THIÊN ĐẠO PHI TIÊN

"Phi thăng sao?" Trần Vũ đột nhiên mỉm cười, nụ cười có chút khó hiểu, sau đó ngẩn đầu nhìn lên trời cao.

Tuy bầu trời nơi đây không được trong xanh, cũng chẳng trong lành, khắp nơi đều tràn ngập âm sát chi khí cùng ma khí dày đặc.

Nhưng cho dù vậy, màn u minh kia vẫn không cách nào ngăn được ánh mắt của Trần Vũ.

Có thể thấy, ánh mắt của hắn tựa như lưu quang, trực tiếp đâm xuyên qua bầu trời, dường như đang muốn nhìn tới địa phương nào đó.

. . .

Cùng một đoạn thời gian, tại một nơi cách chỗ Trần Vũ không biết bao nhiêu vạn dặm.

Nơi đây hoang vu vắng lặng, bốn bề đều tràn ngập sương khí lượn lờ, thỉnh thoảng mới nghe được âm thanh của sinh vật sống.

"Xíu xíu!" Âm thanh xé gió thình lình xuất hiện, làm cho bầu không khí yên tịnh nhanh chóng bị phá vỡ.

Chỉ thấy màng sương vụ trên bầu trời bỗng nhiên bị xé toạc, sau đó xuất hiện một cái phi chu đang từ từ hạ xuống.

Phi chu càng lúc càng gần, đến một lúc nhất định liền va chạm với mặt đất, làm cho bụi mù tứ tung.

Dã thú xung quanh thấy vậy liền nhau nhau chạy trốn, rất nhanh nơi đây chỉ còn lại chiếc phi chu không rõ nguồn gốc kia.

Mà đúng lúc này, pháp trận bảo hộ bên ngoài phi chu bỗng nhiên biến mất, để lộ ra không gian bên trong.

Trận pháp vừa mất, bên trong đã có mười đạo nhân ảnh vội vội vàng vàng phóng ra ngoài.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, trong mười đạo nhân ảnh này, có một người mà Trần Vũ vô cùng quen thuộc, Bạch Tử Vân.

Nguyên lai nàng đã lên phi chu cùng những người khác để đến Huyền Thiên Bí Cảnh.

Vừa đến nơi, nàng cũng có hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bình ổn trở lại.

Lúc này, Vô Trần lão tổ của Thiên Kiếm Tông nhẹ phất tay, một luồng kình phong thình lình xuất hiện.

Kình phong xuất hiện, sương vụ ở mười dặm chung quanh nhanh chóng bị đánh tan, để lộ ra không gian chân thực bên trong.


Giờ khắc này, cánh cổng màu trắng cao hơn trăm trượng đã dần dần lộ ra trước mặt mọi người.

Cũng không biết cánh cổng này được làm bằng chất liệu gì, nhưng tất cả pháp thuật đều không có tác dụng.

Hơn hết là chẳng biết tại sao, mọi người lại cảm nhận được một cổ khí tức vô cùng cổ xưa.

Loại khí tức cổ xưa này khiến mọi người có cảm giác như trở về quá khứ, trở về thời kỳ hào hùng vốn có của nó.

Chỉ riêng điểm này đã khiến mọi người cảm thấy hứng thú, hận không thể lập tức xông vào trong để tìm cơ duyên của mình.

Chỉ bất quá, tuy nơi đây đã trải qua năm tháng dài đằng đẳng, nhưng như vậy cũng không khiến nó bị hư hao quá nhiều.

Trên cánh cửa vẫn còn rất nhiều cấm chế, mấy cái cấm chế này không phải tu sĩ bình thường có thể phá giải được.

Huống hồ, nghe nói Huyền Thiên Bí Cảnh này không phải tự nhiên mà có, mà do một siêu cấp tông môn trước kia dựng lên.

Có điều, trải qua năm tháng ăn mòn, tông môn kia đã sớm bị gạch tên khỏi dòng sông lịch sử.

Hiện tại chỉ còn lại một ít di tích, mà mấy chiếc chìa khóa kia cũng do những vị tiền bối đi trước tìm được.

Nhưng vì một số nguyên nhân đặc thù, chìa khóa tiến vào bí cảnh mới bị phân chia như thế.

Bất quá, hiện giờ đã không còn quan trọng nữa, vì bọn họ tụ hợp ở đây, nghĩa là đã tập hợp đủ các mảnh chìa khóa.

"Trước khi tiến vào trong bí cảnh, lão phu có vài điều muốn nhắc nhở các ngươi một chút."

Vô Trần lão tổ liếc mắt nhìn chung quanh, thấy không ai lên tiếng phản đối, không nhanh không chậm, nói:

"Tuy chúng ta quen biết nhau, nhưng muốn có được cơ duyên, vậy phải dựa vào thực lực của bản thân, các ngươi đừng mong lão phu sẽ giúp các ngươi."

"Chuyện này không cần lão đầu nhà ngươi nhắc nhở." Âm Quỷ nhếch miệng cười lạnh, ánh mắt âm u nhìn về một số người.

Dưới cái nhìn đầy âm u của Âm Quỷ, mọi người không tránh né, mà trực tiếp nhìn lại với cái nhìn đầy chán ghét.

Mà căn nguyên khiến tên Âm Quỷ này bị ghét như vậy, là vì người này đến từ Âm Sát Tông, một trong những tông môn bị ghét nhất tu tiên giới.



Chỉ là Âm Quỷ đã sớm không quan tâm đến mặt mũi, nên chuyện bị nhiều người chán ghét cũng chẳng có gì.

Mà hắn cũng biết, mấy lão Nguyên Anh này không dám ra tay với mình, bằng không đại chiến tu tiên giới sẽ xảy ra.

Đó cũng là điều mọi người không muốn thấy nhất, nên trước mắt chỉ có thể nhẫn nhịn.

Riêng lời của Vô Trần lão tổ thì không quá trọng yếu, bởi vì ai cũng biết, vào đây mệnh ai nấy giữ, cơ duyên ai nấy nắm.

"Tốt, nếu đã không có ý kiến, vậy chúng ta bắt đầu mở cửa bí cảnh." Thấy không có người nào đứng ra ngăn cản, Vô Trần lão tổ gật đầu một cái.

Những người khác nghe vậy thì đồng loạt gật đầu, nhao nhao lấy chìa khóa trong tay mình thả lên không trung.

Từng chiếc chìa khóa như có linh tính, vừa rời khỏi tay liền tranh nhau tập hợp trên cánh cửa.

Tiếp đó, một tiếng động trầm đục chậm rãi vang lên, tựa như cơ quan nào đó đã được kích phát.

Cánh cửa màu trắng từ từ mở rộng ra hai bên, để lộ không gian rộng lớn đầy huyền bí bên trong.

. . .

Trong lúc mấy vị Nguyên Anh lão tổ đang tiến nhập vào không gian bí cảnh, Trần Vũ vẫn còn ngẩn đầu nhìn lên bầu trời.

Hồi lâu, hắn mới thở ra một hơi, rồi lặng lẽ ngẫm lại lời của Tiểu Tháp, nhưng rất nhanh đã lắc đầu.

Tiểu Tháp nói thì nói như vậy, nhưng việc phi thăng quá xa vời, huống chi hắn còn chưa đột phá tới Trúc Cơ.

Với tu vi cỏn con như thế này, Trần Vũ lấy đâu ra tự tin để phi thăng?

"Là cẩn thận? Cơ duyên? Hay là khí vận thông thiên?" Nghĩ tới đây, Trần Vũ khẽ nhếch miệng, thầm cười giễu chính mình.

Mặc dù cẩn thận giúp hắn có thêm cơ hội sinh tồn trong tu tiên giới, nhưng cái gọi là "tương lai" lại rất mơ hồ.

Nói không chừng, biến cố còn đang chờ hắn ở phía trước.


Khi đó, dù là khí vận hay cơ duyên cũng khó lòng tránh thoát, cho nên chẳng thể nói trước được điều gì.

Mà điều hắn có thể làm hiện giờ, đó là cố gắng tránh kết thù với người khác, như vậy mới có cơ hội xoay chuyển.

"Chủ nhân, ngươi nghĩ như vậy thật sao?!"

Tiểu Tháp thấy hắn suy nghĩ mông lung nó cũng rơi vào trầm tư, hồi lâu mới lên tiếng:

"Tuy tương lai là thứ mơ hồ không rõ, nhưng trên con đường tiến về phía trước, đôi khi cũng phải dựa vào khí vận với cơ duyên, có như vậy chúng ta mới có thể đi xa trên con đường này."

Trần Vũ nghe xong im lặng không nói, một mực rơi vào suy tư, tựa như đang muốn đánh giá lại mọi thứ.

Mà hắn vốn không biết, ở một nơi cách đó không xa cũng có người đang quan sát từng hành động của mình.

Người này một thân hắc y, cả người không để lộ ra bất kỳ khí tức nào, tựa như đã cùng thiên địa kết hợp với nhau.

Từng cơn gió âm hàn thổi qua khiến mái tóc màu đen của y tung bay theo gió, nhưng người này vẫn không có bất kỳ hành động nào.

Đứng nhìn Trần Vũ một lúc, người này khẽ gật đầu: "Xem ra tên tiểu tử này cũng có chút bản sự."

Về phần Trần Vũ, sau khi chạy theo suy nghĩ của bản thân, hắn liền hướng mắt về phía sương vụ.

"Côn Sơn Phái!" Trần Vũ thì thào lẩm bẩm, sau đó hai tay bắt quyết, rồi từ từ chìm xuống mặt đất.

Chỉ có điều, thời điểm hắn vừa mới độn thổ, ngay chỗ vừa rồi bỗng nhiên xuất hiện một đạo nhân ảnh.

Đạo nhân ảnh này nhìn qua chỗ của Trần Vũ một chốc, tiếp đó lặng yên mà chui xuống đất, biến mất không chút dấu vết.

Một màn vừa rồi, Trần Vũ không hề hay biết có người đã phát hiện ra vị trí của mình.


Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi