THIÊN ĐẠO PHI TIÊN

104: Tàng Trân Các


"Nói cho cùng, tên tiểu tử này cũng không tệ lắm. Tuy tư chất không được tốt, nhưng dựa vào ngụy linh căn mà đột phá tới tầng tám chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, điều này thật sự làm người ta ngạc nhiên."

Diệm Linh Cơ không khỏi cảm khái, tốc độ tu luyện của Trần Vũ so với đệ tử tông môn đại phái không thua kém bao nhiêu.

Đổi lại tán tu khác, tám chín phần mười sẽ bị hắn bỏ xa, chung quy vận khí tên này không kém.

Kỳ thực Diệm Linh Cơ nói không sai, hắn dựa vào cơ duyên mới nghịch chuyển tới bước này.

Thành thật mà nói, mặc dù có được cơ duyên hơn xa người khác, nhưng nếu hắn không có sự kiên định cùng nghị lực, dám chừng đã dừng lại từ mấy năm trước.

Bởi vậy mới thấy việc Hắc Tháp tự tiện hấp thu thọ nguyên của Trần Vũ không phải vô lý, mà là đang khảo nghiệm ý chí cùng nghị lực của hắn.

Thông thường, khi rơi vào tình cảnh chỉ còn một năm để sống, người khác chắc chắn sẽ ảo não, sau đó từ bỏ tất cả.

Còn hắn lại không như vậy, đều cố gắng tranh giành từng giây từng khắc với sự sống, với vận mệnh của bản thân.

Lại nói, ý chí kiên cường cùng sự kiên định của Trần Vũ không thể thiếu bóng dáng của Bạch Tử Vân.

Nếu lúc đó nàng không đến bên cạnh hắn, không bỏ hắn trong lúc gặp khó khăn hoạn nạn, chắc Trần Vũ cũng không đạt được thành tựu như ngày hôm nay.

Tuy nhiên cả hai không thể thoát khỏi luật "nhân quả", khi xưa hắn không giúp nàng, có lẽ giờ khắc đó Bạch Tử Vân cũng không đến giúp hắn.

Có điều, Bạch Tử Vân chưa từng nói với người khác những sự việc mà Trần Vũ từng trải qua, nếu không bọn họ nhất định sẽ trợn mắt há mồm.

Chạy theo suy nghĩ hồi lâu, Diệm Linh Cơ hơi nhíu mày, nghi hoặc nói:

"Thật không biết tiểu tử này lấy đâu ra thượng phẩm linh dịch, nhìn thái độ khi tặng vật này cho chúng ta, ánh mắt của hắn không chút thay đổi, dường như là có không ít."

Nếu có mặt ở đây, Trần Vũ nhất định sẽ kinh ngạc đến trừng lớn hai mắt.

Không ngờ Diệm Linh Cơ chỉ nhìn hành động liền phán đoán được sự tình bên trong, hơn nữa còn không sai biệt lắm. — QUẢNG CÁO —

Cũng không trách được, sống mấy chục ngàn năm, ánh mắt nhìn người của Diệm Linh Cơ xưa đâu bằng nay.

Muốn lừa gạt nàng, vậy Trần Vũ phải học thêm vài ngàn năm nữa mới có cơ may, bằng không thì đừng nghĩ tới.

Bạch Tử Vân cũng hổi tưởng không thôi, nhớ năm xưa chỉ là một tên phàm nhân ngây ngô, nhưng giờ đây đã trở thành một tên tu tiên giả không hơn không kém.

Trầm tư suy nghĩ một lúc, Bạch Tử Vân nhẹ lắc đầu.



Nhân sinh vốn vô thường như vậy, hôm nay như thế, chưa chắc ngày may cũng như vậy, tất cả đều là duyên phận an bài.

"Nếu hắn đã bước tới nước này, ta cũng không ngại giúp hắn một tay." Bạch Tử Vân cầm chén tràn lắc lư nhè nhẹ, thuận miệng nói một câu.

Trước đây nàng từng nói như vậy, giờ khác này cũng không thay đổi, cái gì nên giúp thì giúp, tuyệt không có chuyện nói rồi lại nuốt lời.

"Cơ duyên của hắn thật sự không tệ, nhưng ngươi nên nhớ tư nguyên đột phá Trúc Cơ không có nhiều lắm, đa phần đều nằm trong tay mấy đại tông phái, trong tay chúng ta cũng không có bao nhiêu."

Nghe mấy lời này, Diệm Linh Cơ chậm rãi cân nhắc được và mất, sau đó khuyên nhủ.

Tư nguyên là có hạn, tuy các nàng không thiếu, nhưng tộc nhân trong nhà cũng cần đến.

Nếu chỉ vì một tên tiểu tử mà đoạt mất tư nguyên của tộc nhân, chuyện này có chút khó làm.

"Diệm Hồ lão tổ không cần lo lắng, ta chỉ giúp hắn một chút mà thôi, cũng không có ý định lấy tài nguyên quý giá cho người ngoài."

Bạch Tử Vân đương nhiên hiểu ý tứ của Diệm Hồ lão tổ, bất quá nàng không phải người như vậy.

Sống đến từng này ai cũng trở nên lão luyện, nàng tuyệt đối không làm ra chuyện có hại cho tộc nhân của mình.

Cái nàng muốn giúp chỉ là truyền thụ cho hắn chút kinh nghiệm, chỉ điểm một hai chỗ trong quá trình tu luyện, còn lại phải dựa vào bản thân hắn. — QUẢNG CÁO —

"Ngươi nói vậy ta cũng yên tâm hơn, còn lại phải xem cơ duyên của hắn lớn đến mức nào."

Diệm Linh Cơ không nghi ngờ lời của Bạch Tử Vân.

Hai người làm bạn đến nay đã hơn vạn năm, nên hiểu rõ tính cách của đối phương, tuyệt đối không có chuyện nghi ngờ lẫn nhau.

. . .

Cùng lúc đó, Trần Vũ điều khiển Đằng Vân Thuật bay lên tầng mây thứ nhất, rất nhanh đã ẩn mình vào trời xanh.

Trong lúc phi hành, gió mạnh làm tóc trắng bay phấp phới, khuôn mặt già nua của Trần Vũ nhìn về phương xa, trong đầu đang suy nghĩ tới một số chuyện.

Phi hành suốt hai canh giờ, Trần Vũ hạ xuống trước cổng Địa Uyên Thành, sau một phen tra xét, bốn người dễ dàng thông qua.

Bên trong thành, hai bên đường lớn bày ra vô số sạp hàng, lâu lâu lại có người đi tới nhìn xem một chút, hoặc là thấp giọng hỏi đôi ba câu.



Trần Vũ quét mắt nhìn sơ một lượt, quay đầu lại nhìn ba người Vương thị: "Theo các ngươi, đấu giá hội nào có uy tính nhất ở đây?"

"Nguyên Tử tiền bối, theo ta thì trong Địa Uyên Thành thì Tàng Trân Các là đấu giá hội có tiếng nhất." Gia chủ Vương Lạc Khung không cần suy nghĩ, trực tiếp lên tiếng đề nghị.

Có thể Trần Vũ không rõ, nhưng những lão làng ở đây ai cũng tường tận, nói tới đấu giá hội tuyệt không thể không nhắc tới Tàng Trân Các.

Tàng Trân Các trải dài khắp tu tiên giới, cơ hồ thành trì nào cũng xuất hiện một cái, đủ cho thấy tài lực đối phương mạnh đến mức nào.

Chính vì lớn mạnh và trải dài khắp nơi, nên tiếng tâm Tàng Trân Các không hề nhỏ, bởi vậy sự tình đánh tráo vật phẩm rất hiếm khi xảy ra.

Mà Vương Tông Thiên cùng Vương Tông Hải cũng nhìn Trần Vũ xác nhận, hiển nhiên gia chủ nói không có sai.

"Tốt, các ngươi dẫn đường đi!" Trần Vũ gật đầu, thần sắc hơi trầm tư, hắn cũng nghĩ đấu giá hội cỡ lớn sẽ an toàn hơn đôi chút. — QUẢNG CÁO —

Vương Lạc Khung không chần chừ, lập tức dẫn đầu đi tới Tàng Trân Các, bốn người quẹo trái quẹo phải, rốt cuộc cũng tới nơi.

Nhìn phòng đấu giá hội ở cuối ngã tư, Trần Vũ cùng ba người Vương thị rẻ vào con hẻm, sau đó mặc chiếc áo choàng màu đen đã chuẩn bị từ trước.

Áo choàng không chỉ che đi dung mạo của bọn hắn, mà còn làm hình thể to lớn hơn đôi chút.

Với bộ dáng bây giờ của bọn hắn, sợ là người quen cũng khó lòng nhận ra.

Xong xuôi đâu đấy, Trần Vũ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Điểu này cũng không thể trách bọn hắn quá cẩn thận, mà là loại đồ vật như linh dịch quá đặc thù, cơ hồ rất có sức hấp dẫn đối với một số gia tộc.

Dù sao, nếu người nào có thể chế ra linh dịch trên diện rộng, đối với thế hệ trẻ của gia tộc đều có phúc duyên tịnh tiến tu vi.

Đối với gia tộc mà nói, đây quả là một loại tài nguyên cực tốt.

Vì không muốn gánh lấy phiền toái không cần thiết, Trần Vũ chỉ có thể lựa chọn che giấu như vậy.

Trần Vũ phóng mắt nhìn đến những khách nhân ngoài đường, hắn hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi tiến về Tàng Trân Các.

Tại cửa vào, vài tên hộ vệ thấy có bốn người mặc áo choàng bước tới, bọn hắn cũng không có liếc mắt nhìn qua.

Sự tình như thế này thường xuất hiện ở đấu giá hội, cho nên bọn hắn không lấy làm lạ, cũng chẳng dư hơi tốn sức ngăn cản làm gì.

Vừa bước vào đại sảnh, cảm giác nóng bức lập tức bay mất, thay vào đó là cảm giác mát lạnh, hoàn toàn khác biệt với không khí bên ngoài.


105: Ký Gửi Đấu Giá


Ngay khoảnh khắc đó, Trần Vũ cảm nhận được một cổ thần thức khổng lồ quét qua mình.

Hắn biết đối phương không có ý xấu, mà là kiểm tra xem bốn người bọn hắn có phải ma nhân giả dạng trà trộn vào hay không.

Người kia cũng biết bốn người này dịch dung, nhưng không thấy có điểm bất thường liền thu hồi thần thức.

Thần thức cường đại rút lui, Trần Vũ đưa mắt nhìn qua ba người Vương thị, hiển nhiên thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.

"Yên tâm, người kia chỉ kiểm tra thân phận chúng ta một chút chứ không có ý gì, dù gì chúng ta vào đây không phải gây rối, các ngươi đừng quá để ý.

" Trần Vũ lên tiếng trấn an.

Ba người kia không nói gì, bọn hắn không phải không biết, đây đâu phải lần đầu bọn hắn vào Tàng Trân Các.

Chỉ là mấy lần trước, tuy có bị thần thức quét ngang, nhưng tuyệt đối không mạnh như thế này, ba người Vương thị không khỏi nghi hoặc.

Trần Vũ không quá để ý, hắn tùy tiện phóng mắt nhìn ra xung quanh, xem thử nơi đây có khác gì với đấu giá hội lần trước hắn vào hay không.

Bất quá, chỉ cần nhìn sơ cũng không tránh khỏi cảm khái, Tàng Trân Các quả nhiên danh bất hư truyền.

Không gian không những rộng rãi, mà thái độ tiếp khách của thị nữ cũng hơn xa nơi khác.

Trong đây hắn phát hiện không ít cường giả Trúc Cơ Kỳ, có điều đám người kia không rảnh để ý tới bọn hắn.

Điểm chung của những người trong đây đều mang áo choàng hoặc đeo mặt nạ, hiển nhiên không muốn người khác biết thân thận thật sự của mình.

Bởi vậy, bốn người bọn hắn không phải người duy nhất, cũng không phải người cuối cùng mang áo choàng bước vào.

Nhưng còn chưa để Trần Vũ đi xung quanh dò xét, phía xa xa có một người mặc y phục Tàng Trân Các bước tới thi lễ:
"Chư vị khách nhân, không biết mọi người đến đây là muốn tham gia đấu giá hội, hay là đem đồ vật đi đấu giá vậy?"
Nghe âm thanh của thiếu nữ, Trần Vũ quay đầu nhìn lại, hắn đánh giá đối phương một chút.

Mặc dù tu vi không cao, nhưng dung mạo lại xinh đẹp, Tàng Trân Các quả nhiên biết cách làm sinh ý.

— QUẢNG CÁO —
"Ta muốn đem đồ vật đi đấu giá.

" Trần Vũ dời mắt khỏi thiếu nữ, đưa mắt nhìn ra xung quanh, tùy ý trả lời.

"Nguyên lai chư vị muốn đem đồ vật đến đấu giá, mời chư vị đi theo tiểu nữ.

" Thiếu nữ phản ứng cực nhanh, vừa nghe yêu cầu của hắn liền mỉm cười dẫn đường.

Trần Vũ không trả lời mà gật đầu, hai tay bối sau lưng, không nhanh không chậm đi theo thiếu nữ.

Giờ khắc này nhìn bộ dạng của hắn có chút phong hạm của cao nhân tiền bối, hiển nhiên đã diễn phải diễn cho giống.

Đi qua mấy quầy tiếp tân đông người, cuối cùng đám người Trần Vũ dừng lại trước cửa phòng có ba chữ "Giám Bảo Thất".

Thiếu nữ khẽ đẩy cửa, ra hiệu mời bọn hắn vào trong đàm luận cùng với người có chức vụ cao hơn.

Trần Vũ không khách khí, trực tiếp bước vào trong.

Trong phòng rất trống trải, chỉ có một vị trung niên đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài.

Nghe tiếng đẩy cửa, trung niên ngẩng đầu thấy bốn người mặc hắc bào, lông mày hơi nhíu lại.

Nhưng phát hiện tu vi bốn người này cao hơn mình, trung niên lập tức thay đổi thành vẻ tươi cười, nhìn về phía người dẫn đầu, nói:
"Vị tiền bối này, không biết ngài muốn đấu giá vật phẩm nào, phải chăng nên lấy ra cho vãn bối kiểm tra đôi chút?"
"Được, mời!"
Trần Vũ ngồi xuống, âm thanh già nua chậm rãi vang lên, sau đó trên mặt bàn liền xuất hiện một cái bình ngọc vô cùng tinh xảo.

Ba người Vương thị đứng phía sau cũng có chút tò mò, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bình ngọc kia, trong lòng thầm đoán già đoán non.

Về phần trung niên kia, hai con mắt không ngừng nhấp nháy, mặt lộ vẻ nghi hoặc, cầm bình ngọc cẩn thận tra xét.

Có điều, vừa mở nấp bình ngọc trung niên lập tức đóng nấp lại, sắc mặt hơi đổi, nhìn về phía Trần Vũ nghi hoặc, hỏi:
"Tiền bối, đây là thượng phẩm linh dịch?" — QUẢNG CÁO —
Sắc mặt trung niên khẽ động, ánh mắt chớp chớp đôi ba lần, thứ này nói hiếm cũng không hiếm, nhưng muốn tìm không phải dễ.

Thứ này có tác dụng tới Kết Tinh Kỳ, một khi xuất hiện thế nào cũng bị tranh đoạt, không hề thua kém linh nhủ vạn năm.

Đám người Vương thị cũng phát hiện cổ linh khí ba động vừa rồi, nhưng nghe cái tên chính xác của đồ vật kia, không khỏi hít sâu một hơi.

Nguyên lai Nguyên Tử tiền bối lại trâu bò như thế, đến thượng phẩm linh dịch cũng lấy ra được.

Xem ra quyết định ôm đùi Nguyên Tử tiền bối không có sai.

Nếu tương lai thể hiện tốt một chút, nói không chừng còn được ban thưởng một bình thượng phẩm linh dịch.

Lại nói, nếu không có thượng phẩm linh dịch cũng không sao, chỉ riêng bình Tụ Khí Đan lần trước cũng làm bọn hắn đủ vui mừng rồi.

"Đúng vậy, phiền đạo hữu an bài giúp ta.

"
Âm thanh già nua vang lên, thái độ dường như không quá để ý tới, khiến trung niên có phần dè dặn.

"Việc này không thành vấn đề, nhưng dựa theo quy tắc cũ, không biết tiền bối muốn cho thượng phẩm linh dịch tham gia vào tiểu đấu giá hội hay là đại đấu giá hội?"
Thấy đối phương gật đầu xác nhận, trung niên như mở cờ trong bụng, lập tức đặt ra câu hỏi.

Mà tiểu đấu giá hội chính là ngày nào cũng diễn ra, còn đại đấu giá hội thì mỗi ba tháng mới tổ chức một lần.

Hiển nhiên đồ vật có khả năng tham gia đại đấu giá hội không phải phàm vật, ít nhất cũng là đồ hiếm gặp, tỷ như thượng phẩm linh dịch chẳng hạn.

Bởi vậy trung niên mới hỏi thăm, lỡ như người này cần linh thạch gấp, muốn tham gia vào tiểu đấu giá hội thì sao?
Cho nên tốt nhất cứ hỏi một chút, ít nhiều cũng khiến đối phương thấy cách thức làm ăn của Tàng Trân Các không phải qua loa.

"Đạo hữu, không biết khi nào đại đấu giá hội mới tổ chức?"
— QUẢNG CÁO —
Trần Vũ từng tham gia tiểu đấu giá hội một lần, cho nên vẫn có kiến thức cơ bản, nên hắn muốn tham gia vào loại hình thứ hai hơn.

Hiện tại hắn cần rất nhiều linh thạch, tốt nhất phải tranh thủ một bút, được thêm bao nhiêu hay bấy nhiêu.

"Hắc hắc, tiền bối thật sự may mắn, không cần thiết phải đợi ba tháng, một tháng sau đại đấu giá hội sẽ bắt đầu, nếu ngài muốn thêm thượng phẩm linh dịch vào đó thì vẫn còn cơ hội.

"
Trung niên cười lớn một tiếng, vẻ mặt lập tức sáng ngời, nếu hắn ôm được mối này, vậy tháng này sẽ được thưởng thêm.

Trần Vũ nghe vậy thì vui mừng quá đỗi, một tay vuốt lấy chòm râu trắng, một bên thong thả trả lời:
"Tốt, vậy ta muốn thượng phẩm linh dịch chạy vào đại đấu giá hội.

Phiền quý các giúp ta an bài một chút.

"
Trung niên nghe vậy, nội tâm sảng khoái không thôi, cuối cùng tháng này cũng có thêm linh thạch.

"Cái này là tự nhiên, nhưng tham gia đấu giá hội, vật phẩm bán được phải chia cho chúng ta một thành, không biết! "
Cố nén hưng phấn trong lòng, trung niên cẩn thận giải thích quy cũ làm ăn của bản các, nhưng còn chưa nói hết câu đã bị Trần Vũ cắt ngang.

"Không thành vấn đề, cứ việc an bài cho ta là được.

"
"Vâng, vâng! mời tiền bối xem qua khế ước buôn bán của chúng ta.

"
Trung niên mặt đầy xuân quang, nhanh tay lấy khế ước buôn bán của Tàng Trân Các đưa cho lão nhân.

Trần Vũ tiện tay nhận lấy khế ước buôn bán, hắn không gấp gáp mà chầm chậm xem hết điều khoản bên trong.

Thấy mấy cái điều khoản kia không quá bất lợi với mình, Trần Vũ vuốt râu gật đầu đồng ý, sẵn tiện đặt ấn ký bản thân vào trong.

Cái này hắn bắt buộc phải làm, đây là bằng chứng làm ăn của đôi bên, nếu không sẽ bị đối phương lật lọng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi