THIÊN ĐỊA ĐẠI ĐẠO NHÂN SINH PHẦN 1 ĐẾ QUÂN TÁI THẾ CHI ĐẠI MA TÔN


"Có thể cho ta thời gian để suy nghĩ được không? Yêu cầu này quá bất ngờ, ta không thể trả lời ngay được.

Hơn nữa ta cảm thấy nó vẫn quá là mạo hiểm ít nhiều vẫn cần suy nghĩ kỹ." Xà Vương nói.
"Được, hiện tại ta cũng không gấp nên bệ hạ cứ từ từ suy nghĩ.

Nếu có gì nhờ vả thì cứ tìm đến Ba mỗ, nếu có thể thì ta sẽ cố gắng hết sức" Ba Ngải Tư nói rồi liếc mắt nhìn sang đám ăn như heo bên kia.
Ba Ngải Tư không thể tin được là lũ này chẳng giữ nổi cho y một cái thể diện.

Đã dạy là ăn uống phải từ tốn, không được phép nóng vội.

Ấy vậy mà nhìn cách ăn đi, làm như sắp chết đói đến nơi vậy.
Hoằng Viễn nhin y, cảm thấy y dường như không tầm thường.


Hắn tựa hồ cảm thấy y không phải kẻ tầm thường, thích tỏ ra huyền huyền bí bí như vậy khiến hắn nghi ngờ về thân phận của y.
"Ba đại nhân, bổn thái tử có chuyện muốn được lĩnh giáo ngài.

Không biết ngài có chấp nhận không?" Không nhịn thêm, Hoằng Viễn đứng lên, nâng chén rượu, kính cẩn hỏi y.
"Thái tử điện hạ, đây...." Ba Ngải Tư có chút bất ngờ: "Thái tử điện hạ, ta đây cũng nói luốn.

Nếu ngài muốn lĩnh giáo ta thì ta sẽ truyền cho ngài một công pháp để tu luyện, xem như hữu duyên cho hai ta gặp nhau.

Nhưng hãy hứa với ta, khi tu luyện không được phép vội vàng, phải từ tốn thì mới ngộ ra nhiều điều."
Nhìn Hoằng Viễn hiếu học như vậy làm y cảm thấy bản thân nên tìm một đồ đệ rồi nhưng tình cảnh của y và Triệu Đức Hành khiến y có chút do dự.

Lúc đó y một lòng truyền dạy cho hắn những thứ tốt nhất, chờ đến một lúc nào đó sẽ cho hắn mang danh phận là đồ đệ của y nhưng tiếc là ngày đó lại không đến được.
_ _ _ _ _
Đạ Lan Đô, hoàng cung, thư phòng hoàng đế.
Hoàng thượng ngồi trong thư phòng, xem đi xem lại đống tấu chương vô nghĩa.

Bỗng nhiên đại thánh tử Hòa Chung, hai đại thiếu gia Tần gia và Vân gia chết thảm, đến nơi chính là đã trở thành một cái xác không nhìn ra hình dạng.
Cả hai nhà Tần, Vân liên tục thúc ép lão mau chống hợp tác với Thiên Quang Tông và Bách Yến Môn để diệt trừ Tụ Hiền Thi Văn Các và Thanh Dương Nguyệt Lâu nhưng đây là xem lão như trẻ lên ba sao?! Thế lực của Xà tộc ở cực bắc đang ngày một mở rộng rồi thêm nội tông chính của Tụ Hiền Thi Văn Các ở gần đó.

Không may khi bắt đầu huyết tẩy Tụ Hiền Thi Văn Các xâm phạm đến Xà tộc thì lại nguy to!
Đại thái giám đứng kế bên thấy vậy liền lên tiếng xoa dịu: "Bệ hạ, ngày mốt là thọ đản của hoàng hậu nương nương rồi.

Bệ hạ nên dành chút thời gian để nghỉ ngơi, bảo trọng long thể ngàn vàng của mình, đừng vì chuyện này mà nóng giận"
"Ngươi biết trẫm đang tức giận cái gì không?" Hoàng thượng chợt hỏi.


"Bẩm bệ hạ, bệ hạ đang tức giận chuyện của Tần gia và Vân gia.

Còn thêm chuyện về cái chết của đại thánh tử Thiên Quang Tông, Hòa Chung.

Yêu cầu đề nghị bệ hạ nhanh chóng hợp tác với hai đại môn phái để diệt trừ hai đại thế lực kia." Đại thái giám nghĩ tới nghĩ lui rồi đáp.
"Aiz, một ngày mất hai đứa con, ta đang suy nghĩ về số phận của Bắc Hầu quốc sau này, không biết ra sao nữa.

Đứa con trai ta không thèm ngó ngàng đến nào ngờ giờ đã đạt được nhiều thành tựu như thế rồi." Hoàng thượng thở dài.
Thời gian này, lão đã cho người đi theo dõi Tống Mao Bàng và biết được đứa con ngày ấy bơ vơ trong hoàng cung hoang vắng đã trở thành một cường giả Luyện Thể cảnh.

Thiên tài bậc ấy....!Giờ hối hận cũng đã muộn rồi, có trách thì cũng trách lão không làm tròn trách nhiệm của một người đi cha đi.
"Bệ hạ, có Mục đại nhân xin được diện kiến!"
"Cho vào" Hoàng thượng gật đầu nói.
Sau đó, Mục Hiếu Khanh nhanh chóng theo một tiểu thái giám vào trong thư phòng, đứng đối diện với hoàng đế.

Lần này hắn tìm đến đây là muốn xin hoàng thượng anh minh, thông suốt không được nghe theo hai lão gia hỏa đó.


Nếu nghe theo chính là đang hại cả quốc gia.

Đại thái giám thấy vậy liền nhanh chóng ra ngoài.
"Xin bệ hạ thứ lỗi cho sự ghé thăm đột ngột này." Mục Hiếu Khanh hành lễ nói: "Thứ cho vị thần nói thẳng, xin bệ hạ đừng đồng ý hợp tác với Thiên Quang Tông và Bách Yến Môn!"
Nghe được lời này, hoàng thượng ngạc nhiên không thôi: "Tại sao? Hiện tại người của Tụ Hiền Thi Văn Các giết hai hậu bối thiên tài của Bắc Hầu, chẳng lẽ ta không thể đánh trả?"
"Khởi bẩm bệ hạ, thần điều tra được chuyện này không phải do Tu Hiền Thi Văn Các hay Thanh Dương Nguyệt Lâu làm.

Người đứng sau cái chết của cả ba người này chính là bát hoàng tử không được sủng ái khi còn ở trong cung." Mục Hiếu Khanh nói.
Vừa dứt lời, cây bút trên tay hoàng thượng rơi xuống, nhất thời tựa hồ cảm thấy thời gian xung quanh dường như ngừng lại.

Cái....!Cái gì? Là đứa con trai lúc trước không được lão sủng ái?! Làm sao có thể?!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi