THIỆN CƠ - MINH DÃ

Cho dù Triệu Dịch có ân cứu mạng, thái độ của A Chấp đối với hắn cũng không có biến hóa gì lớn. Nhưng điều này lại khiến một người tính tình cương ngạnh như Triệu Dịch không vội nổi giận.
"Chỉ cần ngươi theo ta, ta sẽ để ngươi làm bình phi của bổn vương, đây là nhượng bộ lớn nhất của bổn vương rồi." Triệu Dịch cho rằng A Chấp cự tuyệt là bởi có mục đích, bất quá là lên làm vương phi thôi. Hắn không còn biện pháp nào, cũng chỉ có thể nhượng bộ như vậy.
Thời điểm Triệu Dịch đưa ra điều kiện này, Tô Hoàn Thanh cũng ở đó, nàng hiển nhiên cũng thập phần kinh ngạc. Từ lần Hán Vương tự mình nhảy xuống sông cứu A Chấp, nàng liền biết sự yêu thích của Hán Vương đối với A Chấp là không thể nghi ngờ. Bất quá hiện tại, hắn nguyện ý cưới một nữ tử không danh tính làm vợ, nhượng bộ thêm một lần, có thể thấy được đoạn tình cảm kia không giống tầm thường. Chỉ cần A Chấp có chút thích Hán Vương, Tô Hoàn Thanh cảm thấy đây là một hôn sự rất tốt đẹp. Chẳng qua Tô Hoàn Thanh đành phải thở dài, rốt cuộc chỉ là 'lạc hoa hữu ý lưu thủy vô tình' mà thôi.
"Hán Vương hà tất phải tự làm mình mất mặt hết lần này đến lần khác?" Quả nhiên, A Chấp lại lần nữa cự tuyệt.
"Ngay cả bình phi đều không thể thỏa mãn ngươi sao?" Triệu Dịch nhìn A Chấp, nàng không chút nào lưu luyến liền cự tuyệt, hắn thực không rõ, thứ mà bản thân có thể cho hắn đều cho, vì cái gì A Chấp vẫn chưa thỏa lòng? Vương phi, đây là thân phận rất nhiều nữ tử tha thiết ước mơ, A Chấp lại vẫn chướng mắt. Cũng không hiểu được vì sao mình cam tâm tình nguyện bị nữ nhân này dắt mũi.
"Hán Vương hậu ái, A Chấp tâm lĩnh. Ta nghĩ có vô số nữ tử muốn làm phi của Hán Vương, nhưng là trong số đó không có ta." Triệu Dịch không ngừng dây dưa, A Chấp đã sớm thập phần phiền chán, bất quá vẫn lãnh đạm mà khách khí trả lời.
"Rốt cuộc như thế nào thì ngươi mới chịu đáp ứng ta?" Hán Vương gầm nhẹ hỏi, hắn thật sự không còn cách nào nữa!
A Chấp trầm mặc không đáp, trong lòng nàng hiểu, mình vĩnh viễn cũng sẽ không đáp ứng Triệu Dịch.
Tô Hoàn Thanh nhìn Triệu Dịch, lại nhìn A Chấp một cái, trong nháy mắt, nàng cảm thấy hai người bọn họ rất giống nhau. Tô Hoàn Thanh chẳng những đồng tình với A Chấp, còn đồng tình với cả Triệu Dịch. Nhưng nàng cũng không tiếp tục khuyên nhủ A Chấp, bởi vì nàng biết A Chấp tuyệt đối sẽ không cao hứng khi mình khuyên bảo. Bản thân không muốn thì đừng đẩy cho người khác, đạo lý này, nàng vẫn hiểu được.
"Tô đại phu, thân thể Hoàng Thượng có chút không thoải mái, ngài đi xem một chút." Lúc này, thái giám bên người Triệu Tập đến tìm, Tô Hoàn Thanh lập tức theo hắn rời đi.
A Chấp nghe xong, kỳ thực nàng không nghĩ chuyện mình hạ thuốc bổ lại có tác dụng. Bởi lượng dược rất nhỏ, lại trong khoảng thời gian ngắn, nàng cho rằng căn bản thân thể Triệu Tập sẽ không có phản ứng, vì vậy chỉ nghĩ là do Triệu Tập tự thân ốm yếu bệnh tật.
"Sao vậy?" Tô Hoàn Thanh đi vào phòng, lập tức bắt mạch cho Triệu Tập, cảm giác mạch tượng có chút phù phiếm.
"Sáng hôm nay tỉnh dậy, đột nhiên chảy một ít máu mũi, sau đó lại bị đau đầu." Triệu Tập nói đúng sự thật.
Tô Hoàn Thanh từ nhỏ đã giúp Triệu Tập điều dưỡng thân thể, đối với thể chất của hắn rõ như lòng bàn tay. Theo lý mà nói, phương thuốc nàng kê cho Triệu Tập sẽ không tạo thành kết quả như vậy.
"Gần đây Hoàng Thượng ăn những gì? Có uống thuốc đúng giờ không?" Tô Hoàn Thanh hỏi viên thái giám đang đứng hầu bên cạnh.
Hằng ngày Hoàng đế ăn gì đều có ký lục, thái giám nhanh chóng đem quyển sổ đưa cho Tô Hoàn Thanh.
Tô Hoàn Thanh đọc kỹ ký lục, ẩm thực của Hoàng đế cũng không có vấn đề, vậy vấn đề nằm ở nơi nào.
Lúc này, một thái giám khác đúng giờ bưng lên thuốc điều dưỡng cho Hoàng đế.
Thời điểm Triệu Tập chuẩn bị uống, Tô Hoàn Thanh tiếp nhận nước thuốc, cũng nếm một ngụm, xác thật là phương thuốc mà mình kê. Nhưng lát sau tinh tế đánh giá một chút, Tô Hoàn Thanh liền cảm thấy có gì đó không đúng, khẽ nhíu mày.
"Dược này có vấn đề sao?" Triệu Tập thấy nàng nhíu mày, lập tức hỏi.
"Thuốc này là ai bốc, ai phụ trách nấu?" Tô Hoàn Thanh không trả lời Triệu Tập, mà nhìn kỹ viên thái giám kia.
"Là A Chấp cô nương tự tay bốc thuốc, để nô tài nấu." Thái giám trả lời.
A Chấp bốc thuốc, nghĩ đến chuyện A Chấp cùng mình học y đã hơn một năm, dược lý tri thức đã thập phần phong phú, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy, còn nếu không phải phạm sai lầm, vậy kia chính là cố ý. Nghĩ đến điều này, Tô Hoàn Thanh tâm đầu cả kinh.
"Có phải dược có vấn đề hay không?" Triệu Tập hỏi.
"Ừm, ta hạ liều lượng không đúng đơn thuốc. Thân thể Hoàng Thượng hẳn là không hợp khí hậu, Hoàng Thượng nên sớm một chút hồi kinh." Tô Hoàn Thanh không nhắc đến A Chấp, thời điểm nàng vừa bắt đầu nếm cũng không thể phát hiện ngay, có thể thấy A Chấp hạ lượng thuốc cực kỳ nhỏ, cũng không trí mạng. Nàng tin tưởng A Chấp chỉ là bất mãn Triệu Tập, còn chưa có ý niệm làm hại hắn.
"Thân thể này của ta giống như cái bình vỡ, thật sự không biết cố gắng tận lực!" Triệu Tập thập phần bất mãn.
"Không có gì đáng ngại, hồi kinh tu dưỡng sẽ lập tức khỏe thôi." Tô Hoàn Thanh trấn an nói.
"A Hoàn, ngươi sẽ theo ta hồi kinh, đúng không?" Triệu Tập hỏi.
"Ừm, ta cùng Hoàng Thượng hồi kinh, về thăm nhà một chuyến sau đó lại rời đi." Tô Hoàn Thanh muốn giúp Triệu Tập điều dưỡng thân thể, chờ hắn bình phục sẽ xuất hành.
Triệu Tập nghe xong, không khỏi có chút thất vọng nhưng lại vẫn hy vọng, trong khoảng thời gian kia có thể làm A Hoàn thay đổi tâm ý.
Về phần A Chấp, có lẽ đã đến lúc duyên diệt, nghĩ đến nàng, tâm tình của Tô Hoàn Thanh vẫn là thập phần trầm trọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi