THIÊN CƠ BẤT KHẢ LỘ [HỆ LIỆT CỔ PHONG TÌNH BỘ 2]

Từ sau khi ba người bọn họ trà trộn vào giang hồ thế đạo, Cung Vận Ý liền đưa ra ý tưởng lừa người nhè nhẹ, y sẽ giả vờ thu nhận Trương Lệnh và Tư Không Dương Thiên làm đồ đệ sau đó lấy tên Thiên Cơ đi khắp nơi "hành nghề", nhưng thực tế thì chỉ có một mình y là vị thế thấp hơn Tư Không Dương Thiên mà thôi.


Tuy ngoài miệng gọi y một tiếng sư phụ để che mắt người đời, nhưng Tư Không Dương Thiên lại sử dụng hai từ đó bằng giọng điệu vô cùng châm chọc. Có đôi lúc lại thích thú gọi tới gọi lui mãi một tiếng sư phụ, để xem phản ứng của y nhiều hơn.


Ban đầu Cung Vận Ý có hơi khó chịu, nhưng rồi y cũng nhanh chóng thích ứng với việc này, ở chung với hắn đã được một khoảng thời gian rồi, tính ẩn nhẫn của y cũng đã lên một tầm cao mới mà hiếm người nào chịu đựng được. Có lẽ là tận sâu trong thâm tâm, y cực kỳ coi trọng hắn, cũng như đặt hắn ở vị trí rất lớn trong tim.


Nghĩ đến vẻ mặt thích thú của Thiên nhi tối mấy đêm trước, Cung Vận Ý lại cảm thấy phiền trong lòng một ít.


Cái cảm xúc đó… Vẫn còn vương vấn ở trên ngực nè…


Y bất giác đưa tay đến ấn nhẹ lên vết thương, khi thấy ẩn ẩn đau mới buông ra, không phải là mơ rồi… Ánh mắt của Thiên nhi lúc đó rất là nóng bỏng, nóng còn hơn lò lửa nữa…


Không lẽ…


Cái tư tưởng kia vừa lóe lên, y liền giật mình xua mạnh đi. Không thể nào đâu! Thiên nhi đã từng nói không thích đoạn tụ…


Càng ngẫm càng thấy mọi thứ đều rối như đống bùi nhùi, Cung Vận Ý thở dài.


Tiếng thở dài này lập tức khiên Trương Lệnh bên cạnh chú ý, hắn dò hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"


"Không có gì, ngươi không thể hiểu được đâu." Cung Vận Ý xua tay, lại như mọi ngày sắp xếp bảo bối lên bàn để chuẩn bị hành nghề.


Sáng sớm nay khi y thức dậy đã không thấy bóng dáng của Tư Không Dương Thiên đâu. Chẳng biết là hắn đang ở nơi nào, làm cái trò gì mà đến tận trưa vẫn chưa xuất hiện.


Trương Lệnh cũng có cùng thắc mắc đó với y, nhưng hắn không tiện nói ra cho lắm.


Hiện giờ, Tiêm La thành đột nhiên xuất hiện nhiều hơn mấy người mang theo vũ khí, phiên chợ cũng trở nên sôi nổi hơn, khi bọn họ đi ngang sạp xem tướng sẽ không quên liếc nhìn đến hai người đang ngồi ở đấy.


Có vẻ là do tin tức từ Vương võ đường truyền ra, Hoàng Mã chết một cách kỳ quái như vậy khiến cho không ít người nghi ngờ là do vụ xây xác với ba người Thiên Cơ toán này. Kẻ đáng nghi nhất chính là cái tên mặt mày lạnh như dao sắc, Tư Không Dương Thiên. Nhưng hôm nay lại không thấy hắn đâu, nỗi tò mò trong bọn họ lại càng mãnh liệt hơn nên có vài người quyết định chọn một quán trà gần đó mà ngồi quan sát.


Có vẻ như Trương Lệnh đã nhận ra điểm kỳ cục, hắn cảnh giác quét mắt nhìn xung quanh rồi nói nhỏ vào tai y.


"Ngươi có thấy lạ không?"


Nhưng hắn lại chẳng để ý rằng hắn đang thì thầm vào một bên tai bị tật của y, Cung Vận Ý chỉ thấy một luồng hơi nóng phả vào cổ.


Y giật mình né ra, vẻ mặt ngờ nghệch: "Trương Lệnh…??"


"Chậc! Quên mất."


Trương Lệnh tặc lưỡi, vỗ vỗ tay lên đùi mình, hắn nhỡ quên thôi mà có cần phản ứng thế không?


"Ta hỏi là có thấy điểm gì kỳ lạ không?"


Cung Vận Ý lắc đầu.


"Nhìn xung quanh xem."


Cung Vận Ý liền nghe lời hắn, cẩn thận tinh mắt quan sát, có người vừa lén lút nhìn y!


Cung Vận Ý sắc mặt dần điềm tĩnh lại, ngữ điệu nghiêm túc: "Hình như là có rất nhiều người đang theo dõi chúng ta…"


"Đúng! Nhưng ta không biết vì sao?"


"Đợi chút."


Nói xong Cung  Vận Ý liền lấy mai rùa lắc lắc vài cái, đồng xu rơi ra hai mặt đều là chữ.


Sau đó y lại bấm đốt ngón tay.


Quả nhiên nghi ngờ trong lòng đã được sáng tỏ. Mọi chuyện đều xuất phát từ cái người tên Hoàng Mã kia! Nhất định là xảy ra chuyện lớn nên mới khiến bọn họ bị liên lụy.


Cung Vận Ý nổi lên một trận dự cảm chẳng lành, bèn rút một lá Xăm Quan  Âm.


"Là chữ Nạn?" Trương Lệnh hơi lo lắng nói.


Cung Vận Ý cau có hai hàng lông mày. Chữ Nạn này mười phần không mang ý nghĩa gì tốt đẹp, y chỉ sợ rằng không vượt qua được Nạn này.


Trong lúc y đang sầu não, Tư Không Dương Thiên trở về với hai bàn tay đang bị thương.


Cung Vận Ý cả kinh vội kéo hắn ngồi xuống: "Thiên nhi? Có chuyện gì vậy?"


Hắn có vẻ khó chịu đáp: "Lúc trở về bị người khác chặn đường."


"Chặn đường?" Trương Lệnh tròn mắt.


Tư Không Dương Thiên vẫn giữ được điềm tĩnh mà gật đầu. Sau đó mới cẩn thận kể lại chuyện sáng này.


Khi mặt trời vừa ló dạng, ám vệ của Vọng Nguyệt cung gửi thư hẹn gặp hắn ở ngoại ô thành Tiêm La, liên quan đến việc trọng đại nên cần hắn âm thầm hành động.


Sau khi đến gặp ám vệ, hắn được biết trong khoảng thời gian này Lâm cung chủ đã gặp chuyện giống như lời mà Cung Vận Ý tiên đoán, Lâm cung chủ may mắn thoát chết nhưng lại ẩn dật để dưỡng thương. Thời gian dưỡng theo kéo rất dài, không ai biết là Lâm cung chủ đã làm gì.


Cho đến vài ngày trước, Lâm cung chủ nghe tin của Hoàng Mã bị giết và lời đồn xung quanh đó, hắn mới chịu xuất đầu lộ diện điều tra và bao tin cho Tư Không Dương Thiên.


Đám người của Tốc Lạc Phổ đài vốn dĩ đã hành động từ rất lâu rồi, chẳng qua kế hoạch của bọn chúng quá mức hoàn mỹ, người khác nhìn vào chỉ nghĩ là việc tất yếu sẽ xảy ra khi triều đình ngày càng mục nát.


Lũ lụt ở phương Bắc, tiền cứu tế bị quan lại tại địa phương ăn chặn, sau đó bọn chúng đều bị người ta ám sát, không rõ là ai nhưng người dân đều biết là anh hùng hiệp đạo đã ra tay.


Hạn hán ở phương Nam, Tế Nghĩa đường ra tay cứu trợ, người dân vô cùng biết ơn đến mức tôn thờ, quan lại bị mất lòng tin nảy sinh ghen ghét nên đã bày ra mưu kế hãm hại Tế Nghĩa đường, một nhà hơn năm mươi mạng người đều bị giết sạch, lòng dân căm phẫn!


Cứ thế, lần lượt từ sự việc này đến sự việc khách kéo đến, từ quy mô nhỏ đến lớn. Tuy nhìn vào đó chỉ là mâu thuẫn giữa dân và quan nhưng lại ẩn chứa âm mưu khó lường.


Cho đến sự việc gần đây nhất liên quan đến Hoàng Mã, Lâm cung chủ nghi ngờ cũng là do Tốc Lạc Phổ Đài gây ra, nguyên do là gì hắn cũng không rõ nhưng cái nồi cháo độc này nhất định sẽ úp lên đầu của Tư Không Dương Thiên.


Khi lấy được thông tin rồi hắn lập tức chạy về, nhưng trên đường lại gặp mấy tên giang hồ hiệp đạo. Bọn chúng vừa nhìn thấy hắn thì lập tức hung hăng lao vào đánh chém túi bụi.


Vừa đánh vừa tự xưng là đệ tử Nam Kiếm, vì muốn trả lại công đạo cho Hoàng Mã nên quyết liệt lấy mạng hắn.


Tư Không Dương Thiên dù có giỏi đến đâu nhưng cũng nhận lấy vài vết thương, địch mạnh ta yếu thế cô bất lợi, vì vậy hắn thừa sơ hở mà tung hỏa mù, trốn về.


Nam Kiếm phái vốn đã mang danh đệ nhất kiếm phái trên giang hồ, đồ đệ của họ cũng không phải là dạng tầm thường mà chỉ cần dùng vài ba chiêu liền đánh ngã được, hơn nữa bọn họ không khi nào hành động độc lai độc vãng.


_____________________________________


Cung Vận Ý rất tức giận, nhìn đến vết thương bị kiếm chém càng tức hơn, hốc mắt y bắt đầu đỏ hoe, giọng hơi nghèn nghẹn.


"Đau không?"


Tư Không Dương Thiên quả thực bị mềm lòng trước bộ dạng này của Cung Vận Ý, mới vừa phút trước hắn còn vẻ mặt hầm hầm, vậy mà bây giờ các cơ mặt đều đã dãn ra.


Hắn lắc đầu, Cung Vận Ý lúc nào cũng thủ sẵn kim sang dược và vải băng bên người, nên hiện tại y đã nhanh chóng băng kín lại mấy vết thương của hắn.


Tư Không Dương Thiên vội kêu:  "Mau dọn đồ về thôi. Ta sợ rằng bọn chúng sẽ nhanh chóng kéo đến."


Cung Vận Ý gật đầu, vừa mới quay qua liền thấy mọi thứ đều nằm gọn trong tay Trương Lệnh, hắn sớm đoán ra tướng quân sẽ nói gì rồi nên không cần chần chờ thêm nữa.


Tư Không Dương Thiên ra hiệu với Trương Lệnh, bọn họ sẽ thực hiện kế hoạch đã bàn bạc từ sớm.


Hắn bất ngờ kéo y bế lên kiểu công chúa, hai chân mạnh mẽ dùng khinh công nhảy vọt lên nóc nhà, bọn người giang hồ đang chăm chú theo dõi bị cả kinh, chớp mắt liền không thấy hắn đâu, mà Trương Lệnh cũng thuận thế mà mất hút bóng dáng trong mấy con hẻm nhỏ.


"Người đâu?" Hiệp khách Ất hỏi.


Hiệp khách giáp lắc đầu: "Ta không biết…"


Không lâu sau, bọn người của Nam Kiếm vật vã chạy đến, y phục màu lam nhạt sớm đã bị nhiễm bẩn bởi đất và máu, vẻ mặt họ ai ai cũng rất tức đến xì khói.


"Trương sư huynh, phải làm thế nào đây?"


Người được gọi một tiếng Trương sư huynh đó khẽ nhíu mày, gương mặt tuấn dật ấm áp lúc thường bỗng trở nên lạnh như băng, đường nét ngũ quan thật giống trưởng môn Trương Bạch Vũ, nhưng khí tức bộc phát ra lại khiến người ta không rét mà run.


Trương Vinh Hạo gắt gỏng nói.


"Tiếp tục truy!"


Bọn họ lập tức tản ra theo nhóm ba bốn người, chẳng cần biết phương hướng mà hắn đi là đâu, bọn họ cứ liên tục tìm không ngừng nghỉ.


Cứ thế, mặt trời cũng dần ngả bóng về Tây, im lặng núp sau mấy ngọn núi thật lớn thật dài, vậy mà một chút vết tích của đám người Tư Không Dương Thiên cũng không thấy.


Trương Vinh Hạo không cam tâm, hắn bực tức rút kiếm bên hông ra chém lung tung khiến cho mấy tấm biển hiệu bên đường đều bị vỡ nứt, mấy tên khác chứng kiến sư huynh phẫn nộ bộc phát như vậy liền sợ đến run rẩy.


Trương sư huynh của bọn họ bình thường rất ôn hòa… Vậy mà hiện tại lại đáng sợ như vậy… Thật sự có chút không thích nghi được.


Ở cách đó không xa, tại khách điếm Vọng Lâu, cánh cửa sổ nhẹ hé ra, Tư Không Dương Thiên cảnh giác nhìn xuống, sau đó nhẹ khép cửa lại.


Cung Vận Ý mím môi nhìn đến hắn.


Hắn mỉm cười xoa đầu y: "Không sao rồi."


Cung Vận Ý gật đầu, trong lòng yên tâm hơn một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi