THIÊN CƠ BẤT KHẢ LỘ [HỆ LIỆT CỔ PHONG TÌNH BỘ 2]

Mọi kế hoạch mà chủ tướng Tốc Lạc Phổ Đài của hắn đã dày công thiết lập nên, những cố gắng trong hơn một năm qua đều không phải ít, tiền tài nhân lực đều dồn hết vào sự kiện lần này.


Vậy mà chỉ với mấy câu mà Cung Vận Ý thốt ra liền khiến mọi thứ như công dã tràng, đổ sông đổ biển.


Hoàng Phu Kha hắn hận Cung Vận Ý, chủ tưởng đã đối xử với y tốt hơn nhiều huynh đệ khác, hơn nữa còn để nam nhân này trong lòng. Vậy mà Cung Vận Ý lại đạp đổ toàn bộ.


Lửa giận trong lòng gã đã sôi sục tràn lên trên đỉnh đầu. Mặt hắn đỏ au, đôi mắt màu hổ phách kia vằn vện tơ máu.


"Cung Vận Ý! Ta lấy mạng ngươi!"


Hoàng Phu Kha đột ngột xông đến trong tiếng gào như mãnh thú, ma trảo của hắn đều được dồn nội công làm tỏa ra hơi nhiệt dữ dội.


Mắt thấy năm ngón tay sắp chạm đến Cung Vận Ý, Tư Không Dương Thiên nhanh nhạy liên tục chưởng đến hai cái với tám phần công lực, Hoàng Phu Kha trúng chiêu liền bị văng ra xa mấy bước.


Tư Không Dương Thiên vội kéo Cung Vận Ý che chắn phía sau mình. Hoàng Phu Kha vẫn không chịu bỏ cuộc mà liên tục tấn công, Trương Vinh Hạo cùng Thạch Kính Đinh song kiếm hợp bích đẩy lùi gã.


Hoàng Phu Kha vẫn còn nhiều sức lực, hơn nữa võ công của gã cũng không phải yếu kém gì nên có thể chống đỡ lại hai người nọ. Tư Không Dương Thiên cẩn thận căn dặn Trương Lệnh phải bảo vệ Cung Vận Ý thật tốt, sau đó hắn cũng lao ra nghênh chiến.


Hoàng Phu Kha cảm thấy bản thân không ổn bèn dùng ám khí lợi dụng sơ hở để khiến Trương Vinh Hạo bị thương, Thạch Kính Đinh ngay lập tức thu kiếm chạy đến đỡ lấy hắn.


"Là Đinh Công Trảo sao?"


"Không ngờ lại có người luyện được loại võ công đã thất truyền này…"


Hiện tại chỉ còn một mình Tư Không Dương Thiên ứng chiến với Hoàng Phu Kha.


Tốc Lạc Phổ Đài đứng bên dưới nghiến răng quan sát toàn bộ, lúc này hắn đang do dự liệu có nên ra cứu Hoàng Phu Kha hay không.


Người bên cạnh liên tục nói với hắn: "Chủ soái! Hoàng Phu Kha là huynh đệ của chúng ta…"


"Chủ soái…"


Tốc Lạc Phổ Đài siết chặt nắm đấm: "Được! Có chết thì cùng chết."


Ngay thời khắc này Hoàng Phu Kha bị hắn chưởng văng xuống sàn.


Sau đó một đám người mặc bố ý xông lên vây quanh Tư Không Dương Thiên. Tình huống này khiến cho tất cả đều ngạc nhiên.


Một mình hắn chống chọi với năm sáu tên Hồ Cương, Tốc Lạc Phổ Đài đỡ Hoàng Phu Kha dậy: "Có sao không?"


"Chủ soái… Là ta vô dụng…"


"Thoát được rồi tính!"


Cung Vận Ý thấy hắn sắp bỏ trốn, y bèn nhờ Trương Lệnh xông lên cản bọn họ lại, đoàn ám vệ của Giang Bình thấy vậy cũng tiếp Tư Không Dương Thiên triệt hạ vài tên.


Toàn cảnh hỗn độn, vậy mà nhân sĩ võ lâm lại chỉ đứng xem trò vui, không ai có ý định giúp họ một tay.


Trương Bạch Vũ nhìn nhân tình nguội lạnh mà cười khinh bỉ, hóa ra năm đó Quan Đông Hàn có thể vì một người mà chống đối cả võ lâm là do điều này sao? Bọn chúng miệng treo nhân nghĩa, nhưng khi chuyện ảnh hưởng đến lợi ích của mình thì mới quan tâm, còn đâu đều chỉ là phù phiếm.


Bọn họ đánh nhau đến hăng say, Tốc Lạc Phổ Đài thân thủ có thể sánh ngang với Tư Không Dương Thiên.


Thế nhưng Tư Không Dương Thiên lại nhỉnh hơn hắn một chút, rất nhanh chóng liền bị trúng một chưởng.


Hoàng Phu Kha giao đấu với Giang Bình thấy chủ tướng bị đẩy lùi, trong bụng nhộn nhạo hơn gấp bội, gã đột ngột bộc phá toàn bộ công lực hất văng Giang Bình.


Gã dùng hết toàn bộ công lực dồn vào một trảo này, Tư Không Dương Thiên vừa mới xoay người nên không kịp trở tay. Tưởng chừng như một trảo kia đã đâm xuyên qua da thịt hắn thì một đạo quang kiếm lóe lên.


Năm ngón tay cử Hoàng Phu Kha cách hắn chỉ trong vài gang tấc, mắt của gã trừng trừng nhìn Tư Không Dương Thiên, cơ thể gã bất động và máu từ từ nhỏ xuống sàn.


Lưỡi kiếm vô tình đâm sâu vào bụng Hoàng Phu Kha, Cung Vận Ý trong lúc cấp bách đã rút đại thanh kiếm của Mai Hữu Sài mà lao đến.


Y không chút do dự nào mà đâm mạnh vào bụng Hoàng Phu Kha, gã vẫn gầm gừ trong cổ họng, y liền đẩy sâu vào hơn khiến lưỡi kiếm hoàn toàn xuyên thấu qua cơ thể.


Ngay tại khoảnh khắc đó, Cung Vận Ý có thể thấy rõ hình bóng của mình phản chiếu trong đôi con ngươi vằn vện tơ máu kia. Hoàng Phu Kha từ kinh ngạc, rồi chuyển biến thành cười gằn nghiến răng ken két tất thảy đều chỉ trong thời gian ít ỏi.


Tốc Lạc Phổ Đài loạng choạng đứng dậy, hắn ọc một ngụm máu rồi hoảng hốt nhìn Hoàng Phu Kha đang dần ngã đổ xuống.


"Phu Kha!"


Hắn muốn lao đến đánh Cung Vận Ý nhưng lại bị ba tên Hồ Cương khác kéo lại, bọn chúng đều thụ thương, chết hơn phân nửa.


"Chủ soái, bảo toàn tính mạng rời khỏi đây đã."


Tốc Lạc Phổ Đài nghiến răng nhìn Cung Vận Ý, trong đáy mắt hắn lúc này đều là oán thù, chút tình cảm hắn dành cho y cũng tiêu tan mất.


"Cung Vận Ý!"


Tốc Lạc Phổ Đài hét lên, hắn rút đoản kiếm ra rồi cắt lấy một nhúm tóc trên đầu mình, nắm tóc được hắn buông tay thả bay theo gió.


"Thù này, ta nhất định sẽ báo."


Nói xong, một tên Hồ Cương ném đạn khói ra, Tư Không Dương Thiên vội kéo Cung Vận Ý vào lòng để khói không làm y ngộp.


Khói tản ra, bọn chúng đều đã trốn đi hết rồi, chỉ có duy nhất một Hoàng Phu Kha đã lạnh người nằm trên sàn.


Cung Vận Ý nắm chặt thanh kiếm trong tay, y còn có hơi run rẩy vì lần đầu giết người.


Tư Không Dương Thiên ôn nhu đón lấy thanh kiếm rồi từ từ rút ra khỏi tay Cung Vận Ý.


"Đừng sợ, là tiểu thúc cứu ta."


"..."


Cung Vận Ý không nói lời nào y chỉ trầm mặc im lặng. Mọi thứ xung quanh y kể từ giây phút đó đều trôi qua chóng vánh. Hắn bắt Lý Quân giao cho võ binh canh giữ, hắn sắp xếp chấn chỉnh lại Nam Dương thành quyết định bổ nhiệm Tống bộ đầu làm huyện lệnh, chức vị minh chủ võ lâm vẫn còn bỏ trống không ai đảm nhiệm, đại hội võ lâm kết thúc với bầu không khí ảm đạm.


Mọi thứ tưởng chừng như đã quay về với quỹ đạo cũ, nhưng bất ngờ Trương Bạch Vũ bị người ta đã thương, lệnh bài Bá Giang bị cướp mất. Trên giang hồ chỉ đồn thổi rằng kẻ đã ra tay kia dùng Trích Huyết Tử, võ công đều rất dị biệt không thuộc về bất kỳ môn phái nào và quan trọng hơn, kẻ đó là nữ nhi.


Một hồi sóng gió đã qua, nhưng những cơn cuộn ngầm vẫn còn, chẳng biết nguyên do là gì mà người chết dưới Trích Huyết Tử lại gia tăng đáng kể, đa số đều là những người đã từng tham gia thảm án nhà họ Trần ở huyện Lương Gia.


Là báo thù!


Sau khi trở về biệt viện, Cung Vận Ý vẫn bảo trì im lặng ngồi thẫn thờ ở dưới mái đình, mặc dù trời đã sập tối nhưng y vẫn không nhúc nhích khiến cho mọi người xất bất xang bang, ngay cả Tư Không Dương Thiên cũng ôm một bụng lo lắng.


"Tiểu thúc."


Hắn kéo  y xoay người đối diện với mình, Cung Vận Ý dùng ánh mắt mơ hồ nhìn hắn.


"Tiểu thúc!" Hắn lớn tiếng gọi.


Cung Vận Ý lúc này mới hồi thần, y chậm rãi trả lời nhưng đôi mắt lại ửng hồng.


"Thiên nhi… Ta giết người rồi…"


"Ừm… Ta biết."


"Ánh mắt của hắn nhìn ta, rất đáng sợ… Giống như dã quỷ…"


Cung Vận Ý có chút hoảng hốt nói, giọng run run càng tăng thêm phần hoảng loạn, đó là lần đầu tiên y chứng kiến một ánh mắt quỷ dị như vậy.


Dù trước kia y cũng từng dùng cung tên bắn chết Trưởng Lang của Lang Tế để cứu Đặng Thiền Ngọc, nhưng lúc đó y không tận mắt thấy vẻ mặt của kẻ đó. Lần này thì cự ly ở rất gần, gần đến mức y có thể quan sát rõ từng biểu cảm trên gương mặt Hoàng Phu Kha cho đến khi gã ngã xuống vũng máu của bản thân.


Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng bóng ảnh phản chiếu trong đôi con ngươi đó, từng tia máu nổi lên đó và cái nụ cười trước khi chết của gã, nó đã ám vào tâm trí Cung Vận Ý.


"Có ta ở đây, đừng sợ."


Tư Không Dương Thiên áp hai tay lên má y, sau đó ôn nhu vô hạn ôm y vào lòng.


Cung Vận Ý mím chặt môi, y chẳng cần biết hắn mang thân phận gì nữa, cũng chẳng quản quan hệ của bọn họ, y cứ thế tiếp nhận cái ôm của hắn hay tay siết chặt lấy hắn chỉ sợ rằng buông lỏng ra thì ấm áp này lập tức biến mất.


"Ta không để tên khốn đó làm hại tiểu thúc đâu."


Hắn thì thầm, Cung Vận Ý an lòng ừ một tiếng.


________________________


Vài ngày sau, Đặng Tả Khanh đã tỉnh lại, thế nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục thần trí, mơ mơ hồ hồ có lúc tỉnh táo có lúc như kẻ ngốc khiến cho Đặng Thiền Ngọc và Mai Hữu Sài đau lòng.


Những lúc Đặng Tả Khanh ngốc ngốc như đứa trẻ đều tìm kiếm Tiểu Ngư, chỉ muốn ở cùng nàng. Nhưng những lúc hắn tỉnh táo thì lại bám lấy Mai Hữu Sài không buông.


Lúc này lúc kia, hắn làm cho cả hai người vô cùng khó xử.


Tiểu Ngư dù cho bị Đặng Thiền Ngọc gây khó dễ thế nào cũng đều kiên nghị chăm sóc Đại Ngốc, Mai Hữu Sài quá mức hiền nên luôn nhường cho nàng một bước, dù cho trong lòng y cùng cực khó chịu.


"A Sài! Ta muốn ăn trái cây, đút cho ta ăn."


"Được rồi được rồi."


Cả hai người họ vui vui vẻ vẻ cùng nhau ăn nho ướp lạnh, Tiểu Ngư đứng từ xa nhìn vào chỉ có thể buồn rầu.


Giang Bình ở bên cạnh nhìn vẻ mặt nàng như thế cũng khá là bực bội, hắn bế đứa bé trong tay đưa cho nàng.


"Sao lại phải cố chấp như thế?"


"Vì ta thích Đại Ngốc…"


"Nhưng Đại Ngốc thật sự lại không có tình cảm với nàng, nàng cũng biết đứa trẻ trong đầu kia vốn dĩ chỉ xem nàng như là tỷ tỷ… Rồi Đại Ngốc cũng sẽ không còn là tên ngốc nữa, hắn sẽ quay về là Đặng Tả Khanh… Nam nhân đó lại yêu thích Mai Hữu Sài."


"..."


Tiểu Ngư hốc mắt đỏ au nhìn đứa nhỏ đang an ổn ngủ.


"Vài ngày nữa là bọn họ sẽ quay về kinh thành, nàng nghĩ họ sẽ đồng ý đưa nàng và đứa nhỏ đi theo?"


Lúc này Tiểu Ngư không nhịn được nữa, nàng khóc nấc lên như đứa trẻ: "Vậy phải làm sao? Làm sao đây?"


"Nếu… Nếu nàng không chê thì… Thì có thể ở lại đây, ta sẽ xem đứa nhỏ như con ruột…"


Giang Bình lấy hết dũng khí xoay bả vai nàng, hắn dùng ánh mắt chân thành đối diện với nữ nhân đang khóc đến lê hoa đái vũ này.


Tiểu Ngư ngơ ngác trước vẻ mặt quá mức thành thật đó của hắn, hai má hắn còn ửng ửng đỏ lộ rõ vẻ xấu hổ nữa. Chẳng biết vì sao nàng đột nhiên cảm thấy vui sướng trong lòng, lần đầu tiên được nam nhân thổ lộ, đối với thiếu nữ như Tiểu Ngư thì quả là chuyện lớn.


"Ta…"


Nàng lúng túng, không biết là nên đồng ý hay từ chối.


"Tiểu Ngư…"


"Ta… Giang… Giang công tử…"


"Tiểu Ngư…"


Cả hai đứng đó, người e ngại ta bẽng lẻng cả buổi trời.


Đặng Thiền Ngọc và Cung Tiểu Bối âm thầm quan sát mà tức đến lộn ruột. Đặng Thiền Ngọc bức hết mấy cọng lá, nghiến răng mắng: "Cái tên Giang Bình đó quá ngốc đi! Ta đã chỉ cho hắn hết chiêu rồi mà còn dở như vậy."


"Thật là, khi không ngươi lại làm mối cho họ chi vậy? Sợ Tiểu Ngư cướp đi ca ca của ngươi à?"


"Không! Ta là đang lo cho tương lai của ca ca và Mai ca đó nha, ngươi không thấy họ hợp nhau lắm sao?"


"Ồ!" Cung Tiểu Bối như nhận ra cái gì đó mới lạ lắm.


"Ngươi ngốc quá đi."


Đặng Thiền Ngọc bật cười bẹo má nàng, đột nhiên cả hai nàng đều cứng đờ người bởi quá ở gần nhau.


Cuối cùng thì Tiểu Ngư cũng chấp nhận ở lại biệt viện, còn về phía bọn họ thì bắt đầu chuẩn bị trở về kinh thành, mang theo Lý Quân bắt gã nói ra sự thật.


Không chỉ có thế, Viêm thái sư cũng hợp lực với hắn đem ra nhân chứng cùng vật chứng tiên quyết chỉ tội Khâu Thế Khải.


Chỉ trong một đêm, mọi gốc rễ quyền lực của Khẩu Thế Khải đều bị bứng lên từng chút, bất cứ ai có liên quan đến lão đều bị Tư Không Dương Thiên diệt trừ từng kẻ một.


Khâu Thế Khải không còn đường lui, ngay cả Tốc Lạc Phổ Đài cũng bỏ mặc lão giãy chết ở Tây Huyễn.


Cứ như thế, Khâu Thế Khải bị bức treo cổ trong ngục, thế cục dần dần rơi vào tay Vũ Văn đế, Viêm Thái sư lần này có thể an tâm hợp lực với hoàng hậu tìm cách cho thái tử đăng ngôi sớm nhất có thể.


Thế nhưng lão muốn thành công, nhất định phải loại trừ ngọn núi cản trở đường lên ngôi vị của thái tử.


Tư Không Dương Thiên.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi