THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

Sau hai tiếng đồng hồ, buổi gặp mặt gia đình này mới kết thúc.
Hai ông cụ Lục Văn Đức và Hoàng Vĩnh Bang đều bởi vì vui vẻ m3à uống hơi nhiều.
Đứng ở cổng Cảnh Hợp Mi Viên rồi, mà hai cụ vẫn còn nắm tay nhau nhắc lại chuyện cũ năm ấy.
Nghiê1n Ca và Lục Thiếu Nhiên lên xe về trước, vừa ngồi vào trong xe, Lục Thiếu Nhiên đã ghé lại gần: “Vợ à, vừa
rồi anh thể hiện thế nào9? Có thưởng không?” “Muốn gì? Một tuần không cần về nhà nhé?”
“Thật sao? Vợ à, sao em lại…”
“Em chỉ nói vậy thôi.3” Nói xong, giọng cô hơi mỉa mai: “Anh đừng quên, ngày kia là thứ bảy, chính là lễ đính hôn
của họ.”
Khuôn mặt tuấn tú của 8Lục Thiếu Nhiên lập tức suy sụp: “Mắt của chủ Út đúng là bị mù! Thật đó! Mì quả luôn!”
Về đến nhà, nhân lúc đêm đen tăm tối, Lục Thiếu Nhiên bỏ lại Nghiên Ca, lén lút chạy đi lêu lổng với Quý Thần,
Mà tâm trạng của Nghiên Ca nói tốt cũng không đúng mà nói tệ cũng chẳng phải.
Tóm lại, trên bàn ăn tối hôm nay, nhìn dáng vẻ kìm nén cơn giận của Lục Lăng Nghiệp, không hiểu sao tâm trạng
cô lại vô cùng vui vẻ.
Anh có thể ngồi bên Hoàng An Kỳ, vậy thì dựa vào cái cô cứ phải buồn rầu mặt ủ mày chau!
Đúng lúc có Lục Thiếu Nhiên phối hợp diễn kịch miễn phí thì tại sao lại không làm.
Nghiên Ca tâm trạng rất tốt đi lên tầng, vừa mới thay lễ phục xong thì điện thoại bỗng vang lên.
Cô nhìn số điện thoại lạ trên màn hình, vô cùng bất đắc dĩ.
Nếu không mất điện thoại thì cô cũng sẽ không mất hết danh bạ liên lạc.
Cô không nghĩ nhiều lập tức bắt máy: “Xin chào!”
“Nghiên Ca.”
Giọng nói đã lâu không nghe thấy truyền tới, Nghiên Ca thấy hơi hoảng hốt.
“Có việc gì?”
Ngữ khí của cô rất bình tĩnh, không chút dao động. “Không có việc gì. Lâu rồi không liên lạc cho nên muốn hỏi xem
em thế nào!”
Nghiên Ca thở dài: “Tôi rất ổn. Cảm ơn đã quan tâm.”
“Nghiên Ca… Anh…”
ở đầu dây điện thoại bên kia, giọng Bùi Văn Cảnh hơi do dự muốn nói lại thôi. “Bùi Vân Cảnh, tôi còn có việc, thể
nhé!”
Nói xong, Nghiên Ca dứt khoát tắt máy.
Cô thất thần nhìn màn hình điện thoại.
Thời gian đúng là thứ kỳ diệu.
Thứ tình cảm từng làm cô đau đớn khôn nguôi, sau khi được thời gian mài giũa, cuối cùng đã trở thành một viên
đá nhỏ trong trái tim cô.
Bùi Vận Cảnh…
“Bốp!”
Âm thanh kì lạ vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh vô cùng chói tai. Nghiên Ca sửng sốt tìm kiếm nguồn âm thanh,
chưa kịp nhìn rõ gương mặt của đối phương thì cả người cô đã lập tức bị đè chặt trên giường. “Á… Thiếu Nhiên!”
Theo bản năng, Nghiên Ca lập tức gọi tên Lục Thiếu Nhiên. Cũng không phải cô có suy nghĩ gì đó, mà lúc này
trong đầu cô ngoài Lục Thiếu Nhiên ra thì không nghĩ ra được ai cả. Bởi vì sự việc xảy ra quá đột ngột, nên cô quên
mất âm thanh phát ra từ phía cửa sổ. Bị người kia đè lên, Nghiên Ca hoảng loạn vùng vẫy, đôi mắt nhìn chằm chằm
vào người bên trên, ngay lập tức vô cùng hoảng loạn.
“Chú Út, chú đến đây làm gì?”
Máu huyết trong người Nghiên Ca như chảy ngược. Sắp mười một giờ đêm rồi, bây giờ lẽ ra anh phải ở bên Hoàng
An Kỳ mới đúng chứ?
“Thiếu Nhiên?”


Lục Lăng Nghiệp nghiến răng nghiến lợi bóp mặt Nghiên Ca, ngọn lửa trong lòng gần như đốt cháy anh. Trên bàn ăn, anh tận mắt nhìn thấy dáng vẻ ân cần của Lục Thiếu Nhiên đối với Nghiên Ca. Mặc dù rất tức giận nhưng chỉ có thể coi như hai người đang diễn kịch.


Nhưng lúc anh vừa trèo cửa sổ vào thị lại bất chợt nghe thấy Nghiên Ca nói chuyện điện thoại với Bùi Vân Cảnh.


Quan trọng nhất là sau khi cúp máy, khuôn mặt cô lại hiện lên nét cô đơn.


Trong nháy mắt lửa giận trong lòng anh lập tức bốc cháy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi