THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

Ông cụ Lục tháo kính ra, nhìn Lục Lăng Nghiệp bằng ánh mắt đầy giận dữ “Thằng mất dạy, anh muốn chọc tôi tức
chết đúng không!”
“Bố, tức giận không tốt cho sức khỏe!”
Thái độ bình thản ung dung của Lục Lăng Nghiệp khiến ông cụ Lục tức điên cả người. 1
“Anh!”
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, vậy mà giờ ông cụ Lục đã lại bùng lửa giận. Ông quăng thẳng tờ báo đang
9cầm trong tay vào mặt Lục Lăng Nghiệp: “Nhìn trò hay mà anh bày ra đi! Thảo nào hôm qua tôi còn thấy thắc mắc
không hiểu tại sao ngư3ời của phía cảnh sát lại đến đúng lúc như vậy! Nói đi, chuyện này do chính tay anh sắp xếp
đúng không?”
Ông cụ Lục rất lõi đ8ời, ông nhìn chằm chằm vào Lục Lăng Nghiệp, đợi anh giải thích.
“Bố đa nghi quá rồi! Nếu cô ta không phạm tội, thì cho dù con có sắp xếp thế nào đi nữa cũng sẽ không đến nước
này được đầu!”
Ông cụ Lục hừ lạnh: “Đừng có dông dài với tôi, ngay từ đầu anh đã không muốn kết hôn với An Kỳ, bây giờ mới
chỉ đính hôn thôi mà anh đã làm lớn chuyện như thế, anh bảo tôi biết phải ăn nói thế nào với lão Hoàng đây hả?”
Đồng tử sắc lạnh của Lục Lăng Nghiệp hơi co lại: “Bố là bố, ông ta là ông ta, sao phải nhiều lời làm gì?” “Anh… Tức
chết mất thôi! Thằng ranh con, đủ lông đủ cánh rồi phải không, tôi không nói được anh nữa rồi đúng không!”
Lục Lăng Nghiệp chỉ nói ngắn gọn vài từ “Bố, điều này chứng tỏ con hơn cha là nhà có phúc!”
Ông cụ Lục: “…”
Bầu không khí giữa hai bố con cứ duy trì trạng thái nặng nề như vậy, mãi một lúc lâu sau Lục Văn Đức mới thở dài
một hơi: “Thằng Ba à, cho dù con có không thích Hoàng An Kỳ đi nữa thì cũng không cần thiết phải khiến mọi
chuyện rùm beng lên như vậy, có nói thế nào đi nữa thì đó cũng là một cô gái, cứ đà này thì về sau nó biết phải
sống thế nào?!”
“Không liên quan gì đến con!”
“Ôi chao, cái thằng con trời đánh này.”
Cơn giận của ông cụ Lục vừa mới nguôi đi được một chút thì giờ lại bị Lục Lăng Nghiệp khơi dậy, làm ông cụ tức
đến độ mặt đỏ phừng phừng


Thằng con trai này của ông cái gì cũng tốt, chỉ trừ cái tính cứng đầu cứng cổ này ra!
Không biết cái tính ngang bướng này của nó là giống ai đây nữa! Một tia tăm tôi chợt lóe lên trong mắt Lục Lăng
Nghiệp: “Tốt nhất bố đừng nhúng tay vào chuyện của Hoàng An Kỳ nữa. Cô ta liên quan đến vụ án là thật, về phần
có giết người hay không, phía cảnh sẽ ắt sẽ điều tra làm rõ!”
“Hừ, tao không lo mà được à, đáng lí con bé sẽ là con dâu…”
“Bố!”
Lục Lăng Nghiệp đột nhiên quát lên một tiếng, cắt ngang lời ông cụ Lục: “Con dâu của bố không phải người này
thì còn người khác, nhưng riêng Hoàng An Kỳ thì không.”
Lục Văn Đức nhìn vào đôi mắt sâu thẳm mà lạnh lẽo của Lục Lăng Nghiệp, thở dài thườn thượt, cảm giác mỏi mệt
lại ập đến: “Thằng Ba này, con cứ luôn thích làm theo ý mình, thể thì biết đến bao giờ bố mới được nhìn thấy con
cưới vợ sinh con đây.”
“Nhanh thôi!”
“Hừ, anh thôi cái trò qua loa lấy lệ ấy đi. Tôi già rồi nhưng chưa lẫn!” Lục Lăng Nghiệp chậm rãi đứng dậy: “Con
đã nói dối bổ bao giờ chưa?”
Dứt lời, anh gật đầu, chỉnh lại cổ áo sơ mi, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng sách trước cái nhìn ngỡ ngàng của
ông cụ Lục.
Lúc kéo cánh cửa ra, anh quay đầu lại, đôi môi mỏng hé mở: “Năm mươi năm trước Hoàng Vĩnh Bang từng cứu bổ,
nhưng mấy năm nay bố cũng đã làm không ít việc cho gia đình họ. Chỉ riêng chuyện bổ từ chức Tư lệnh Quân khu
để thỏa nguyện cho ông ta cũng đã quá đủ để hoàn trả tất cả những gì mà bổ cho là mắc nợ rồi!”
Nói xong, anh quay người đi ra ngoài, bóng lưng ngạo nghễ cứ thể biến mất khỏi tầm mắt Lục Văn Đức. Ông cụ
Lục ngồi trước bàn, nhìn dòng tiêu đề nổi bần bật trên mặt báo rồi cứ thể trầm ngâm.
***
Trên tầng ba, Nghiên Ca nóng lòng sốt ruột ngồi ở phòng khách chờ tin tức của Lục Lăng Nghiệp. Chợt nghe thấy
tiếng bước chân, Nghiên Ca nhìn về phía đó thì thấy một người đã lâu rồi không gặp, Lục Vũ Phỉ!
“Chị dâu, á á á, em nhớ chị chết mất thôi!”
Lục Vũ Phỉ nhìn quanh một vòng, trông thấy Nghiên Ca thì vui vẻ nhảy cẫng lên như một chú nai con, bổ nhào về
phía cô.
Nghiên Ca cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Lục Vũ Phỉ, cô bất giác nở một nụ cười rồi đứng dậy đi về hướng đó:
“Vũ Phỉ, chạy chậm thôi!”
Khi ở bên một người xấp xỉ tuổi mình nhưng tính cách lại vui tươi thẳng thắn như Lục Vũ Phỉ, Nghiên Ca cảm thấy
cực kỳ thoải mái.
Lục Vũ Phỉ nhào đến tặng ngay cho Nghiên Ca một cái ôm nồng thắm, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp cười tươi như
hoa nở: “Chị dâu, em nhớ chị chết mất thôi! Lâu lắm rồi không được gặp chị, em còn tưởng đầu chị không cần em
nữa.”
“Ha ha, em nói gì thể. Sao rồi, ở trường đã quen hết chưa?”
Lục Vũ Phỉ kéo Nghiên Ca ngồi xuống ghế: “Không quen thì cũng có làm gì được đâu! Mẹ cứ bắt em phải học tiếp,
vấn đề là em đâu có học nổi! Hôm nay em còn lén bỏ về đây này!”
“Hôm nay là chủ nhật mà? Còn cần phải lén bỏ về à?”
Nghe vậy, mặt của Lục Vũ Phỉ lập tức méo xệch: “Chị dâu, trường em biến thái lắm! Chủ nhật cũng sắp lịch kín
thời khóa biểu, em nghĩ có khi mình chưa già đã yếu, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi quá độ!”


“Thôi đừng có tào lao cho chị nhờ!”
Nghiên Ca nhìn Lục Vũ Phi ra vẻ như thật, không nhịn được mà bật cười.
“À đúng rồi, chị dâu này, em nghe nói Hoàng An Kỳ gặp chuyện rồi, có đúng không chị?”
Nghiên Ca gật đầu: “Ừ, sao em biết?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi