THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138941.png

Lục Lăng Nghiệp ngoái lại nhìn, kéo cổ tay cô đến bên cạnh mình, giọng nói trầm thấp mà sắc bén: “Có sao không?” “Không sao, nhưng mà cô ấy.” Ánh mắt Nghiên Ca chứa đầy áy náy nhìn người con gái đang quay lưng về phía cô và Lục Lăng Nghiệp, vô cùng bất đắc dĩ.


Hoàng An Kỳ!


Đôi mắt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp thoáng liếc qua, đúng lúc Hoàng An Kỳ cũng xoay người lại.


Một vết rượu đỏ rất rõ ràng trên bộ váy dạ hội màu trắng được đính kim cương của cô ta.


Cô ta còn cầm ly rượu trong tay, cúi đầu nhìn vết bẩn trước ngực mình mà không biết phải làm sao.


Nghiên Ca thở dài, cúi đầu: “Cô Hoàng, xin lỗi cô.”


Đôi mắt xinh đẹp của Hoàng An Kỳ hơi ươn ướt, cô ta từ từ ngẩng đầu nhìn Nghiên Ca, lúc nhìn thấy cô dường như còn hơi kinh ngạc, sau đó lại nhìn Lục Lăng Nghiệp. Cô ta hơi tủi thân cắn môi: “Không, không sao đâu! Chắc là cô cũng không cố ý.”


Chắc là?


Dùng từ này là sao!


“An Kỳ, sao vậy?”


Sau lưng vang lên giọng nói của một người, Nghiên Ca quay lại nhìn. Cô thấy một người đàn ông mặc bộ vest có hoa văn màu xanh sẫm đang sải bước tới.


Gương mặt của anh ta và Hoàng An Kỳ khá giống nhau, chỉ là đôi mắt hạnh hơi âm u.


“Anh Cả, em không sao, chỉ bị rượu đỏ đổ vào người, bộ váy này là hàng cao cấp, tiếc quá.”


Hoàng An Kỳ nũng nịu nói chuyện với Hoàng Nguyệt Tuân, đuôi mắt vẫn không quên liếc Lục Lăng Nghiệp một chút. Hoàng Nguyệt Tuân nhíu mày đi lên trước, lúc muốn nói gì đó lại bất ngờ nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Lục Lăng Nghiệp.


Anh ta giật mình, vội vươn tay ra: “Tam gia, rất vui được gặp mặt, không ngờ anh cũng tới!”


Lục Lăng Nghiệp từ từ ngước mắt lên, nhưng lại nhìn về phía Hoàng An Kỳ: “Ngày mai, tôi sẽ cho người đưa đến cho em một bộ giống hệt thế này.”


Hoàng An Kỳ vui vẻ nhướng mày: “Anh Nghiệp, anh nói thật chứ? Anh không được lừa em đâu đấy, đây chính là lần đầu tiên anh tặng quà cho em đấy.”


Tổng Giám đốc Lục, tiền váy cứ trừ vào tiền lương của tôi đi.”


Lời nói của Nghiên Ca làm người ta phải kinh ngạc, vẻ mặt của Hoàng An Kỳ bỗng nhiên cứng đờ, Lục Lăng Nghiệp thì lại hơi nhíu mày: “Được!”


“Cô Hoàng, rất xin lỗi cô, vừa rồi tôi thật sự không nhìn thấy cô đi đến. Làm bẩn bộ váy quý giá của cô như vậy, thật sự là lỗi của tôi!”


Mắt Nghiên Ca sáng lấp lánh như sao, khuôn mặt mang đầy nét áy náy. Cô nhận lỗi với thái độ không kiêu ngạo không tự ti, lại khiến sắc mặt Hoàng An Kỳ càng thêm khó coi. Hoàng Nguyệt Tuân nhìn Nghiên Ca thật lâu: “Cô là thư ký của Tam gia mà làm việc lại chân tay lóng ngóng như vậy, đúng là mất thể diện của Tam gia!”


“Anh Hoàng dạy phải, lần đầu gặp mặt, không ngờ anh Hoàng lại biết thân phận của tôi, tôi vô cùng vinh hạnh.”


Nghiên Ca nhanh mồm nhanh miệng, cô tự nhận mình không phải là mèo con trong nhà kính, bị Hoàng An Kỳ làm bộ làm tịch đến buồn nôn thì cũng thôi đi, Hoàng Nguyệt Tuân là anh Cả của cô ta thì có tư cách gì dạy dỗ cô chứ?


“Nếu đã dạy dỗ rồi, vậy không cần bồi thường bộ váy này nữa!” Lời của chú Út Lục Lăng Nghiệp đúng là không làm người ta tức chết thì không thôi! Khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo như băng, ánh mắt âm u. Nói đoạn, anh kéo Nghiên Ca đi vào một góc phòng tiệc.


Hoàng An Kỳ sững sờ đứng ngây ra đó, không biết phải phản ứng thế nào. Hoàng Nguyệt Tuân ở bên cạnh cô ta nhìn họ sắc mặt lại càng khó coi hơn, Lục Lăng Nghiệp đang đánh thẳng vào mặt anh ta sao?


“Anh Cả, anh thấy không? Chính là cô ta!”


Hoàng Nguyệt Tuấn cười lạnh: “Một người phụ nữ không biết trời cao đất dày. Em muốn dạy dỗ cô ta như thế nào?”


Hoàng An Kỳ cầm ly rượu, tao nhã nở nụ cười, đôi mắt lạnh lùng u tối: “Em chỉ cần cô ta vĩnh viễn biến mất khỏi bên cạnh anh Nghiệp!”


***


Trong bữa tiệc, yến tiệc linh đình, tinh anh của các ngành nghề đều đang cố gắng phát triển mạng lưới quan hệ, tiệc tùng náo nhiệt nâng ly cạn chén.


Nghiên Ca và Lục Lăng Nghiệp ngồi trong góc phòng tiệc, không khí xung quanh vô cùng đè nén, “Chú Út, tức giận à?”


Cô thử hỏi một câu, ánh mắt Lục Lăng Nghiệp thoáng lóe lên tia lạnh lùng: “Lần sau, những chuyện này không cần em phải mở miệng!”


Haizz!


Thở dài một hơi, đôi mắt sáng trong long lanh của Nghiên Ca ánh lên nét tinh ranh: “Nhưng nếu như tôi không nói gì, vậy chú bồi thường bộ váy cho cô ta sẽ bị cô ta cho rằng đó là tặng quà!”


“Cho nên?”


Nét mặt Nghiên Ca tươi cười như hoa: “Cho nên, tôi không muốn để cô ta có cơ hội nhận quà!”


Chớp mắt, vẻ âm u trên khuôn mặt Lục Lăng Nghiệp đã biến mất.


Tinh Anh Hội Họp thật sự rất nhàm chán, chí ít đối với Nghiên Ca thì chính là như vậy.


Cô và Lục Lăng Nghiệp ngồi ở trong góc khuất, giữa chừng cũng có không biết bao nhiêu người đến lôi kéo làm quen, nhưng tất cả đều bị vẻ mặt lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp dọa lui.


Tới khi bữa tiệc gần kết thúc đã là mười hai rưỡi trưa, tiếp theo còn có một bữa tiệc dành cho các tinh anh, Nghiên Ca nhân lúc đó đứng dậy đi vệ sinh một lát.


Đẩy cửa ra, trước tấm gương lớn có ba năm người phụ nữ đang bận trang điểm lại. Nghiên Ca đi thẳng qua, vừa mới đóng cửa phòng riêng lại, đã nghe mấy người phụ nữ kia nhỏ giọng trò chuyện: “Chính là cô ta, chính là cô ta!”


“Ai vậy?”


“Cô không biết sao, cô ta là người bạn gái vẫn luôn đi theo bên cạnh Lục Tam gia đó.” “Hả? Thì ra là thế!” Mặc dù họ nói rất nhỏ, nhưng Nghiên Ca vẫn nghe được rõ ràng. “Tôi nghe nói, cô ta là cháu dâu của Lục Tam gia, bây giờ còn là thư ký cấp cao của IU đấy.”


“Cháu dâu sao? Vợ của Lục Thiếu Nhiên? Hứ, tôi còn tưởng là thiên kim nhà danh giá, cuối cùng hóa ra lại là vợ gay!”


“Này, cô đừng nói lung tung.”


“Tôi nói lung tung gì chứ? Bạn trai của chị em tôi là người trong giới giải trí, quan hệ của Lục Thiếu Nhiên và Quý Thần đã sớm là bí mật mà bọn họ không công khai. Theo tôi thấy, cô gái này cũng thật đáng thương, cho dù làm dâu nhà giàu thì sao chứ, chồng không thích phụ nữ, cũng là cái số phòng không gửi chiếc mà thôi!”


Nơi nào có phụ nữ, nơi đó có thị phi, bọn họ rỉ tai thì thầm châm chọc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi