THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138953.png

Lục Thiếu Nhiên nằm trong phòng ngủ chơi trò chơi cả một buổi chiều cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Anh ấy thay đồ, thong thả đi đến trước mặt Nghiên Ca: “Vợ à, em có bận gì không?” Nghiên Ca nằm trên giường đọc sách liếc xéo anh ấy: “Muốn đi tìm Quý Thần thì cứ nói thẳng, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện hỏi em có bận gì không?” Lục Thiếu Nhiên mím môi, rất muốn cho Nghiên Ca nụ hôn siêu lớn. Sao vợ của anh lại hiểu chuyện như vậy chứ! “Vậy anh đi nhé?” “Không tiền!”


Ở bên Lục Thiếu Nhiên, Nghiên Ca chưa bao giờ phải giả vờ ra vẻ gì cả.


Mà hình thức ở chung này của hai người vừa tự tại vừa thoải mái, cho nên mới nói, có bạn gay trong tay, ta có cả thiên hạ! “À đúng rồi!” Lục Thiếu Nhiên vừa mở cửa định đi lại đột nhiên nghĩ ra gì đó: “Vợ à, em xuống gara với anh đi. Quý Thần có quà muốn tặng cho em!”


Nghiên Ca ngạc nhiên: “Cho em à?”


Lục Thiếu Nhiên cười gật đầu: “Ừ, cho em!”


Nghiên Ca nghi ngờ ngồi dậy, mặc thêm áo khoác len rồi hỏi: “Không phải là bom chứ?”


“Đừng nói bậy! Quý Thần nhà chúng ta tấm lòng rộng lớn, chứa được em!”


Trên trán Nghiên Ca chảy xuống ba vạch đen, không nói gì nữa, đi theo Lục Thiếu Nhiên xuống gara.


“Đây, cái này cho em!”


Lục Thiếu Nhiên mở hộp đồ bên ghế phụ lái, lấy ra hai vé xem phim trong buổi công chiếu đầu tiên.


Nghiên Ca nhận lấy, nhìn thoáng qua: “Là buổi công chiếu bộ phim đoạt giải lần này của anh ấy à?” Lục Thiếu Nhiên rất tự hào gật đầu: “Đúng vậy, Quý Thần nhà chúng ta rất ưu tú, đúng không?”


“Ừ, vết nhơ duy nhất chính là theo anh!”


Sắc mặt Lục Thiếu Nhiên cứng đờ, anh ấy cười hì hì đóng cửa ghế phụ: “Vợ à, có phải em đang ghen tị không?”


“Lục Thiếu Nhiên, anh nghĩ nhiều rồi!”


“Em xem, ghen tị thì cứ nói là ghen tị đi, anh sẽ không cười em đâu! Tới đây nào, để gia hôn một cái, anh còn lạ gì cái tính vịt chết vẫn còn cứng mỏ của em!”


Nghiên Ca: “…”


Đây là tiếng người à?


“Đừng có đùa nữa, đi mau đi.”


Nghiên Ca đứng bên cạnh xe đẩy Lục Thiếu Nhiên, nhưng mà có người lại được voi đòi tiên: “Không, hôn một cái rồi đi!”


Lục Thiếu Nhiên không biết xấu hổ đi đến, kéo bả vai Nghiên Ca muốn hôn lên mặt cô.


Hai người một tiến một lùi, chơi rất vui vẻ. “Huýt.” Bỗng dưng, một tiếng huýt sáo truyền đến từ lối vào của gara: “Bé cưng Nghiên Ca, đang thân thiết với chồng chị à? Không làm phiền hai người chứ?”


Nghiên Ca: “!”


Lục Thiên Nhiên buông Nghiên Ca ra, quay đầu lại thấy một chiếc Mercedes Benz SUV quen thuộc.


Ánh mắt anh ấy sáng lên, không để ý đến người phụ nữ ngồi trên ghế phụ lái của chiếc xe, quay người cười ha ha với Nghiên Ca: “Vợ nhỏ, em phụ trách dập lửa đi, anh đi trước đây!”


Nghiên Ca khóc không ra nước mắt! Anh gây họa, kết quả lại để cô đi giải quyết! Lục Thiếu Nhiên lao vào chiếc Lamborghini của mình, trước khi bị lửa giận lan tới, anh ấy đã giẫm chân ga rời khỏi biệt thự nhà họ Lục từ một cửa khác của gara.


Nghiên Ca thở dài một tiếng, đứng đó nhìn Yến Thất nhảy xuống từ chiếc Mercedes của chú Út, cười khẽ một tiếng: “Sao cô lại tới đây?”


Yến Thất cười rất không có ý tốt: “Có phải đã quấy rầy chuyện tốt của chị rồi không?”


“Làm gì có chứ, mắt thấy không nhất định là sự thật!”


Yến Thất nhiệt tình đi đến bên cạnh Nghiên Ca, giơ tay ôm cổ cô: “Cô Cố nói cái gì thì chính là cái đó. Từ hôm nay trở đi, hi vọng cổ Cố sẽ bao dung nhiều hơn trong quá trình làm việc!”


“Ha?”


Nghiên Ca mơ hồ không hiểu gì!


Yến Thất hất cằm, ra hiệu về phía chiếc Mercedes Benz: “ y, Tổng Giám đốc nhà chị đặc biệt mời em làm vệ sĩ cho chị từ hôm nay trở đi đây. Thế nào, có cảm thấy rất tự hào không? Hoa khôi quân đội làm vệ sĩ cho chị, vinh hạnh không?”


Nghiên Ca sững sờ!


Chú Út để Yến Thất làm vệ sĩ cho cô ư?


Nói đùa gì vậy?


Đỗ xe xong, chú Út Lục Lăng Nghiệp ung dung đi tới, đối mặt với Nghiên Ca, cô phát hiện gương mặt anh lạnh như băng.


Lục Thiếu Nhiên là đồ không biết xấu hổ, đúng là đồ tai họa!


Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn chú Út lại tức giận rồi!


Nghiên Ca khẽ chớp đôi mắt xinh đẹp, cố nở nụ cười: “Chú Út…”


Không ai trả lời! Yến Thất thấy họ không được tự nhiên cho lắm, không nhịn được cười ha ha: “Ôi trời, đường đường là Lục Tam gia mà lại nổi cơn ghen kìa. Chao ôi, dáng vẻ này mới đáng yêu làm sao.” Nghiên Ca giơ tay kéo Yến Thất một cái, mặt lập tức đỏ ửng lên. “Đi, vào nhà trước đi.” Nghiên Ca kéo Yến Thất đi sau lưng Lục Lăng Nghiệp, ba người đi thẳng đến phòng khách tầng ba.


“Chú Út, thật sự không cần phải làm vậy đâu, đừng làm phiền Yến Thất.” Nghiên Ca vừa rót nước vừa thương lượng với Lục Lăng Nghiệp, trong lúc lơ đãng ánh mắt lúng liếng vừa trong sáng vừa xinh đẹp.


Lục Lăng Nghiệp hút thuốc: “Không sao, cô ấy rảnh!” Yến Thất chống lên cạnh bàn, hất cằm nhìn Nghiên Ca: “Ừ, em rảnh lắm, sắp rảnh đến bệnh luôn rồi. Cô Cố tuyệt đối đừng đuổi em đi nhé.”


Nghiên Ca bất đắc dĩ đặt cốc nước xuống, không nhịn được lại từ chối: “Chú Út, nhất định phải như vậy sao?”


“Ừ, nhất định, không thương lượng!”


Lục Lăng Nghiệp nhả ra một ngụm khói, đôi mắt lạnh lùng lóe lên tia sắc bén, nhìn thẳng về phía Nghiên Ca.


Cô đỡ trán thở dài, còn có thể nói gì được nữa.


Quyết định của Tổng Giám đốc Lục, không ai có thể thay đổi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi