THIÊN CƠ BẤT KHẢ LỘ [HỆ LIỆT CỔ PHONG TÌNH BỘ 2]

"Tư Không tướng quân, trận đánh này tuyệt đối không thể thua."


"Tuân chỉ."


Long bào hoàng kim như là điểm nhấn giữa trời đầy tuyết, quan nhân vận hắc giáp quỳ dưới chân thiên tử, phía sau là ba mươi vạn tinh binh sẵn sàng xuất trận thẳng tiến đến Quản Xuyên xa xôi.


Tư Không Dương Thiên tiếp nhận binh kỳ mà Vũ Văn đế tận tay đưa cho hắn. Bá quan văn võ đồng một dạng lãnh tình trước hắn, vốn dĩ bọn họ cho rằng thắng hay bại đều sẽ do một mình hắn gánh, có hàng trước địch cũng không vấn đề gì miễn là họ vẫn giữ được mạng.


Vạt áo choàng dệt bằng tơ tằm thượng hạng phất phới trong gió, Vũ Văn đế từ trên cao nhìn xuống hắn bằng ánh mắt đầy hy vọng.


Tư Không Dương Thiên ngẩng đầu, hắn kiên định đứng dậy quay lưng hướng ra cổng thành Tây Đô.


Hắc mã hí vang một tiếng, Sát Phong đại tướng quân tay cầm Thiết Vũ Thương, thân vận Hắc Giáp uy vũ hơn người dẫn đầu đoàn tinh binh xuất phát.


Từ trên cổng thành cao cao, nam nhân bạch y bóng dáng đơn bạc đứng đó, đôi mắt không tài nào dời khỏi tướng quân trong lòng lo lắng bộn bề, lại pha lẫn chút day dứt.


"Thiên nhi…"


Y cất tiếng gọi, nhưng đã quá muộn rồi, đoàn tinh binh cách cổng thành rất xa gần như là sắp khuất bóng.


Cung Vận Ý cắn chặt môi ngồi sụp xuống tựa lưng lên bờ tường, hai tay choàng qua gối, y không kìm được nước mắt rơi lã chã.


Người ở lại vốn dĩ trong lòng cũng không còn cái gọi là tịnh tâm nữa, biết rõ đại cục bất ổn nhưng chẳng thể làm gì khác ngoài trơ mắt nhìn hắn rời khỏi.


"Ngươi muốn đi theo tướng quân sao?"


Bất chợt giọng nói trong như suối chảy vang lên, Bạch Viên Viên không biết là đã đứng đó từ khi nào, mắt nàng vẫn như cũ hướng về một nơi mà nàng đã đặt chân tình đến.


Cung Vận Ý không ngẩng đầu lên nhìn nàng, y chỉ rũ mi mắt nhìn đến đám kiến đang nối đuôi nhau bò.


"Ta muốn, nhưng nếu cứng đầu đi theo e là trở thành gánh nặng cho Thiên nhi."


Bạch Viên Viên nhếch môi kiều diễm: "Thích một người chính là ngu ngốc muốn lao đầu vào chỗ chết vì người đó."


"..."


"Nhưng Viên Viên nghĩ rằng Cung tiên sinh lại không phải kẻ ngốc, trên chiến trận vốn không phân biệt bất kỳ ai, chỉ cần người có tài đều có thể tung hoành ngang dọc…"


"..."


"Hơn nữa đánh nhau lại không phải chỉ dựa vào binh pháp, còn có thiên thời, còn có địa lợi."


Nghe đến đây, Cung Vận Ý dường như ngộ ra được đạo lý gì đó, y hai mắt sáng rực nhìn nàng.


"Thiên thời có thể đoán, địa lợi có thể tạo!"


Bạch Viên Viên gật đầu, nàng mở lòng bàn tay ra trước mặt y: "Ngọc bội Bán Nguyệt này ắt sẽ giúp được Cung tiên sinh, tuy nói là Vọng Nguyệt cung đã rút khỏi giang hồ nhưng thế lực vẫn cường đại."


Cung Vận Ý vô cùng cảm kích nhận lấy ngọc bội, sau đó y lập tức trở về Tư Không phủ thu dọn hành lý. Chuyến đi này Cung Vận Ý quyết định sẽ âm thầm dùng tài học của mình để giúp hắn.


Thiên thời địa lợi chính là thứ mà Cung Vận Ý có thể nhúng tay vào, lợi dụng thiên thời và tạo nên địa lợi. Có như vậy mới mong trận này đại thắng thay đổi vận mệnh Tây Huyễn.


Nếu như trận này thua, Tốc Lạc Phổ Đài sẽ thuận nước đẩy thuyền tiến đánh đến thành Bạch Hổ, thành Lâm An, sau khi giữ được hai thành lớn đó chắc chắn Tây Huyễn sẽ rơi vào tình thế bị chặn hết cứ điểm trọng yếu, như vậy thì việc đánh chiếm vào Tây Đô sẽ trở nên quá mức dễ dàng.


"Tướng quân, liệu Cung tiên sinh có ổn không? Khi ngài rời đi như vậy…"


Trương Lệnh thúc ngựa đi song song với Hắc Mã của Tư Không Dương Thiên, hắn vẫn là vẻ mặt lãnh đạm đó nhàn nhạt đáp.


"Sẽ ổn thôi."


"Vì sao lại không cho Cung tiên sinh đi theo? Dù y không có võ công nhưng xét về khoảng bày trận thì lại hơn người."


Mai Hữu Sài bên cạnh cũng cảm thấy tò mò giống như Trương Lệnh, Tư Không Dương Thiên bật cười hỏi vặn lại.


"Vì sao hai ngươi lại cho rằng tiểu thúc giỏi bày trận?"


"Chẳng phải sư phụ của y là Hồi Mộng Toán Tử sao? Không chỉ giỏi phong thủy thuật số mà bày binh bố trận cũng không làm khó được lão."


Tư Không Dương Thiên làm sao có thể không biết? Chẳng qua hắn không muốn để y gặp nguy hiểm.


"Các ngươi quên rồi sao? Chiến trường là nơi thế nào?"


"..."


"Nếu bắt ta phải lựa chọn giữa thắng trận và Cung Vận Ý, ta thà chọn tiểu thúc. Các ngươi có thể nói ta là một tên ích kỷ cũng được, là tên hèn nhát cũng được… Nhưng ngay cả người ta muốn bảo hộ cũng bảo hộ không xong thì làm sao có thể bình thiên hạ?"


Lúc này, trong đôi mắt của hắn chính là biển nhu tình dào dạt, Trương Lệnh và Mai Hữu Sài không ngờ rằng có thể thấy được một mặt hoàn toàn khác của tướng quân.


Hắn chính là loại người như thế, muốn lãnh khốc thì lãnh khốc không ai bằng, muốn tuyệt tình thì có thể khiến biết bao người phải tổn thương, muốn ôn nhu tình ý thì hắn chỉ dành thứ đó cho một người duy nhất, vĩnh viễn không đổi.


Mai Hữu Sài đột nhiên thấy sầu não trong lòng, nếu như Tả Khanh hồi phục thì trận đánh này sẽ không thiếu phần hắn, lúc đó tả hữu phó tướng đều thỏa thích tung hoành khắp chiến trận giống năm xưa.


Nhưng lần này lại khác rồi, chỉ còn một mình hữu phó tướng trợ giúp cho nguyên soái.


Y thở dài, không biết Tả Khanh ở nhà có ngoan ngoãn không?


___________________________


Cung Vận Ý lủi thủi trong phòng sắp xếp đồ đạc vào trong một cái tay nải lớn, y đem những thứ mà Hồi Mộng Toán tử để lại nhét vào bên trong, y phục thì chỉ cần vai ba bộ là đủ sau đó đem tay nải đeo lên lưng.


Cung Tiểu Bối nghe tin từ quản gia nên cùng Đặng Thiền Ngọc hớt hải chạy đến, nàng muốn ngăn cản không cho thúc thúc liều chết đến Quản Xuyên, bởi vì nàng sợ thiên kiếp lần này chính là ở đó khiến cho thúc thúc phải bỏ mạng.


"Không được! Thúc đừng đi."


Cung Tiểu Bối đứng chắn trước cửa, đôi mắt toàn là lửa giận nhìn Cung Vận Ý. Đặng Thiền Ngọc cũng chân thành khuyên nhủ.


"Ở đó hiện tại rất là loạn, ngươi đi như vậy chẳng phải là nộp mạng hay sao?"


"Dù có chết cũng là ta đã làm một việc đại nghĩa, không thẹn với lòng."


Cung Tiểu Bối gần như sắp khóc, nàng nắm chặt cánh tay y nài nỉ: "Thúc thúc! Con không muốn người đi đâu, con không thể mất người…"


Cung Vận Ý mỉm cười trấn an nàng: "Tiểu Bối, ta sẽ không sao đâu."


"Thúc…"


"Đặng tiểu thư, ta giao Tiểu Bối lại cho cô, hãy chăm sóc nó."


Cung Vận Ý dứt khoát tiến ra khỏi cửa, Cung Tiểu Bối vẫn cố chấp dùng khinh công nhảy đến đóng sầm hai cánh cửa lớn lại. Ngay khi nàng tính xoay người lại thì một trận tê dại truyền đến, trước mắt mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Đặng Tả Khanh, tiếp theo sau đó nàng liền ngã vào vòng tay của Đặng Thiền Ngọc ngất đi.


Đặng Tả Khanh cũng mang theo tay nải khiến cho Thiền Ngọc kinh ngạc: "Ca?"


"Ta sẽ đi theo Cung tiên sinh, một phần vì muốn trợ giúp tướng quân, một phần cũng vì bảo vệ an toàn cho Cung tiên sinh."


Đặng Thiền Ngọc rưng rưng đỏ mắt nói: "Nhưng bệnh của ca… Chúng ta chỉ mới trùng phùng chưa được bao lâu, ca lại muốn bỏ muội mà đi sao?"


Đặng Tả Khanh đưa tay đến xoa nhẹ đầu nàng: "Chẳng phải ta đã thoát khỏi quỷ môn quan một lần rồi hay sao? Lần này nhất định sẽ không có chuyện gì."


"Ca…"


"Chờ tin tức của chúng ta, đừng lo lắng được không?"


Đặng Thiền Ngọc cắn chặt môi bất đắc dĩ gật đầu.


Đặng Tả Khanh cùng Cung Vận Ý rời khỏi phủ, sau đó liền đến Hoa Diễm lâu mượn hai con tuấn mã.


Vì Cung Vận Ý không giỏi cưỡi ngựa nên tốc độ di chuyển của họ có hơi chậm chạp, hơn nữa trời cũng bắt đầu chuyển giao vào giữa đông lạnh.


Tuyết trên mặt đường bị móng ngựa dẫm lên tạo thành một dãy dài, Cung Vận Ý khoác chiếc áo lông mà Tư Không Dương Thiên để lại, trong lòng y đầy tạp niệm.


Hai hàng cây bên đường gầy nhom trơ trụi, chẳng bao lâu đã bị tuyết dày phủ lên như một lớp bạch y tinh khiết.


"Lỡ như ngươi phát bệnh thì thế nào?" "


Cung Vận Ý có chút lo lắng cho nam nhân bên cạnh, Đặng Tả Khanh thở dài đáp: "Ta có đem theo thuốc mà Trần thái y hốt cho, thời gian tới sẽ không phát bệnh."


"Cảm giác đó thế nào vậy? Khi mà ngươi trở nên không còn nhớ về hữu phó tướng."


Cung Vận Ý đột ngột xoáy sâu vào phần nội tâm mà Tả Khanh vốn đã giấu nhẹm đi, khiến hắn trở nên ủ dột giống như khung cảnh xung quanh.


"Không dễ chịu, mỗi khi phát bệnh đều không hề hay biết là y đã tổn thương thế nào, cho đến khi ta tỉnh táo lại thì mọi thứ đã xảy ra ập đến giống như cơn lũ."


Tiếng lộc cộc cùng gió vù vù thổi xen lẫn giọng nói mang chút thê lương kia khiến Cung Vận Ý nặng trĩu trong lòng.


Đặng Tả Khanh chợt bật cười, hắn đưa ngón tay áp lên ngực của mình, tiếp tục nói: "Cứ mỗi lần như vậy thì chỗ này đều nhói lên, nhưng thoáng chốc lại biến thành ấm áp, ta mới biết Hữu Sài đối với ta là loại tình ý gì, ta biết y rất rất coi trọng ta nên mới như thế, bản thân ta cũng rất rất để tâm tới y nên mới thấy đau lòng."


"Đó gọi là tình ái sao?"


"Ta nghĩ là vậy… Giống như tướng quân và tiên sinh, tuy không nói ra nhưng người ngoài nhìn vào đều hiểu."


"Ta và Thiên nhi sao…"


"Tướng quân là người khó mở lời, từ trước đến nay tướng quân luôn tự giữ mọi thứ trong lòng, chưa bao giờ thổ lộ với bất kỳ ai. Kể cả với lão phu nhân và lão tướng quân cũng vậy. Nên Cung tiên sinh đừng hận ngài ấy."


Cung Vận Ý ngẩn ngơ cả người, hóa ra là do y không nhận ra nên mới tự mình ôm lấy tương tư dằn vặt, hoa ra là do y ngu ngốc không hiểu tâm ý của Thiên nhi.


Y bật cười: "Ta thật ngu ngốc, vậy mà luôn nghĩ Thiên nhi…"


Mai Hữu Sài chỉ lên cái áo choàng lông trên người y: "Tiên sinh có biết cái áo này quý giá thế nào không? Đó chính là di vật duy nhất mà lão phu nhân để lại, tướng quân luôn cất giữ cẩn trọng, đến mặc cũng không dám mặc."


Cung Vận Ý nghe từng lời đó mà cúi gằm mặt xuống, tay siết chặt lấy áo lông, khóe mắt chực ươn ướt rơi hai hàng thủy lệ.


"Thiên nhi…"


"Tướng quân rất quan tâm đến tiên sinh, cho nên mới quyết định không cho ngươi đi theo."


Đặng Tả Khanh không nói thêm gì nữa, cả hai im lặng rời xa kinh thành Tây Đô, hướng đến nơi chiến loạn huyết vũ phong vân.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi