- Tùy tiện nghĩ, liền suy tính ra thân pháp vừa rồi của ta sẽ dùng Trì Diệp bộ, thiếu hụt ở dưới nách, càng suy tính ra, ta sẽ không xuất thủ giết người, thu lực qua đi, lui về phía sau nửa bước, sau đó để Trương Cửu Tiêu đánh trúng mệnh môn...
Tính toán không sai chút nào?
Chiến đấu không may mắn.
Vừa rồi ba chiêu của Trương Cửu Tiêu, chiêu thứ nhất dùng tâm lý chiến, chiêu thứ hai liều mạng, chiêu thứ ba lấy xảo...
Có thể làm được điểm ấy, nhất định là cân nhắc chiến thuật của mình kỹ càng, rõ như lòng bàn tay, mới làm ra thiết kế như vậy...
Tùy tiện nghĩ, liền có thể làm được, nói đùa gì đó?
- Có thể là vận khí của ta tốt a!
Trương Huyền gật đầu.
Vừa rồi cố ý để Kim Nguyên đỉnh đánh lén Triệu sư, mục đích đúng là ép đối phương thi triển võ kỹ, trong đầu hình thành thư tịch.
Có thư tịch, tuyệt chiêu của đối phương, thiếu hụt rõ rõ ràng ràng, lại nhằm vào những cái này, thiết kế chiêu số của đối chiến, đương nhiên liền đơn giản.
Bất quá sự tình thư viện không thể nói tỉ mỉ, đành phải giả bộ ngớ ngẩn.
- Vận may?
Biết Trương sư này không nguyện ý nhiều lời, Triệu Hưng Mặc cũng lười tiếp tục truy vấn, mí mắt nhấc lên, nhìn lại:
- Tùy tiện chỉ điểm, liền có thể để Trương Cửu Tiêu trong vòng ba chiêu đánh bại ta... Như vậy, ta vẫn đè thấp tu vi, có dám cùng ta chiến một hồi không?
- Chiến đấu với ngươi? Ngươi vẫn áp chế tu vi đến Nguyên Thần cảnh trung kỳ?
Trương Huyền sững sờ.
- Không sai!
Triệu Hưng Mặc gật đầu.
Hắn đối với vị trước mắt này, rất có hứng thú.
Trong vòng ba chiêu, đánh hai đệ tử dự thính của Thánh Tử điện trọng thương...
Tùy tiện chỉ điểm một người, để cho mình bị thiệt thòi...
Tới giao đấu, chân chính thi triển ra toàn lực, như vậy sẽ mạnh bao nhiêu?
- Ây... Thôi được rồi, ta sợ thu không được khí lực, sẽ có tổn thương!
Trương Huyền lắc đầu.
- Yên tâm đi, một khi ta cảm thấy sẽ làm bị thương đến ngươi, sẽ lập tức mở ra phong ấn, bảo đảm ngươi bình yên vô sự!
Nghe đối phương có chút kiêng kị, Triệu Hưng Mặc nói.
Người thực lực tương đương đối chiến, bởi vì không cách nào khống chế lực lượng tinh chuẩn, quả thực rất dễ dàng bị thương, nhưng hắn là Thánh Vực lục trọng, nếu thật gặp phải nguy hiểm, cũng có thể nhẹ nhõm mở ra phong ấn, khống chế lực lượng lại.
- Không phải nói ta bị thương... Ta sợ ngươi gánh không được...
Thấy đối phương hiểu lầm, Trương Huyền mang theo xấu hổ.
- Ngươi...
Triệu Hưng Mặc suýt chút nữa tức chết.
Sứ giả Thánh Tử điện tới, muốn tỷ thí với ngươi, không cảm thấy sợ hãi thì thôi, thế mà còn sợ đả thương ta...
Quả thực là có thể nhịn nhưng không thể nhẫn nhục.
- Không cần lo lắng ta bị thương, loại thực lực này của ta, muốn bị thương cũng rất khó!
Cắn chặt hàm răng, vẻ mặt trầm thấp, nhịn không được khẽ nói.
- Cái này...
Trương Huyền chần chừ.
- Ngươi cứ yên tâm ra tay là được! Coi như thực lực ngươi không yếu, thiên phú cũng rất mạnh, nhưng ở dưới nhãn lực của cao thủ Thánh Tử điện, không tính là gì...
Hai tay chắp sau lưng, Triệu Hưng Mặc mang theo khí tức cao thủ nói.
Thánh Tử điện, học phủ cao nhất của toàn bộ Danh Sư đại lục, Thánh Nhân quý tộc đều đưa hậu bối tới học tập liền đủ thấy nội tình, há có thể là một tiểu gia hỏa như ngươi nói đánh bại liền đánh bại? Vừa rồi sở dĩ trúng chiêu, là bởi vì bất ngờ, bây giờ chuẩn bị đầy đủ, lại muốn vượt qua, nào có dễ dàng như vậy!
- Đã như vậy, ta liền thử một chút!
Thấy đối phương tự tin như vậy, Trương Huyền mắt sáng rực lên.
Vừa mới đột phá, cũng muốn tìm người thử lực lượng, đối phương đã lời thề son sắt, đương nhiên phải thử một chút.
- Bắt đầu đi!
Hít sâu một hơi, bàn tay của Triệu Hưng Mặc xiết chặt, lực lượng truyền vào toàn thân.
Hắn thấy, thiên phú của đối phương là không tệ, nhưng có chút quá cuồng vọng, vừa vặn mượn chuyện này mài đi khí diễm, để đối phương biết, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
- Tốt, ta bắt đầu...
Trương Huyền gật gật đầu, nhắc nhở đối phương một câu.
- Ừm!
Triệu Hưng Mặc cười lạnh một tiếng, thân thể bỗng nhiên vọt tới, đang muốn ra tay, lập tức nhìn thấy một chưởng ấn thẳng tắp rơi xuống.
Như thiên địa sụp đổ, hồng lưu cuốn ngược.
Phốc!
Tất cả chiêu số lập tức bị ép trở về, hô hấp cũng không kịp, liền bị đánh trúng ngực, cả người bay ngược, phun ra một ngụm máu tươi.
Ầm ầm ầm ầm!
Vận chuyển chân khí, vừa định hóa giải lực lượng, con ngươi lần nữa thu hẹp, ngay sau đó nhìn thấy vô số bàn tay rơi xuống, đối phương tiến công lại không phải một chưởng, mà là trăm ngàn chưởng!
Ầm ầm!
Sống lưng đâm vào trên vách tường đại điện, đập ra một cái lỗ thủng to lớn.
Phần phật!
Cũng nhịn không được nữa, vội vàng giải khai phong ấn, thật vất vả chặn lại công kích, mới vừa ngừng lại, thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thanh âm của Trương Huyền vang lên, tịch mịch như độc cô cầu bại.
- Còn tưởng rằng thật rất lợi hại... Mới dùng không đến một phần năm lực lượng liền bay... khoác lác cái gì ah...