THIÊN ĐẠO PHI TIÊN

Đúng vậy, hắn đang khóc, khóc vì chính mình đã hoàn thành tâm nguyện bấy lâu nay.

Đối với hắn, học được tuyệt thế ám khí chính là một loại vinh dự, vinh dự bực này mấy ai có được?

Thử hỏi trời cao mà xem, trong số đệ tử nội môn, có ai tài tình như hắn chứ?

Huống hồ, hắn còn một hoài bão vô cùng lớn, hoài bão này đang chờ hắn ở phía trước, biểu sao không vui mừng đến phát khóc cho được?

Nhưng thấy vẻ mặt tiểu nhân của hắn, các vị trưởng lão không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

"Bớt có nói nhảm, lén lút ăn cắp tuyệt học, tự ý học trộm đồ vật của tông môn, đây là sự tình đệ tử có thể làm hay sao?"

Đại trưởng lão đưa mắt nhìn hắn, trong con ngươi hiện lên vẻ tức giận, vì chút sơ suất mà để cho con sâu này học được, thật quá mất mặt.

Lại nói, lời của hắn dường như rất ủy khuất thì phải?

Học trộm thì thôi đi, lại còn đem tên của ám khí sửa lại thành đồ của mình? Đây là loại chuyện mà người thường có thể làm được hay sao?

Mặt dày như thế, tâm tư thối nát như này, quả thật không xứng làm đệ tử của Đường Môn.

Nhìn thấy đại trưởng lão tức giận như vậy, Đường Tam thản nhiên cười, thong thả nói:

"Mọi thứ của ta đều do Đường Môn cung cấp, bất luận là sinh mệnh hay năng lực, đều là của bổn môn. Đã như vậy, hôm nay ta sẽ để xương cốt chìm dưới đáy vực, xem như trả lại hết thẩy cho các ngươi."

Lời nói của Đường Tam vô cùng bình tĩnh, đồng thời thi triển một loại công pháp đặc biệt.

Chỉ thấy người hắn đột nhiên phát ra ánh sáng nhè nhẹ, sau đó cả y phục đều bị xé rách, để thân thể trần truồng trước thiên địa.

"Biến thái, thật sự là một tên vừa biến thái vừa nguy hiểm, đúng là mù mắt ta rồi!"

Nhị trưởng lão nhịn không được mà thét lớn một tiếng, hận không thể đập cho tên này một chưởng.

Thấy thần sắc của chư vị trưởng lão không ngừng vặn vẹo, không ngừng khó coi, Đường Tam cười lớn:

"Trần truồng mà đến, trần truồng mà đi, Phật Nộ Liên Hoa là lễ vật Đường Tam lưu lại cho Đường Môn. Bây giờ ngoại trừ con người của ta, tất cả bí tịch đều nằm trong khối gạch đầu tiên dưới phòng. Hiện tại Đường Tam ta sẽ đem tất cả trả lại cho các ngươi, ha ha ha..."


Đường Tam ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, bước nhanh về phía sau, lập tức rơi xuống vách núi, biến mất trong sương mù dày đặc.

Lúc này, tam trưởng lão mới bước tới, đưa tay nhặt Phật Nộ Đường Liên lên quan sát, sau đó không khỏi lắc đầu, khinh thường nói:

"Quả nhiên là kỹ nữ còn đòi lập đền thờ, làm như bản thân thanh cao lắm vậy? Các ngươi xem, hắn chỉ đem cái tên đổi lại là thành đồ của hắn rồi?!"

"Ta thật sự thất trách, biết vậy năm xưa không đem hắn về, đúng là làm ô uế danh môn!"

Tam trưởng lão khẽ thở dài, nội tâm nổi nên một trận hối hận, hối hận vì đã đem tên bạch nhãn lang này vào tông môn.

Nếu sớm biết sẽ có sự tình như vậy, lão đã sớm đem hắn bớp chết từ trong trứng nước.

Nhưng bây giờ hối hận đã quá muộn, có muốn làm cũng không làm được nữa.

Người phản bội tông môn cũng đã chết, chỉ tiếc là cái nhục này sẽ theo tông môn mãi mãi.

Có lẽ bọn họ phải xem lại cách quản lý tông môn một chút rồi!

Bằng không, sự tình như ngày hôm nay sẽ tiếp tục tái diễn, như vậy quả thật mất mặt.

"Bình sinh, ta chưa gặp phản đồ nào vừa biến thái, vừa không có liêm sỉ như tên này, đúng là nỗi ô nhục của tông môn chúng ta."

Tứ trưởng lão nhịn không được mà mắng một tiếng, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ khó coi cực kỳ.

Nhưng đúng lúc này, một vị trưởng lão đột nhiên hối hả chạy tới, thấy mọi người đang đứng tại đây thì kinh hãi nói:

"Đường Tam đâu, hắn đi đâu rồi?!"

"Tên phản đồ đó đã nhảy núi tự vẫn rồi! Sao vậy thập trưởng lão, tìm hắn có chuyện gì sao?"

"Tự vẫn, tự vẫn kiểu gì? Hắn đã trộm được Luân Hồi Thạch trong cấm khu rồi!"

Thập trưởng lão hét lớn một tiếng, vẻ mặt càng thêm khó coi, không ngờ đã để tên này trốn thoát.

"Cái gì? Ngươi nói cái gì?" Đại trưởng lão trợn trừng hai mắt, con ngươi không khỏi co rụt lại.



Luân Hồi Thạch chính là bảo vật của tiên nhân, được bọn hắn nhặt được trong chiến trường cổ xưa.

Nghe nói vật này có thể mang theo linh hồn trọng sinh vào một cơ thể khác, là đồ vật vô cùng nghịch thiên.

Tuy không biết thực hư ra sao, cũng chưa từng có người thử qua, nhưng dù sao đây cũng là đồ vật của tiên nhân, không thể xem thường được.

Nhưng giờ thì hay rồi, người cũng đã mất, muốn bắt lại là chuyện không thể nào.

Mà cùng lúc đó, trong lúc đang rơi xuống vực sâu, Đường Tam lại nhếch miệng cười mỉa mai.

Hắn khẽ xòe lòng bàn tay, không ngờ trong đó lại là một khối đá màu xanh vô cùng đẹp mắt.

Đây chính là Luân Hồi Thạch, là bảo vật của tiên nhân, vô cùng thần kỳ, không phải đồ vật phàm nhân có thể so sánh.

Nghe nói trước khi chết, chỉ cần dồn hết ý niệm vào Luân Hồi Thạch, vậy linh hồn sẽ được trọng sinh vào một thân thể khác.

Điểm thần kỳ của trọng sinh chính là giữ lại được tất cả ký ức từng trải qua, đó cũng là nguyên nhân hắn lén học hết tâm đắc của Đường Môn.

Giờ khắc này nghĩ lại, Đường Tam không khỏi mỉm cười, mưu tính suốt ba mươi năm, rốt cuộc cũng đạt đến bước này.

Chỉ cần những lời nói trong điển tịch là đúng, vậy hắn sẽ có một cuộc đời mới, một cuộc đời hết sức tươi đẹp.

Thử nghĩ mà xem, một thiên tài như hắn làm sao có thể chết yểu như thế?

Cái hắn muốn chính là trọng sinh lại nơi khác, rồi từ đó dựng lên cơ nghiệp ngàn năm của mình.

Vì hắn biết, ngoài thế giới mình đang sống, ngoài kia còn rất nhiều thế giới khác đang chờ hắn khám phá.

Mà ngay khoảnh khắc thân thể hắn chạm vào vách đá, Luân Hồi Thạch bỗng nhiên phát ra lam quang nhàn nhạt.

Lam quan vừa hiện, Luân Hồi Thạch lập tức rút linh hồn của hắn khỏi thể xác, sau đó hướng tới một phương hướng khác mà đi.

Cùng thời điểm, tại một nơi cách Liễu gia không xa lại vang lên một trận oanh minh vô cùng lớn.


Trong sát na đó, một tia sáng mang theo linh hồn bỗng nhiên đâm xuống Đường gia, đồng thời nhập vào thi thể một người thiếu niên đang nằm trên giường.

Không lâu sau, thiếu niên khẽ động đậy, mạch đập cũng theo đó mà điều điều trở lại.

Mà người vừa nhập hồn vào không ai khác, chính là Đường Tam, con trai trưởng của gia chủ Đường Hạo.

Thời điểm này, Đường Tam thấy đầu mình như loạn thành bột nhão, cảm giác này hết sức khó chịu.

Mỗi một khối xương, mỗi tấc da, tấc thịt quanh thân, đều đau đớn không chịu nổi.

"Ta đã trọng sinh rồi sao?"

Đường Tam khẽ thì thào lẩm bẩm, một bên không ngừng cố gắng mở ra hai mắt.

Sau một lúc chống chọi với cơn đau, chống cự với số phận, Đường Tam rốt cuộc mở được hai mắt.

Đập vào mắt hắn đầu tiên là căn phòng hết sức hoa lệ, so với căn phòng của hắn ở kiếp trước thì xa hoa hơn rất nhiều.

Mà y phục trên người cũng đồng dạng như thế, không những tốt mà còn rất ấm, làm hắn thoải mái vạn phần.

Nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao thân thể lại mệt mỏi như thế?

"Đây là có chuyện gì?"

Đường Tam đưa tay sờ đầu, thấy trên đầu mình là một đống băng gạc, hơn nữa còn rịn ra chút máu tươi.

Đúng lúc này, cơn đau từ đại não đột ngột truyền đến khiến hắn phải nhăn mặt như khỉ ăn ớt.

Trong khoảnh khắc đó, vô số trí nhớ bỗng nhiên ùa đến, bắt đầu dung hợp vào đại não của hắn.


Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi