THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

Khu quần áo nữ tầng bốn.
Lục Vũ Phỉ kéo Nghiên Ca chạy thẳng đến cửa hàng của thương hiệu mà mình yêu thích, bước chân nhanh 3nhẹn
dạo bước trong khu trưng bày sản phẩm mới ra mắt.
“Chị dâu, cái này đẹp không?” “Chị dâu, cái này thì sao?”
Lục1 Vũ Phỉ cứ như một đứa trẻ ríu rít hoạt bát, hết nhìn bên trái rồi lại nhìn sang bên phải, cả khuôn mặt ngập tràn
vẻ tươi cười.
9
Nghiên Ca đi cạnh Lục Vũ Phỉ, chọn lấy vài bộ váy tinh tế rồi đưa cho cô ấy, nhân viên cũng cực kỳ ân cần giới
thiệu về từng bộ 3cho hai người.
“Vũ Phỉ, mấy bộ này đều rất đẹp, hay là em thử hết đi!”
Lục Vũ Phỉ vui vẻ ôm lấy váy áo, đi theo nhân8 viên vào phòng thử đồ.
Nghiên Ca thì ngồi ở sofa bên ngoài, cầm báo lên đọc giết thời gian. Đúng như lời Vũ Phỉ nói, vụ của Hoàng An Kỳ
chiếm cứ toàn bộ đầu đề của các trang tin ngày hôm nay, đến cả ảnh chụp lén cảnh Hoàng An Kỳ bị người nhà
trách mắng ở cổng Tổng Cục Cảnh sát cũng được đăng lên.
Vụ bê bối lớn như vậy, chắc chắn là mấy gã săn ảnh đã ngồi chực chờ ở đó suốt cả đêm rồi. “Chị dâu, bộ này có đẹp
không?” Lục Vũ Phỉ thay xong một bộ, bước ra ngoài rồi đứng trước mặt Nghiên Ca. Nghiên Ca ngước mắt lên,
đánh giá bộ váy dây chiết eo dài đến đầu gối màu vàng nhạt trên người Vũ Phỉ rồi giơ ngón cái: “Đẹp lắm.”
“Gói cái váy này lại cho tôi trước đi, tôi đi thử nốt mấy cái kia!”
Lục Vũ Phỉ ra tay hào phóng, nói với nhân viên phục vụ một tiếng, sau đó định quay người thử đồ tiếp.
Đi được hai bước, cô nghi hoặc mà quay đầu lại, thấy Nghiên Ca vẫn ngồi trên sofa thì cô lại đi ngược trở lại: “Chị
dâu, chị không đi thử lấy vài bộ à?”
Nghiên Ca cười, lắc đầu: “Không cần đâu, chị nhiều quần áo lắm rồi. Chị…” “Thế thì sao được! Hay là em chọn cho
chị mấy bộ rồi chị em mình cùng đi thử nha!”
“Vũ Phỉ, không cần đâu…”
Tính Lục Vũ Phỉ như trẻ nhỏ, miệng nói là tay lao vào làm luôn, hoàn toàn không màng đến sự ngăn cản của
Nghiên Ca. Cô ấy tỉ mỉ chọn mấy bộ phù hợp với phong cách của Nghiên Ca rồi ôm hết lại đưa cả cho cô: “Chị dâu,
mấy bộ này đẹp này, chị mau mau mặc thử đi!”


“Vũ Phỉ…”
Nghiên Ca hết cách, một cái khăn quàng cổ của thương hiệu xa xỉ này thôi cũng đã có giá mấy nghìn tệ rồi, càng
khỏi phải nói đến mấy cái áo măng tô mùa thu như thế này.
“Chị dâu, em…”
“Phục vụ, lấy bộ đó cho tôi!”
Vũ Phỉ còn đang khuyên Nghiên Ca, hai người chưa nói hết câu đã bị một giọng nói lanh lảnh kiêu ngạo chen vào.
Nghe vậy, Nghiên Ca bèn quay sang nhìn, trong lòng nặng nề thở dài.
Đúng là trái đất tròn mà!
Không ngờ lại đụng phải Mộ Tân Nhu ở cửa hàng này!
Lục Vũ Phỉ nhìn theo ánh mắt kiêu ngạo của Mộ Tân Nhu, vừa khéo nhìn thấy cô ta đang chỉ vào cái áo măng tô
bằng len nhung mà Nghiên Ca đang ôm trong lòng.
Nghiên Ca không muốn tranh giành với cô ta, cô không chút do dự định đưa cái áo khoác cho nhân viên.


Nhưng Lục Vũ Phi thì lại không vui, cô giơ tay ngắn lại, cau mày: “Phục vụ, gói hết chỗ đồ này lại cho tôi, tôi mua hết!”
Nghiên Ca giật mình, cười khổ mà nhìn cô: “Vũ Phi, em làm gì thế, chị cũng có thích cái áo này đâu!”
“Không sao đâu chị dâu, chị không thích thì chúng ta cứ mua về rồi để đấy! Không sao hết, có tiền mà!” Nghiên Ca phì cười: “Không
phải, ý chị là…”
“Phục vụ, sao cô còn đứng đó? Tôi đã bảo giữ cái áo này lại cho tôi rồi cơ mà, cửa hàng mấy người sao lại thất tin thể hà!” Thái độ
kiêu căng ngạo mạn của Mộ Tân Nhu làm nhân viên phục vụ nhất thời khó xử không biết nên làm sao cho phải.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi