THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138438.png

Bùi Vân Cảnh vô cùng lo lắng, ba chân bốn cẳng xông lên: “Tân Nhu, dừng lại!”


Những khoảng cách của anh ta khá xa, mắt thấy bàn tay kia sắp rơi xuống trên gương mặt trắng nõn mềm mại của Nghiên Ca, Yến Thất đã sớm tiến lên một bước, chặn tay Mộ Tân Nhu thêm một lần.


Yến Thất đã được huấn luyện nhiều năm, sức lực của cô ấy tất nhiên cũng không giống như những cô gái mảnh mai bình thường. Cô ấy dùng sức, hung hăng siết chặt tay Mộ Tân Nhu: “Đúng là không nên nể mặt cô mà! Nghiên Ca là người mà cô có thể ra tay đánh à?” Mộ Tân Nhu cảm nhận được sự đau đớn nên khuôn mặt ưa nhìn nhăn nhúm lại, trở nên vô cùng xấu xí.


Cô ta giậm chân, hét lớn: “Đau quá, cô buông tôi ra! Buông tôi ra!”


Trong tiếng hát của cô ta, Nghiên Ca nhanh chóng hoàn hồn lại.


Cô đè nén nỗi chua xót đang tràn lan nơi đáy lòng, điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi đứng bên cạnh Yến Thất, không chút do dự mà vung cho Mộ Tân Nhu một cái bạt tai!


“A!”


Cải tát này rất vang.


Một tay của Mộ Tân Nhu bị Yến Thất giữ chặt, tay kia vội vàng ôm lấy bên mặt bị đau.


Cô ta vô cùng khiếp sợ nhìn Nghiên Ca, ánh mắt bừng bừng lửa giận.


“Mộ Tân Nhu, cái tát này là tối trả lại cho cô.”


Yến Thất kinh ngạc nhìn Nghiên Ca, giơ ngón cái lên, nói: “Nghiên Ca, chị hay lắm!”


Bùi Vân Cảnh bước nhanh đến bên cạnh Mộ Tân Nhu, ánh mắt đầy sự day dứt: “Nghiên Ca, em không sao chứ?”


“Bùi! Vân! Cảnh! Cô ta ra tay đánh em, anh lại còn hỏi cô ta có sao không! A!”.


Lúc này đây, Mộ Tân Như tựa như một người điên, điên cuồng giãy ra khỏi sự kiềm chế của Yến Thất, ra sức lắc đầu hét lên thất thanh.


Nghiên Ca khinh bỉ nhìn cô ta làm trò hề.


“Em im ngay! Còn ngại chưa đủ mất mặt à!”


Bùi Vân Cảnh nắm lấy khuỷu tay Mộ Tân Nhu, gương mặt tức giận chứa đầy sự chán ghét. “Bùi Vân Cảnh, mau đưa người phụ nữ của anh đi đi. Ban ngày ban mặt không sợ người khác chê cười à.”


Giờ phút này, Nghiên Ca đã không còn chút tình cảm nào với Bùi Văn Cảnh nữa rồi.


Trong lòng cô lại càng đáng buồn cười hơn là, lúc trước họ yêu nhau vô cùng sâu đậm, thế mà lại mỗi người một nơi chỉ bởi vì một người phụ nữ trước mắt này.


Nghiên Ca không thấy có gì đáng tiếc, chỉ cảm thấy thật nực cười.


“Nghiên Ca, em nhất định phải làm bọn anh khó xử như vậy sao? Dù sao Tân Nhu cũng không cố ý.”


“Này, người anh em, anh đừng giả vờ giả vịt nữa, anh bị mù à? Cô ta không cố ý? Là ai làm ầm lên ở đây, ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng tôi, là ai một lời không hợp đã ra tay đánh người hả? Người trẻ tuổi bây giờ ấy à, ánh mắt và khẩu vị đúng là một lời khó nói hết mà. Nghiên Ca, chúng ta…”


Yến Thất còn chưa dứt lời, phía sau hai người liền truyền đến một loạt tiếng bước chân.


Giọng nói của Cổ Hân Minh truyền đến từ phía xa: “Ái chà, làm gì ở đây vậy?”


Nghiên Ca cụp mắt thở dài, thật sự là càng ngày càng loạn rồi.


Yến Thất quay đầu lại, nhìn cảnh năm sáu người đàn ông xuất sắc đang cùng đi tới, tặc lưỡi nói: “Mấy người các anh đúng là mầm tai họa mà. Trừ Yến Thanh!”


Bị cô ấy chọc cười, Nghiên Ca có chút đồng tình mà nhìn khuôn mặt tuấn tú của Yến Thanh đã đen sì.


Đúng là hai anh em yêu thương nhau.


Từ phía tòa khách quý, Lục Lăng Nghiệp và mấy người Tư Duệ và Cố Hân Minh cùng đi tới.


Tuy mỗi người có nét tuấn tú ngất trời riêng, nhưng đều tản ra khí chất cao quý con cưng của trời, dáng cao chân dài, giống như bước ra từ trong tranh vẽ.


Lục Lăng Nghiệp đi phía trước, bước đi trầm ổn, khi thể hiên ngang, vẻ mặt lạnh lùng hơi hơi u ám, đôi mắt sâu thẳm dừng lại trên người Nghiên Ca.


“Tiểu Thất, hỏi em đấy, hiện giờ anh đã bao hết khu nghỉ dưỡng rồi, sao còn có người xông lung tung vào đây làm trò thế?”


Cố Hân Minh đi đến bên cạnh Yến Thất, cánh tay khoác luôn lên vai cô ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi