THIÊN ĐẠO PHI TIÊN



"Tiền bối là thần thánh phương nào? Đây là chuyện riêng của Tào thị cùng Vương thị, mong ngài đừng nhúng tay vào." Tào Ấu Khanh chấp tay hướng tứ phía, từ tốn nhắc nhở để đối phương biết khó mà lui.
Đám người phe Tào thị nhao nhao nhìn khắp bốn phía, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Về phần Vương thị, mặc dù hơi ngạc nhiên, nhưng trong lòng biết đây không phải bọn hắn mời tới.
Bất quá, thấy vẻ mặt trịnh trọng của đám người Tào thị, Vương Lạc Khung thập phần thoải mái.
"Roẹt roẹt ầm..."
Lúc mọi người đang nhìn đông nhìn tây, vách đá sau lưng Vương Tông Hải đột nhiên chuyển động, để lộ ra động phủ rộng lớn bên trong.
Vương Lạc Khung biến sắc, vội vàng đỡ Vương Tông Hải né sang một bên, tránh cho đối phương hiểu lầm.
Mặc dù lời kia rõ ràng là nhắm vào đám người Tào thị, nhưng trưởng lão Vương Tông Thiên vẫn lo lắng.
Sát na này, toàn bộ ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào động phủ, một bên đề cao cảnh giác.
Bên trong động phủ, bạch y lão nhân chậm rãi bước ra.
Mọi người lặng lẽ lui về sau hai bước, lòng bàn tay nắm chặt Kim Chung Phù, ánh mắt dè chừng đánh giá lão nhân trước mặt.
Người này một thân bạch y, tóc bạc kết hợp với lông mày màu trắng làm người ta có cảm giác tiên phong đạo cốt.
Nhìn thoáng qua, đoán chừng đã ngoài chín mươi, thế nhưng trên khuôn mặt già nua chỉ có vài nếp nhăn, nhìn có chút đẹp lão.


Tào Ấu Khanh đánh giá từ trên xuống dưới, phát hiện đối phương chỉ có tu vi tầng tám thì nới lỏng tâm tình, nhưng sắc mặt nhất thời biến đổi.
Tu sĩ Ngưng Khí tầng tám dám ngang nhiên xen vào chuyện của tu sĩ tầng chín, chắc chắn có ẩn tình bên trong.
Khả năng cao, bạch y lão nhân không phải tu sĩ tầng tám, mà là Trúc Cơ lão tổ thì đúng hơn.
Bất quá, Tào Ấu Khanh cũng không lo lắng, ở đây có mười gã tu sĩ tầng chín, hơn nữa sáu người kia còn đến từ Âm Sát Tông.
Tông môn lớn như Âm Sát Tông, đương nhiên có thủ đoạn chấn nhiếp cường giả Trúc Cơ Kỳ.

Nghĩ tới đây, đám người Tào thị thở ra một hơi, cả người vô cùng nhẹ nhõm.
Mặc dù lo ngại, Tào Ấu Khanh vẫn thận trọng bước lên, ôm quyền cung kính: "Tại hạ Tào Ấu Khanh, không biết tiền bối là..."
"Là người lấy mạng các ngươi!" Bạch y lão nhân bối tay sau lưng, thái độ không vui không buồn, thong dong mỉm cười đáp.

Vương Tông Hải bị thương không còn sức lực, nhưng nghe tới đây, nhất thời vui mừng.
"Ngươi...! cho ngươi mặt mũi mà không nhận, vậy đừng trách bọn ta đánh già khinh trẻ." Tào Ấu Khanh thu hồi nghi lễ, nhàn nhạt lên tiếng.
Tào Âu Khanh không ngờ mình còn chưa nói hết câu đã bị lão nhân kia cướp lời, có điều không còn quan trọng.
Nếu lão đầu này muốn chết, bọn hắn cũng không ngại tiễn đối phương về với tổ tiên.
Ngay khi âm thanh bạch y lão nhân vừa lắng xuống, Hàn Thủy Cư trở nên im lặng, đến tiếng lá rơi cũng có thể nghe thấy.
Chỉ là lúc này, ẩn người sau chiếc áo choàng, ánh mắt nhóm đệ tử Âm Sát Tông hiện ra một tia hung tàn.
Thấy tràn diện không thể thay đổi, một gã áo choàng tu vi tầng chín đột nhiên lao tới, tốc độ cực nhanh đã xuất hiện trước mặt bạch y lão nhân.
"Tiền bối, cẩn thận..." Vương Lạc Khung giật mình, vội vàng quát lớn một tiếng.
Bất quá đã muộn, ma trảo chứa đầy âm sát chi khí đã đến trước mặt, có điều bạch y lão nhân chỉ mỉm cười.
Thời điểm ma trảo chuẩn bị chạm vào người, bạch y lão nhân nhẹ nhàng tránh sang một bên, tóm lấy đối phương vứt ra chỗ khác.
Đệ tử Âm Sát Tông không phải ăn chay, vừa bị vứt ra ngoài liền xoay người đáp xuống đất một cách thong thả.
Có điều, tên đó vừa mới chạm đất chưa đầy một tức, phía sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng "ầm".
Bị đánh trúng trực diện, gã đệ tử Âm Sát Tông bay thẳng vào gốc cây, cả người chật vật.
Một màn vừa rồi làm mọi người kinh ngạc, hai mắt trợn trừng, hết nhìn bạch y lão nhân rồi nhìn lại gã đệ tử Âm Sát Tông.

Tiếng nổ khi nãy rõ ràng do Hỏa Diễm Phù gây ra, điều này không thể lẫn vào đâu được.
Nhưng khiến bọn họ ngạc nhiên, chính là dưới hàng chục con mắt đang nhìn chằm chằm, vậy mà không ai phát hiện bạch y lão nhân đã dán Hỏa Diễm Phù lên người tên đệ tử Âm Sát Tông từ lúc nào.

Gã đệ tử Âm Sát Tông ho khan vài tiếng, loạng choạng đứng dậy, nuốt vào một viên đan dược chữa thương, ánh mắt trở nên thận trọng mười phần.
Thật ra hắn không có ý định lỗ mảng, mà chỉ muốn thăm dò nông sâu thế nào, nhưng xem ra là không được.
"Ta nói rồi, hôm nay một người cũng đừng mong chạy thoát." Bạch y lão nhân mỉm cười, chậm rãi bước tới phía trước một bước.
"Kết trận!" Đệ tử dẫn đầu Âm Sát Tông đột nhiên quát lớn, sáu cái bóng đen lập tức chia thành sáu hướng, bao vây lão nhân vào trong.
Sáu tên đệ tử Âm Sát Tông đồng loạt lấy tiểu phiên màu đen phóng xuống mặt đất, tạo thành một trận kỳ hình tròn.
"Tuyệt Sát Âm Thi Trận, Khởi!" Đệ tử dẫn đầu thét lớn, kết ấn trên tay lập tức biến đổi.
Trận kỳ dưới sự điều khiển của đệ tử Âm Sát Tông, trong nháy mắt tạo thành một vòng kết giới, đem bạch y lão nhân nhốt vào đại trận.
Bên trong Tuyệt Sát Âm Thi Trận, âm sát chi khí tỏa ra nồng nặc, đem mặt đất biến thành màu đen.
"Răng rắc...!răng rắc..."
Nền đất bỗng nhiên xuất hiện nhiều vết nứt, sau đó có một bàn tay khô quắt chòi lên, từ từ bò khỏi mặt đất.
Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, đám người Vương thị đứng bên ngoài cảm thấy da đầu tê rần.
Trái ngược với Vương thị, Tào Ấu Khanh càng thêm vui mừng, trong lòng thầm khen thủ đoạn lợi hại.
Một con, hai con, ba con...!lần lượt xuất hiện mười mấy con âm thi, bọn chúng mở miệng phun ra một luồng âm sát chi khí.

Bạch y lão nhân nhìn đại trận một lượt, cả người khẽ hít sâu một hơi, trạng thái nghiêm túc thêm vài phần.
Thế nhưng, nhìn đám âm thi này, bạch y lão nhân hơi nhíu mày trong thoáng chốc.

Âm thi có điểm khác biệt với cương thi một chút, thân hình cương thi cứng ngắt, cơ hồ không thể chuyển động tự do.

Còn âm thi thì khác biệt, chúng có thể chuyển động như người sống, khi chiến đấu luôn áp đảo cương thi.
"Grào...!"
Mấy chục đầu âm thi gầm lớn, dùng tốc độ cực nhanh phóng tới trước mặt bạch y lão nhân, dùng móng vuốt sắc bén đâm vào lồng ngực.
Chỉ là móng vuốt còn cách trái tim bạch y lão nhân chừng hai tấc, bỗng bị một tầng lam sắc hộ thuẫn ngăn lại.
Một màn này đã nằm trong dự tính của sáu tên đệ tử Âm Sát Tông, bất quá bọn hắn đang cười lạnh.
Âm sát chi khí mang theo âm khí và sát khí nặng nề, đối với tà tu là đại bổ, nhưng chính đạo là kịch độc.
Một khi bị âm sát chi khí nhập thể, lục phủ ngũ tạng sẽ thối rửa, kinh mạch khô héo, đan điền ô uế.
Càng vận chuyển linh lực, âm sát chi khí càng nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể.
Khi đó sợ rằng sống không bằng chết, đây chính là điểm lợi hại nhất của Tuyệt Sát Âm Thi Trận.
Âm thi không ngừng tấn công vào hộ thuẫn, mỗi lần như vậy, bạch y lão nhân lại vận chuyển linh lực để củng cố.
Tuy nhiên, cho dù bạch y lão nhân tiêu diệt thế nào, âm thi cũng không tan biến, ngược lại càng lúc càng nhiều.
Sau một tuần trà, vẻ mặt bạch y lão nhân trở nên ngưng trọng, hộ thuẫn lộ ra năm sáu vết nứt, để âm sát chi khí lặng lẽ chui vào trong.
"Chuyến này thật xong rồi!" Vương Tông Thiên thầm than thở, nhưng không dám bước lên ngăn cản.
Nhìn cảnh tượng này, đám đệ tử Âm Sát Tông càng thêm cao hứng, chỉ cần đợi một lúc nữa, lão đầu kia sẽ biết thế nào là đau khổ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi