THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

Trong nháy mắt, Lục Văn Đức giống như già đi rất nhiều. Lục Tử Vinh đỡ ông cụ rời khỏi phòng tiệc.
Một bữa tiệc đính hôn xa hoa hào nhoáng,3 món ăn thơm ngon trên bàn còn chưa động vào đã vội vàng kết thúc.
Ngồi trong xe, Nghiên Ca vẫn chưa thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. 1
Không biết tại sao lúc nhìn cảnh Hoàng Kỳ An bị dẫn đi cô lại cảm thấy rất quen. Trước đây, khi Đội trưởng Lý của
Cục Tân Cảng tới nhà họ 9Lục dẫn cô đi, không phải cũng dùng lí do này sao?
Chỉ là, xem ra tình cảnh của Hoàng An Kỳ nghiêm trọng hơn có rất nhiều.
“Vợ à, 3em nghĩ gì vậy? Có phải trong lòng đang vui vẻ nở hoa đúng không?”
Lục Thiếu Nhiên đưa cho Nghiên Ca một chai nước, vừa nói vừa trêu cô.
Nghiên Ca liếc xéo anh một cái: “Im miệng!”
Lục Thiếu Nhiên sửng sốt, sau đó thu lại nụ cười: “Vợ à, anh…” “Tinh tinh tinh…”
Chuông điện thoại vang lên, Nghiên Ca cầm lấy vừa liếc nhìn đã lập tức bắt máy: “Alô…”
“Lập tức lên tầng thượng!”
Cúp điện thoại, vẻ mặt Nghiên Ca ngẩn ra.
“Lại là chú Út à?”
Giọng điệu chua loét của Lục Thiếu Nhiên làm Nghiên Ca càng không biết phải làm sao.
Cô mím môi, cởi dây an toàn, trước khi xuống xe nói: “Em sẽ cố hết sức để chú Út thay đổi quyết định.”
Lục Thiếu Nhiên lại vui vẻ ra mặt, anh ấy hạ cửa sổ xe xuống, ở trong xe hét lớn: “Vợ à, em là người xinh đẹp nhất
thế giới! Công chúa Bạch Tuyết cũng không trắng bằng em đâu!”
“Cút!”
Nghiên Ca vừa đi vừa quay đầu lại mắng.
Cũng chỉ có Quý Thần mới có thể chịu được được tính tính này của Lục Thiếu Nhiên.
***
Từ gara, Nghiên Ca vội vàng quay lại tầng thượng, trong lòng cô thấp thỏm không yên.


Đứng ở lối vào được trải thảm đỏ, vừa nhìn thoáng qua, cô lập tức ngạc nhiên.
“Chị dâu!”
“Ấy, đây mới đúng là chị dâu chính hiệu nè! Mới vừa rồi là cái gì Kỳ ý nhỉ? Ai mà biết cô ta là ai cơ chứ!” “Đúng
rồi, đúng rồi! Chị dâu không xuất hiện, bọn em không thèm đến chúc mừng đầu.” “Chị dâu, mau đến đây!” Lúc
này trong phòng ăn trống trải trên tầng thượng có mười mấy người đang ngồi vây quanh một bàn tiệc.
Nghiên Ca đã gặp họ rồi, nhưng không ngờ họ lại đều tới đây.
Rõ ràng trước khi bữa tiệc đính hôn bắt đầu, cô không hề nhìn thấy họ.
Tư Duệ, Liễu Sùng Minh, Cổ Hân Minh, Yến Thanh, còn có cả Yến Thất đã mất tích mấy hôm nay.
Gương mặt người nào người nấy cũng đều rất vui vẻ, thái độ và xưng hô với cô vẫn như lúc trước. Nghiên Ca
khựng lại một lát, cắn môi đi tới, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Chú Út đã cởi áo vest, chỉ mặc áo sơ mi trắng đang ngồi
trong đám người. Anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, đôi môi mỏng khẽ nhếch, lúc cô đến gần thì chìa tay ra.
“Đại ca, anh vừa mới đính hôn với người phụ nữ khác, bây giờ lại muốn nắm tay cục cưng Nghiên Ca nhà em sao?
Không thích hợp gì cả.”


Yến Thất xem kịch hay lại không ngại lớn chuyện đứng lên đón Nghiên Ca, nhiệt tình khoác tay cô, rồi nhìn Lục Lăng Nghiệp bằng
ánh mắt chế nhạo.
Nghiên Ca quay sang nhìn Yến Thất, khuôn mặt nhỏ giả vờ tức giận nhìn cô ấy: “Cô này, chúng ta thân quen lắm sao?”
Dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn khuôn mặt ngây ra như phỗng của Yến Thất mà cười ha ha.
Yến Thất giậm chân, lập tức ôm eo Nghiên Ca: “Nghiên Ca, em sai rồi! Em biến mất mà không nói một lời là do Lục lão đại yêu cầu,
em là thuộc hạ không dám không tuân theo mà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi