THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

Mười rưỡi tối.
Lục Lăng Nghiệp lái xe trở về Cẩm Lý, vừa vào đến cửa đã thấy Nghiên Ca ở trong phòng khách cầm điện thoại sắc
mặt3 căng thẳng: “Được rồi. Không nói nữa. Yêu con.” Cúp điện thoại, Nghiên Ca căng thẳng đứng dậy, nhìn thấy
ánh mắt dò xét của Lục Lăng Ng1hiệp, cô giả vờ bình tĩnh: “Chú Út, anh đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về?” Dứt lời,
cô chủ động đi tới cầm lấy áo khoác của Lục Lăng Nghiệ9p giống như cô vợ nhỏ. Vô cùng cẩn thận, dè dặt.
Đôi mắt sâu thẳm sắc bén của Lục Lăng Nghiệp không để ý đến sự chủ động ngoan n3goãn vừa rồi của Nghiên Ca.
Anh mím đôi môi mỏng lại thành một đường thẳng, giọng nói hơi cứng ngắc: “Tỉnh ngủ rồi?”
Tâm8 trạng Nghiên Ca thả lỏng hẳn.
Có lẽ chú ấy không nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi của mình.
Tâm trạng thấp thỏm của cô tức thì dịu đi rất nhiều, cô nhìn Lục Lăng Nghiệp dịu dàng nói: “Đúng vậy! Chưa đến
bảy giờ em đã dậy rồi. Đi tìm anh nhưng mà không thấy đâu. Anh đi đâu vậy?” Ánh mắt Lục Lăng Nghiệp sáng
lên: “Đi bàn chuyện làm ăn! Ăn cơm chưa?” Nghiên Ca ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, lắc đầu: “Chưa ăn!
Muốn đợi anh về cùng ăn!”
“Lần sau không cần đợi.” Giọng điệu Lục Lăng Nghiệp nghiêm nghị, bỗng nhiên quay người lại làm cô giật mình.
“A!”
“Muốn ăn gì?” Lục Lăng Nghiệp xắn tay áo, cầm lấy bàn tay mềm mại của Nghiên Ca, vừa nói vừa đi vào nhà bếp.
Ánh mắt Nghiên Ca sáng ngời: “Em muốn ăn… lẩu!”
Tiếng của cô rất nhỏ nhưng mà có vẻ rất muốn ăn.
Đã một tháng rồi cô chưa được ăn lẩu.
Lục Lăng Nghiệp bước chậm lại, quay lại nhìn Nghiên Ca: “Nói món gì trong nhà có đi.” Nghiên Ca suy sụp: “Vậy
thì nấu cái gì cũng được. Nấu cái gì ăn cái đó. Em không kén chọn.” Con người đúng là lòng tham không đáy.
Từ khi được thưởng thức tay nghề của chú Út, Nghiên Ca không muốn tự mình xuống bếp nấu cơm nữa. Vì dù sao
tay nghề của hai người là không thể so sánh được! “Đi lên tầng đợi đi. Khi nào xong sẽ gọi em.”
Nghiên Ca gật đầu đồng ý: “Dạ được.”
Thực ra, cô nghe lời như vậy, một mặt là vì không được ăn lẩu nên thấy tiếc, mặt khác là muốn tìm cơ hội giải thích


với Sơ Bảo.
Vừa nãy hình như thằng bé muốn nói gì đó với cô, kết quả bởi vì chú Út về nên bị cô tắt máy.
Nghiên Ca thầm tự trách không thôi, chạy bước nhỏ trở về phòng ngủ. Cô đóng cửa, khóa chốt, cầm điện thoại vào
nhà vệ sinh, gọi điện thoại đường dài quốc tế.
“Cục cưng à, mẹ xin lỗi, vừa nãy mẹ có chút việc!”
Không biết đầu dây bên kia đã nói cái gì làm Nghiên Ca không được tự nhiên nuốt nước miếng: “Đúng rồi! Mẹ với
bố nuôi của con có chút việc!”
“Bố nuôi cũng nhớ con mà. Một thời gian nữa mẹ và bố sẽ đến thăm con được không?”
“Vậy vừa rồi con muốn nói với mẹ gì thế?”
Ngay khi nghe được lời nói của Sơ Báo, Nghiên Ca nghi ngờ nhíu mày: “Lúc này?”
“Được rồi. Vậy con nhớ phải nghe lời Ophy đó, biết chưa?”
“Ừ. Mẹ cũng yêu con. Moa moa!”
Cuối cùng cũng nói chuyện xong, Nghiên Ca buông điện thoại xuống, ngẩn người nhìn màn hình.
Ngày mùng bảy tháng sau là sinh nhật tròn bốn tuổi của Sơ Bảo rồi.
Nghiên Ca âm thầm tính toán, xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh thì bị cái bóng đen phía trước dọa sợ tới mức run
lên.
Cô mở miệng, sửng sốt nói không ra lời. Nhìn cửa phòng ngủ mở rộng, cô chỉ chỉ: “À 2 chú Út… anh vào kiểu gì
vậy?”
Chết rồi!
Có phải chú ấy đã nghe thấy hết rồi không? Biểu cảm lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp không chút thay đổi, đôi mắt
lạnh lùng híp lại: “Trên cửa có chìa khóa!” Nghiên Ca nhìn thử, quả nhiên thấy bên ngoài cửa phòng ngủ vẫn đang
cầm một chùm chìa khóa.
Cô đúng là ngu như heo mà!
Ngay cả chuyện lừa mình dối người này cô cũng có thể làm ra được. Đúng là không ai ngu bằng.
“À, ha ha, vậy mà em lại không phát hiện ra!”
Nghiên Ca cười nhạt nhẽo, càng chột dạ.
Nhưng Lục Lăng Nghiệp lại không nói gì, lần nữa nắm lấy tay cô: “Ăn cơm thôi!”
Nghiên Ca vô cùng ngạc nhiên: “Nấu xong nhanh như vậy ư?”
“Nếu không thì sao?”


Câu trả lời của Lục Lăng Nghiệp làm Nghiên Ca càng không yên lòng.
Cô rất muốn biết rốt cuộc chú Út đã nghe thấy hay chưa? Muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.
Xuống dưới nhà, trên đường đi vào nhà bếp, Nghiên Ca đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Mắt cô sáng lên, buông tay Lục Lăng Nghiệp, chạy một mạch vào phòng bếp.
Đúng như dự đoán, trên bàn ăn trong nhà bếp là một nồi lẩu cùng với một mâm đầy đủ đồ nhúng.
Nghiên Ca vui vẻ quay đầu lại: “Chú Út, lẩu nè!”
Đáy mắt Lục Lăng Nghiệp hiện lên tia sáng nhu hòa, hất cằm: “Ngồi xuống ăn đi!”


Nghiên Ca cứ thế ngồi xuống đối diện Lục Lăng Nghiệp, nhìn cử chi tao nhã gắp đồ ăn cho cô của anh, trong lòng ấm áp, dịu dàng
nói: “Chú Út, anh tốt quá!” “Ăn cơm!”
Cô nhìn Lục Lăng Nghiệp nghiêm nghị nói ra hai chữ nhưng mà sự cưng chiều của anh lại ngầm tận xương máu. Dường như anh luôn
dùng cách nhìn như là ngang ngược, nhưng lại cho cô tất cả những gì cô muốn.
Sự cưng chiều của anh không chút để ý thể hiện ra, ung dung trêu chọc. Mỗi bất ngờ anh đem tới luôn làm cho trong lòng cô chợt ấm
áp, khiến tâm trạng của cô trở nên kích động.


Nghiên Ca ngơ ngần nhìn Lục Lăng Nghiệp ngồi đối diện, gần như vậy, đẹp trai như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi