội cản: "Vương đại phu, đừng đi hướng đó. Phía sau ta có đường thoát."


"Đa... Đa tạ tướng quân." Vương đại phu run như cầy sấy mà vòng ngược trở lại.


Cung Vận Ý nhanh trí dùng vải sạch trên bàn bó lại vết thương đang rỉ máu kia, nói: "Thiên nhi... Mau chạy đi."


"Chạy? Bọn chúng đáng để ta sợ hãi mà bỏ chạy sao?"


Hắn khinh bỉ cười nhếch môi.


Cung Vận Ý gấp đến không biết phải làm gì, hắn hít vào thở ra thật sâu, điều tức lại nội công trong người rồi mới đứng bật dậy, cầm chắc Thiết Vũ Thương


Cung Vận Ý đột ngột bắt lấy cổ tay hắn: "Đừng mạo hiểm."


"Ta không mạo hiểm, mà là đi giải quyết rắc rối."


Tư Không Dương Thiên hất bàn tay của Cung Vận Ý ra, bản thân không nói thêm lời nào mà lao ra khỏi doanh trướng.


Bên ngoài hỗn độn giao chiến, máu văng khắp nới, hàng chục tên Hồ Cương giống như lang như hổ mà tấn công binh lính.


Tư Không Dương Thiên tức giận dồn nội lực vào lưỡi Thiết Vũ Thương, liền vung tay chém ra một luồng cuồng phong mạnh mẽ.


Vài tên Hồ Cương liền bị cắt trúng người mà chết.


Tên lang tế hét lên: "Ai lấy được đầu tên tướng quân đó,Trưởng Lang sẽ thưởng."


Lập tức mấy tên khác hung hăng lao vào, cuồng đao cùng chùy sắt liên tục hạ xuống. Tư Không Dương Thiên tuy đã bị suy yếu nhưng vẫn nhanh chân né được, mặt đất bị đập mạnh mà rạn nứt, rung chuyển vài phần.


Cung Vận Ý đứng bên trong quân trướng mà có thể cảm nhận được mọi chuyện, lòng y lo như lửa hừng hực đốt.


Mai Hữu Sài lúc này đã mệt lã người, hắn vừa đi hoàn thành nhiệm vụ xong thì trở về liên rơi vào vòng vây của kẻ địch.


Giao chiến hỗn loạn.


Đột nhiên một tên Lang tế vận y phục của tộc người Hồ Cương hét lên: "Tư Không tướng quân còn muốn đánh tiếp sao?"


Tư Không Dương Thiên cả kinh nhìn Đặng Thiền Ngọc bị hắn bóp lấy yết hầu, thanh đao trong tay kề sát mặt.


"Thiên ca ca! Cứu muội..." Nàng khóc lóc gào lên, sợ rằng sẽ không còn được gặp lại Tư Không Dương Thiên nữa.


Tư Không Dương Thiên nghiến răng, oán khí trừng trừng quát: "Thả muội ấy ra."


"Thả ra? Được thôi, ngươi tự phế bỏ võ công của mình đi đã."


Hắn nham hiểm nói, đối với một Trưởng Lang kiêu ngạo như hắn thì rất muốn tận mắt chứng kiến vị Phong Sát đại tướng quân vì nữ nhân mà bỏ đi oai vị của mình.


Tư Không Dương Thiên siết chặt cán thương, đôi mắt vì nộ khí mà đỏ ngầu lên. Sau đó hắn lại thả lỏng lòng bàn tay, Thiết Vũ Thương rơi xuống đất.


Tư Không Dương Thiên dồn nội lực vào bàn tay, muốn dùng một chưởng lên đỉnh đầu để tự phế võ công.


Cung Vận Ý từ trong quân trướng lén nhìn ra đã biết được mọi chuyện, y không thể để điệt tử của mình bị tổn hại thêm lần nào nữa, hắn còn đang bị trúng độc làm sao có thể chịu nổi một chưởng này.


Trong lúc cấp bách, Cung Vận Ý nhìn thấy một cây mộc cung của hắn được giắt trên kệ, y bèn thử một lần dùng món vũ khí này xem sao.


Mộc cung được đục đẽo và chạm khắc tinh tế, ở hai đầu cung được bọc vải đen bằng tơ lụa thượng hạn.


Tuy làm bằng gỗ nhưng vẫn rất nặng, y khó khăn cầm lên rồi lấy một cây tiễn kế bên.


Cố gắng kéo căng dây cung khiến cho đôi tay run run, mà sợi dây làm từ gân bò vừa mỏng vừa chắc làm cho ngón tay kéo ra bị hiện lên vệt đỏ như sắp búng ra máu.


Cung Vận Ý tập trung nhãn lực, hít sâu vào một cái rồi mới thả dây cung ra, mũi tên mượn lực cực đại của dây cung cùng với thế trụ vững vàng của cán cung mà bắn đi với tốc độ nhanh như chớp.


Cung tiễn vô tình, dụng ý hữu nhãn.


Tên Trưởng Lang trong lúc đắc ý nhất, càng không phòng bị nhất bị một mũi tên cắm vào bả vai, gã la hét thảm thiết đẩy ngã Đặng Thiền Ngọc. Sự việc diễn ra nhanh đến mức mọi người không thể nào ngờ tới, đặc biệt là Tư Không Dương Thiên đã sững sờ nhìn tên địch quằn quại trên mặt đất mà chết từ từ.


Đặng Thiền Ngọc bò dậy nhào vào lồng ngực của hắn, khóc thút thít. Tư Không Dương Thiên mới vội bảo nàng chạy vào trong quân trướng.


Cung Vận Ý vì là lần đầu dùng cung nên bị lực bắn làm cho lảo đảo ngồi phịch xuống đất. Khi Đặng Thiền Ngọc chạy vào liền lúng túng: "Là ngươi..."


Cung Vận Ý ném bỏ cây cung sang một bên, kéo nàng núp vào một góc, ra hiệu im lặng.


Đặng Thiền Ngọc không rõ là đang nghĩ gì, chỉ nhẹ gật đầu.


_______________________________


Sau khi chứng kiến Trưởng Lang của chúng gục chết, mấy tên Lang tế liền bị mất sĩ khí, đánh đấm chẳng đâu vào đâu.


Rất nhanh chóng liền bị Tư Không Dương Thiên triệt hạ, chết sạch không còn một tên.


Hắn thở hổn hển, vết thương phát đau và chảy máu nhiều hơn vì vận động quá mạnh. Hắn mặt vô biểu tình trở lại doanh trướng.


Nhìn cung tên của mình bị vất ngổn ngang dưới đất, Cung Vận Ý rụt rè đứng một chỗ. Hắn liếc nhìn xuống tay của y, phát hiện cả hai ngón tay trỏ đều có vết thương.


Một ngón vì mũi tên ma sát tạo thành vết xước lớn, một ngón bị dây cung ép lại xuất hiện lằn đỏ au.


Là Cung Vận Ý!


Ánh mắt đầy tâm tư nhìn y chòng chọc khiến cho Cung Vận Ý không thoải mái.


"Ngươi biết bắn tên?" Rất lâu sau y mới nghe được giọng nói lạnh băng trên đỉnh đầu mình.


"Không... Không biết..." Cung Vận Ý khẽ lắc đầu, cổ rụt xuống.


Hắn lại bật cười, càng không rõ nụ cười này là ý gì: "Nhắm rất khá, đâm xuyên qua huyệt Quyết Âm Du của kẻ địch, chết ngai tại chỗ."


Cung Vận Ý cắn cắn môi dưới, suy nghĩ lúc lâu rồi mới đáp: "Ta.. Có từng đọc qua huyệt vị thư."


"Vậy à? Xem ra hôm nay Cung tiên sinh làm được một việc rất vừa ý ta." Tư Không Dương Thiên vừa nói vừa nhặt lên cây cung đem đặt vào vị trí cũ.


Càng ngày hắn càng cảm thấy nam nhân có thứ gì đó rất thu hút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi