THIÊN CƠ BẤT KHẢ LỘ [HỆ LIỆT CỔ PHONG TÌNH BỘ 2]

Xế chiều ngày hôm đó, sau khi Cung Vận Ý sửa lại bố cục dương trạch tại nhà tranh của thư sinh xong, cả hai liền trở về thư trai của Trương lão sư để hỏi mượn ít tiền.


Trương lão sư đột nhiên đánh giá Tống thư sinh một lúc, miệng nhoẻn cười gật gù: "Tư chất của Tống Kế Chi này không hề tệ, xem ra ta có thể để ngươi làm thầy dạy chữ trong thư trai thế ta rồi, ta muốn rời khỏi Quảng Xuyên để đến Vô Ưu thành một thời gian."


Nói đến đây Trương Thái Vĩ lão sư như đang nhớ về thứ gì đó, ánh mắt sâu xa vạn dặm.


Cung Tiểu Bối có chút không nỡ: "Lão sư muốn tìm người đó?"


Trương Thái Vĩ cười gượng gật đầu, Cung Vận Ý thở dài, thầm cảm thán chân tình sâu đậm của hắn.


Nhiều năm trước lúc Trương lão sư còn là một nam nhân trẻ tuổi, vẻ ngoài tuấn mỹ khiến cho bao thiếu nữ phải điêu đứng, lúc ấy Trương lão sư chỉ vừa mới đến Quản Xuyên còn chân ướt chân ráo.


Được một thời gian thì lão sư thường xuyên qua lại với một nam nhân từ nơi khác đến, nam nhân đó cả ngày chỉ bám dính lấy Trương lão sư, cứ thế cả hai dây dưa hết một khoảng thời gian rất lâu. Nhưng rồi đột nhiên nam nhân đó biến mất, quan binh truy đuổi phía sau làm cho mọi người bàn tán xôn xao.


Có người nói nam nhân là tội phạm triều đình bị truy nã, có người lại nói nam nhân đã đắc tội quan lớn bị trả thù. Nhưng chỉ có duy nhất Trương lão sư là biết được chân tướng.


Vốn dĩ trương lão sư đến Quảng Xuyên là tránh mặt nam nhân, không ngờ lại bị tìm thấy, cùng chung sống nhiều năm rồi nam nhân bỏ trốn...


Cho đến tận bây giờ, lão sư vẫn không tài nào quên được nam nhân, vì vậy nên không thú thê tử.


Tống Kế Chi nghe được Trương lão sư nói vậy thì mừng ra mặt, y quỳ rạp xuống thành khẩn: "Đa tạ lão sư, ân đức này tại hạ suốt đời không quên."


"Được rồi, đứng dậy đi, cầm một trăm lượng này đi cứu tiểu đệ của ngươi, sau đó nhớ đến thư trai nhận việc."


Trương Thái Vĩ nhét túi tiền vào trong tay Tống Kế Chi.


Tống Kế Chi cùng Cung Vận Ý nhanh chóng đi đến chỗ của bọn cho vay nặng lãi.


Nơi đó nằm ở trung tâm thành Quảng Xuyên nhưng lại phải rẽ sâu vào một con hẻm vừa vắng vừa bẩn. Xung quanh đều là người Hồ Cương cùng các tộc nhân khác, cũng có người Tây Huyễn nhưng đa số chỉ toàn là người mặt mày bặm trợn hung dữ.


Hơn nữa nơi này còn là địa bàn của Đa Lạt bang nổi danh lưu manh và rất nguy hiểm.


Tính tới tính lui Cung Vận Ý không thể nào ngờ trước được nơi cho vay nặng lãi đó gọi là Đa Lạt tiền trang, dưới trướng của Đa Lạt bang.


Lần này quả nhiên là không lành rồi. Càng khiến cho Cung Vận Ý sợ hãi hơn chính là những người trong bang đều là người Hồ Cương và Pha Lạc chiếm bảy phần.


Mà trong số người Hồ Cương đó lại có vài gương mặt quen thuộc.


Một tên trong số đó vừa nhìn là nhận ra Cung Vận Ý, hắn cười hỏi: "Tiểu tử đoán mệnh đến đây làm gì?"


Cung Vận Ý siết chặt dây của túi đeo bên người, y gan dạ lớn tiếng nói: "Chúng ta đến để chuộc người."


"Chuộc người? Là ai?"


"Hoàng Phu Kha, ngươi không nhận ra tên thư sinh kia?"


Tên Hồ Cương khác chỉ vào Tống Kế Chi, sau đó Hoàng Phu Kha liền ồ một tiếng: "Á à! Hóa ra là tiểu đệ của tên thư sinh vô dụng kia."


Tống Kế Chi nghe mấy lời này trong lòng càng tự ti hơn, y chỉ biết cúi gầm mặt. Cung Vận Ý cau mày, khó chịu đáp.


"Các ngươi ăn nói cho đàng hoàng một chút, dù gì người ta vẫn có học qua tri thư đạt lễ."


Nói vừa dứt câu, mấy tên lưu manh trong tiền trang liền cười phá lên, đặc biệt là nam nhân tên Hoàng Phu Kha kia, hắn gian manh đi đến như hổ đang rình mồi.


Chợt giọng nói trầm thấp pha lẫn uy vũ vang lên khiến cho đám lưu manh im bặt: "Có cái gì vui mà cười vậy?"


Từ sau màn trướng, nam nhân soái khí xuất hiện, đó chẳng phải là Tốc Lạc Phổ Đài hay sao?


Hoàng Phu Kha lùi lại mấy bước, kính cẩn nói: "Hai người này muốn chuộc người."


Tốc Lạc Phổ Đài trông thấy Cung Vận Ý liền hiện rõ ý cười lên đôi mắt, hắn nghiêng đầu: "Chúng ta lại gặp nhau."


"Ừ... Ừm..." Cung Vận Ý thoáng giật mình khi màn trướng sốc lên.


Hồi sáng gặp người này thì đã không có gì tốt, bị Thiên nhi làm một trận muốn chết, vậy mà chớp mắt liền gặp lại vào chiều này... Nếu để Thiên nhi biết thì mạng nhỏ cũng không còn.


Cung Vận Ý vội vàng lấy túi tiền trong tay Tống Kế Chi ném cho hắn, dứt khoát lên tiếng: "Mau thả người, đã đủ một trăm lượng."


Tốc Lạc Phổ Đài nhướn mày: "Không ngờ Cung tiên sinh đây có rất nhiều tiền."


"Đừng phí lời nữa, mau trả người đi... Ta thật sự không rảnh lắm."


Cung Vận Ý mặc kệ vẻ mặt cười tươi như hoa của hắn mà tạt cho một gáo nước lạnh.


Những người xung quanh đều tỏa ra sát khí trùng trùng nhìn y, y cả gan dám vô lễ với Tốc Lạc Phổ Đài.


Tống Kế Chi cảm nhận được mùi không ổn liền kéo góc tay áo y, nói nhỏ: "Tiên sinh... Hình như bọn họ muốn giết chúng ta."


"Ta... Làm sao mà không nhận ra chứ?" Cung Vận Ý nuốt ực một cái.


Tốc Lạc Phổ Đài vẫn duy trì vẻ mặt thân thiện đó, nhưng Hoàng Phu Kha lại hiểu rất rõ ngài ấy đang cực kỳ không hài lòng, ngay cả hắn cũng phải sợ hãi thay.


"Được, đã đủ tiền, đem người ra trả cho họ."


Tốc Lạc Phổ Đài ném túi tiền lên xuống mấy bận rồi mới sai người đưa Tống Kế Thanh đến.


Tống Kế Chi gặp được tiểu đệ liền lo lắng kiểm tra từ trên xuống dưới.


Tốc Lạc Phổ Đài nói: "Chúng ta chỉ bắt người, không hành hạ người."


"Nhưng... Các người muốn đem bán..."


Cung Vận Ý ấp úng nói không rành mạch. Tốc Lạc Phổ Đài đột nhiên tiến đến gần, ánh mắt loan loan.


"Nếu không có tiền trả thì phải lấy người trả. Nếu như Cung tiên sinh đây mượn tiền ta, sau đó lấy thân ra trả thì coi như xóa nợ. Hiểu chứ?"


Hắn vừa nói vừa đưa tay nâng cằm, ngón tay chạm đến làn da mịn màng trắng hồng đó thì hắn liền thích thú vô cùng. Những tên khác thấy một màn đầy phong tình này của hai người họ thì trong lòng thầm gào thét.


Tên nam nhân kia quá mức bình thường, đâu có gì nổi bật? Còn thua kém cả hai huynh đệ họ Tống kia. Vậy mà đại ca của họ sao lại hứng thú với y như vậy?


Cung Vận Ý gần như bị đình trệ nhịp tim, y hoảng loạn thối lui về sau, mồ hôi đã bắt đầu chảy.


"Đa tạ... Cáo từ!"


Y nhanh chóng kéo hai anh em nọ chạy đi, mặc cho cả bọn cười khúc khích ở phía sau.


Hoàng Phu Kha hỏi: "Ngài thích tên nam nhân đó sao? Trông không có gì đặc biệt, nếu ngài muốn ngoạn thì thuộc hạ có thể tìm đến vài nam nhân tuyệt mỹ đến."


Tốc Lạc Phổ Đài xua tay: "Không cần, nam nhân tuyệt sắc ta chơi cũng chán rồi, nhưng tên này lại khác, rất thanh thuần... Hừm... Vị cũng không tệ, khá ngọt."


Vừa nói hắn vừa đưa ngón tay đã chạm qua da thịt của Cung Vận Ý lên liếm thử, sau đó nhoẻn miệng nở nụ cười đoan chính.


__________________________________


Sau khi trở về thư trai, Cung Vận Ý lập tức rơi vào trạng thái như người mất hồn, y chỉ ngây ngốc ngồi một chỗ cho đến khi trời tối hẳn.


Cung Tiểu Bối mang mâm cơm đơn giản đến trước mặt y rồi thắp đèn.


Cung Vận Ý thở dài, gắp từng cọng rau gắp từng hạt cơm cho vào miệng, nhưng không hề cảm nhận được tí mùi vị nào, vì vậy y bèn đẩy cơm sang một bên rồi rời khỏi thư trai.


Cung Tiểu Bối hỏi: "Tiểu thúc muốn đi đâu?"


"Ta muốn về nhà."


Nói xong y đưa tay xoa đầu nàng.


"Thúc cẩn thận."


"Ừm."


Trời bị bao phủ bởi màn đêm, xung quanh không có sao sáng trông vô cùng ảm đạm, y hệt như tâm trạng của Cung Vận Ý.


Trên đường hiện tại đã không còn một bóng người, chỉ có duy nhất một mình y chậm rãi hướng ra ngoại thành.


Cung Vận Ý không hề hay biết luôn có một ánh mắt bí mật theo dõi từng bước chân của mình, ánh mắt đó thâm sâu khó lường.


Một lúc lâu sau Cung Vận Ý đã đứng trước ngôi nhà nhỏ đã dính bụi bẩn, hình như là mấy ngày rồi y không về, cũng không quét dọn lau chùi.


Y thở dài, hít thở không khí trong lành rồi mới đẩy cửa bước vào.


Cung Vận Ý đặt túi vải đeo trên người xuống giường, sau đó bắt tay vào dọn dẹp, rồi tự nấu một ít cháo trắng để húp cho qua cơn đói.


Nêm xong nồi cháo nhỏ, y múc bỏ vào một cái tô mang đến bàn, mồ hôi thì nhễ nhại mặt thì lấm lem bụi bẩn khiến cả cơ thể y khó chịu vô cùng. Cung Vận Ý quyết định sẽ đi tắm trước rồi mới ra ăn.


Ngâm mình trong dục dũng bằng gỗ cũ kỹ, những gì đã trải qua trong mấy ngày này đều bị y rột rửa sạch, y không muốn nhớ đến nữa.


Sao bao nhiêu năm, gặp lại người mà y cho rằng đã chết. Không những thế mà người đó vô cùng oán hận y, đến mức hạ cổ trùng lên người Cung Vận Ý, liên tục hành hạ khiến cơ thể đau đớn, mà tâm can cũng rất thống khổ.


Cung Vận Ý tay không tự chủ đưa lên sờ sờ ngực của mình, ở nơi này còn có Liệt Hỏa Hàn Tâm cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát theo ý muốn của người kia.


Trên làn da trắng như ngọc ở ngực xuất hiện một ấn triện hình ngọn lửa nhỏ mờ nhạt, ngón tay của y vân vê chỗ đó rồi thở dài.


Hơi nóng của nước trong dục dũng nghi ngút tỏa lên, làm cho làn da của y ửng hồng.


Sau khi tắm gội cho sạch sẽ, Cung Vận Ý chỉ khoác trung y lên người, ném y phục vào trong sọt để ngày mai giặt.


Ngay khi bước từ nhà tắm ra thì Cung Vận Ý như bị điểm huyệt, bất ngờ đứng như trời trồng nhìn nam nhân khí thế bất phàm ngồi bên bàn, húp sột soạt tô cháo mà y nấu.


Nam nhân liếc mắt nhìn y sau đó vẫn ung dung ăn hết sạch tô cháo.


Cung Vận Ý như ngậm bồ hòn nhìn nam nhân.


"Không ngờ ta lại ở đây sao? Tiểu thúc."


"Thiên nhi... Sao... Sao lại đến..."


Tư Không Dương Thiên đẩy tô không sang một bên, hắn nghiêng đầu chán ghét nói: "Nhà của tiểu thúc cũng chính là nhà của ta, sao không thể đến chứ? Chẳng lẽ tiểu thúc muốn đuổi ta đi?"


"Không... Phải... Ta chỉ thấy bất ngờ."


Cung Vận Ý tóc xõa dài vẫn còn ướt, từng giọt từng giọt rơi từ mái tóc y xuống, lăn bên má rồi tuột vào bên trong cổ áo, lướt ngang qua xương quai xanh khiến cho hắn nheo mắt lại chú ý.


Tư Không Dương Thiên mới có thể rõ ràng kỹ lượng quan sát nam nhân, gương mặt cùng cần cổ hơi ửng đỏ, trung y có chút lệch xuống để lộ ra một phần xương quai xanh. Ánh mắt tròn tròn, bộ dáng co cụm như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi.


Đang lúc cả hai rơi vào trầm mặc, đột nhiên một tiếng ọt ẹt vang lên.


Tư Không Dương Thiên gian trá cười hỏi: "Tiểu thúc đói rồi ư? Sao không ăn gì đi?"


"Cháo của ta... Con ăn hết rồi."


Hắn vờ như không biết: "Ồ! Ta không biết đấy."


"Ừm... Con đến đây làm gì?"


"Giám sát tiểu thúc của ta xem có đi giao du với người Hồ Cương không, ta vì an toàn của Quảng Xuyên cả đấy."


Ngữ điệu có vẻ đoan chính nhưng thâm ý trong đó lại rất là sai sai. Đúng là nói dối không chớp mắt, cái gì mà lo cho an nguy của Quảng Xuyên thành? Chẳng qua là muốn trông chừng y xem có cãi lại lời hứa lúc sáng hay không, kiếm cớ bắt lỗi để thừa dịp hành hạ y.


Cung Vận Ý sụt sịt mũi, vì vừa mới tắm xong nên hơi lạnh của gió thổi khiến y muốn nghẹt mũi.


Y chỉ có thể chịu đựng, ra sau bếp nấu thêm một nồi cháo khác.


Đèn dầu mập mờ tỏa, khói nghi ngút từ sau bếp tỏa ra, Tư Không Dương Thiên ngồi khoanh tay trên giường, mắt cũng đã mỏi, rất muốn ngủ.


Ngay khi y bưng tô cháo trở ra thì phát hiện hắn đã nằm lăn ra ngủ từ lúc nào, gương mặt lúc ngủ của hắn trông không quá hung dữ đâu.


Ăn xong một tô cháo, bụng đã no, mi mắt của Cung Vận Ý cũng đã muốn sụp rồi. Sau khi dọn dẹp xong y mới đi đến cạnh giường, nhìn chăm chú vào hắn.


Lúc hắn ngủ say, gương mặt lại ôn nhu như vậy, ánh mắt sắc bén cũng không còn. Nếu như hắn cứ thế này thì tốt quá rồi.


"Nhìn đủ chưa?"


Hắn bất ngờ mở choàng mắt.


Cung Vận Ý giật mình té ngồi trên đất, lúng túng: "Ta..."


Hắn khinh thường hừ lạnh, sau đó xoay người đắp chăn, chiếm trọn cái giường ngủ của y.


Cung Vận Ý mím môi thở dài, chỉ có thể lấy chiếu ra và một tấm chăn mỏng đã củ từ trong tủ lót dưới đất, ngủ đại qua đêm vậy.


Tư Không Dương Thiên khẽ liếc trộm y, hả hê trong lòng. Cho ngươi lạnh chết luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi