THIÊN ĐẠO ĐỒ THƯ QUÁN

Vừa rời khỏi đám người Trịnh Dương không được một ngày, Triệu Nhã đã bị người đánh tổn thương. Hiện tại mới rời khỏi đám người Mộc Tuyết Tình chưa đủ hai canh giờ, nha đầu kia thế nào cũng bị thương?

Vận khí này cũng quá tệ đi!

- Vâng!

Sắc mặt Mạnh Đào đỏ ửng.

- Dẫn ta đi xem!

Lắc đầu, Trương Huyền đi sau lưng hắn tiến vào phòng học.

Vừa tiến vào, quả nhiên thấy sắc mặt Mộc Tuyết Tình trắng bệch, nghiêng người dựa vào trên đệm.

Trương Huyền đi tới trước mặt, liếc mắt nhìn cẩn thận...

Trương Huyền phiền muộn một hồi.

Quả nhiên...

Cái gì cũng nhìn không ra!

Triệu Nhã tu luyện công pháp hắn truyền thụ, cùng thuộc phạm trù thiên đạo, đồng căn đồng nguyên. Hơn nữa chung đụng lâu, cho dù không cần biết chứng bệnh, cũng có thể dễ dàng trị liệu.

Mộc Tuyết Tình là học sinh ngày hôm nay hắn mới thu nhận, hiểu biết không sâu, tất nhiên không có khả năng giống như người trước, liếc mắt nhìn ra chứng bệnh, nhanh chóng trị liệu.

Nhưng không nhìn ra chứng bệnh, trị như thế nào?

- Nàng đánh ta một quyền!

Có chút do dự, hắn không thể làm gì khác hơn là sử dụng biện pháp ngu nhất trước đó.

- Vâng!

Tuy rằng nghi ngờ lão sư vì sao muốn nàng làm như vậy, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm, Mộc Tuyết Tình vẫn gật đầu, nắm đấm thanh hú xiết chặt, một quyền đánh qua.

Đối phương công kích, trong đầu được như nguyện xuất hiện sách liên quan tới Mộc Tuyết Tình. Hắn liếc mắt thoáng nhìn, thở phào nhẹ nhõm.

Nha đầu kia chỉ là mạnh mẽ sử dụng võ kỹ vượt quá thể năng, tổn thương kinh mạch mà thôi, không tính là vấn đề lớn.

Búng ngón tay một cái, mấy cây ngân châm xuất hiện, bay đi.

Một lát sau, Mộc Tuyết Tình lại cảm thấy khoan khoái một hồi. Thương thế lưu lại bởi vì mạnh mẽ thi triển võ kỹ, biến mất, hoàn toàn khôi phục.

Cảm nhận được biến hóa trên thân thể, nữ hài mở to hai mắt nhìn, có phần khó có thể tin được.

Cha nàng là luyện đan sư, bình thường thay người giải quyết tai hoạ ngầm do bị thương, biết mạnh mẽ thi triển võ kỹ, muốn tiêu trừ rất khó. Một khi xử lý không tốt, có thể dẫn đến người tu luyện mất hết tu vi.

Thế nào đến trong tay Liễu lão sư lại đơn giản như vậy?

- Đã thêm phiền toái cho lão sư...

Trong lòng chấn động kinh ngạc, Mộc Tuyết Tình biết vị Liễu lão sư trước mắt này, thủ đoạn sâu không lường được, càng thêm bội phục.

- Không có gì? Thế nào lại đột nhiên bị thương?

Trương Huyền nghi ngờ nhìn qua.

- Học tỷ là...

Mạnh Đào mở miệng đang muốn giải thích, lại thấy Mộc Tuyết Tình khoát tay chặn lại, cắt ngang lời hắn.

- Là ta vừa rồi mạnh mẽ thi triển võ kỹ, kết quả bởi vì tu vi không đủ dẫn đến... Đa tạ lão sư quan tâm!

Biết nàng nghĩ một đằng nói một nẻo. Chỉ có điều, nếu nàng không muốn nói, Trương Huyền cũng lười hỏi nhiều. Lúc này hắn mở miệng:

- Vậy là tốt rồi! Nếu như không có chuyện gì, Lộ Trùng lưu lại, những người khác đi về trước đi!

- Lão sư...

Mộc Tuyết Tình có chút do dự.

- Có việc gì?

Trương Huyền nhìn qua.

- Lão sư có thể truyền thụ cho ta một bộ võ kỹ hay không...

Sắc mặt Mộc Tuyết Tình đỏ lên.

Trước đó, nàng vẫn không tin vị Liễu lão sư này, hắn chưa từng tính toán. Hiện tại nàng lại muốn người ta truyền thụ võ kỹ, nhất thời có chút ngượng ngùng.

Chỉ có điều, nàng cũng biết, không học võ kỹ mới, căn bản không có khả năng chiến thắng được nữ hài kia.

Võ kỹ của phụ thân quá mức cao thâm. Thi triển không tốt, làm không tốt còn có thể giống như vừa rồi, bản thân bị trọng thương.

Mấu chốt nhất chính là...

Học được võ kỹ, không khổ công mấy năm làm không được. Ba ngày sau lại phải một lần nữa cùng người kia luận võ, học bất kỳ cái nào, sợ rằng cũng không kịp. Nàng chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào trên người vị Liễu lão sư liên tục sáng tạo kỳ tích này.

- Võ kỹ?

Trương Huyền nghi ngờ nhìn qua:

- Nàng muốn học cái gì?

- Học sinh am hiểu sử dụng đao, không biết lão sư có thể truyền thụ cho ta một bộ đao pháp hay không...

Mộc Tuyết Tình nói.

- Đao pháp?

Trương Huyền có chút kỳ quái.

Nữ hài đều thích sử dụng kiếm, bởi vì kiếm đi nhẹ nhàng, cũng rất đẹp mắt thanh tú, phù hợp với khí chất. Nha đầu kia tự nhiên thích sử dụng đao. Thật khiến cho người ta có chút bất ngờ.

- Ngày hôm nay cứ về trước đi. Đao pháp ta suy tính một chút, ngày mai truyền thụ cho nàng!

Trương Huyền khoát tay áo.

- Vâng!

Mộc Tuyết Tình gật đầu, lúc này mới cùng đám người Mạnh Đào lui ra ngoài.

- Học tỷ, vì sao học tỷ không cho ta nói?

Rời khỏi phòng học, Mạnh Đào thật sự không nhịn được, mở miệng hỏi.

Rõ ràng là vì tranh mặt mũi cho lão sư mới bị thương, vì sao học tỷ không cho hắn nói ra?

- Nói? Nói như thế nào? Cùng học sinh của Trương sư so tài, mới bị thương? Thật sự nói như vậy, ta sợ đêm nay Liễu lão sư sẽ lôi kéo chúng ta đi xin lỗi!

Mộc Tuyết Tình hừ một tiếng, nói.

- Chuyện này...

Mạnh Đào sửng sốt.

Địa vị và lực ảnh hưởng của danh sư thật sự quá lớn. Huống gì là loại thiên tài siêu cấp như Trương sư này, loại lão sư bình thường như Liễu lão sư căn bản không thể chống lại.

Nếu thật sự biết cùng học sinh của hắn xuất hiện mâu thuẫn, làm không tốt thật sự sẽ giống như học tỷ nói, dẫn đi xin lỗi.

- Xin lỗi không tính là gì cả. Ta là chân chính cảm thấy Liễu lão sư so với vị Trương sư kia, không kém hơn chút nào... thậm chí có phần hơn! Nhưng vì sao hai người có danh khí chênh lệch nhiều như vậy? Ta nhất định phải chiến thắng người kia, dương danh cho Liễu lão sư!

Ánh mắt Mộc Tuyết Tình lộ ra một sự kiên định.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi