THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

Chương 25

DIỆP CẢNH NHAN, CẬU VỀ PHE AI?

“Nói.”

“A lô, đại ca Lục, cậu có thể nói chuyện lịch sự một chút được không?”

Vẻ mặt Lục Lăng Nghiệp vô cảm: “Cúp đây.”

“Ê ê ê, đừng mà. Quên đi, tôi sợ cậu rồi. Chuyện cậu nhờ tôi điều tra có manh mối rồi.”

“Ừ.”

Đầu bên kia điện thoại, khuôn mặt Cố Hân Minh cứng đờ: “Cậu không thể nói gì khác sao?”

“Nói nhảm nhiều vậy?”

Cố Hân Minh thở dài: “Thôi vậy! Là thế này, bố của Cố Nghiên Ca đúng là đang nằm viện, nhưng...”

Thấy Cố Hân Minh càng lúc càng nhiều lời, khuôn mặt Lục Lăng Nghiệp lạnh như băng.

“Được, tôi biết rồi.”

Không đợi Cố Hân Minh nói xong, Lục Lăng Nghiệp đã thẳng tay cúp máy.

Lúc này, Cố Hân Minh đang đi nghỉ ở bờ biển, anh ta sững sờ nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.

Anh ta quay đầu nhìn Diệp Cảnh Nhan: “Cậu có thấy không? Thằng ranh này thật là vô lương tâm, dùng người ta xong thì tung chân đá bay, còn không thèm nói một lời cảm ơn.”

Diệp Cảnh Nhan nở nụ cười: “Đâu phải cậu không biết tính cách của đại ca Lục. Muốn nghe câu cảm ơn từ miệng anh ấy sao? Cậu điên hay là anh ấy điên?”

“Diệp Cảnh Nhan, cậu về phe ai hả? Còn bỏ đá xuống giếng là sao!”

Cố Hân Minh và Diệp Cảnh Nhan đều là cháu trai trưởng của bốn gia tộc lớn ở thành phố G, là bạn nối khố cùng nhau lớn lên với Lục Lăng Nghiệp.



Trong phòng làm việc, đôi môi mỏng lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp khẽ nhếch lên. Liếc thấy Cố Nghiên Ca dựa vào sofa ngủ say, ánh mắt chợt sáng lên, anh ấn nút gọi vào số điện thoại nội bộ: “Diệp Lan, bảo phòng kỹ thuật tăng nhiệt độ điều hòa trung tâm.”

“Tổng...”

Diệp Lan còn chưa kịp mở miệng thì điện thoại đã cúp máy.

Cô ta ngồi bên ngoài phòng làm việc, trên khuôn mặt trang điểm đậm hiện lên vẻ nghi ngờ.

Vì Lục Lăng Nghiệp, cô ta đã phải năn nỉ anh họ của mình đưa cô ta đến I.U làm trợ lý.

Nhưng với trực giác của phụ nữ, Cố Nghiên Ca vừa bước vào đã mang đến cho cô ta một cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được.

Suy nghĩ một lát, Diệp Lan lấy điện thoại di động ra gọi: “A lô, anh...”



Cố Nghiên Ca không biết mình đã ngủ bao lâu, trong cơn mộng mị mơ mơ tỉnh tỉnh, cô chỉ thấy hình bóng của mẹ năm đó.

“Ưm...”

Mở mắt ra cực kỳ khó chịu, Cố Nghiên Ca vẫn hơi mơ màng.

Cô đang ở đâu?

“Tỉnh rồi?”

Bên tai đột nhiên vang lên một câu hỏi, Cố Nghiên Ca run lên, vô thức bật lại: “Muốn hù chết ai vậy?”

Vừa nói ra lời này, cô đã sửng sốt.

Đập vào mắt là đôi chân dài thẳng tắp của Lục Lăng Nghiệp đang bước đến, trong lòng Cố Nghiên Ca nôn ra máu rồi.

Đậu má!

Vừa mới ngủ dậy, chỉ số IQ của cô vẫn còn chưa trở lại, suýt chút nữa là bị lộ.

“Chú... chú Út, chú xong việc chưa?”

Cố Nghiên Ca ngồi dậy, chỉnh lại mái tóc, miếng băng gạc trên trán lộ ra.

“Ừ, đi thôi.” w●ebtruy●enonlin●e●com

“Đi đâu vậy ạ?”

“Ăn cơm.”

Lục Lăng Nghiệp luôn rất kiệm lời, còn Cố Nghiên Ca lại cảm thấy nói chuyện với anh vừa tiện vừa mệt tim.

Vì bị đụng xe nên Lục Lăng Nghiệp vẫn lái chiếc Mercedes địa hình.

***

Nhà hàng Phảng Thiện.

Nó nằm gần công viên Bắc Hải, nổi tiếng với các món ăn cổ điển ở thành phố G.

Kiến trúc của cả nhà hàng đều là theo kiểu mái cong Kim Lăng, tạo cảm giác như một tòa cung điện.

Cố Nghiên Ca lặng lẽ đi theo sau Lục Lăng Nghiệp, nhưng đôi mắt trong veo như nước lại đang đánh giá xung quanh.

Đi xa như vậy chỉ để ăn một bữa cơm, để tìm kiếm cảm giác kích thích sao?

Cố Nghiên Ca oán thầm trong lòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra vẻ nghi ngờ.

Sau khi cả hai bước vào phòng riêng đã đặt trước, trên bàn đã bày sẵn thức ăn.

Màu sắc, mùi thơm và hương vị khiến cho Cố Nghiên Ca bỗng vô cùng đói bụng.

Cô thoáng liếc nhìn đồng hồ treo tường, thấy hơi giật mình.

Đã sắp một giờ rồi.

Vậy là cô đã ngủ trong phòng làm việc của Lục Lăng Nghiệp gần ba giờ.

Hai người đang ngồi trong một phòng riêng có phong cách đơn giản, Lục Lăng Nghiệp im lặng, Cố Nghiên Ca cũng không có gì để nói.

“Ăn đi.”

Đến khi anh lên tiếng, Cố Nghiên Ca mới gật đầu, cầm đũa lên bắt đầu ăn ngấu nghiến.

So với tướng ăn của Cố Nghiên Ca, Lục Lăng Nghiệp tao nhã hơn rất nhiều.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương 25

DIỆP CẢNH NHAN, CẬU VỀ PHE AI?

“Nói.”

“A lô, đại ca Lục, cậu có thể nói chuyện lịch sự một chút được không?”

Vẻ mặt Lục Lăng Nghiệp vô cảm: “Cúp đây.”

“Ê ê ê, đừng mà. Quên đi, tôi sợ cậu rồi. Chuyện cậu nhờ tôi điều tra có manh mối rồi.”

“Ừ.”

Đầu bên kia điện thoại, khuôn mặt Cố Hân Minh cứng đờ: “Cậu không thể nói gì khác sao?”

“Nói nhảm nhiều vậy?”

Cố Hân Minh thở dài: “Thôi vậy! Là thế này, bố của Cố Nghiên Ca đúng là đang nằm viện, nhưng...”

Thấy Cố Hân Minh càng lúc càng nhiều lời, khuôn mặt Lục Lăng Nghiệp lạnh như băng.

“Được, tôi biết rồi.”

Không đợi Cố Hân Minh nói xong, Lục Lăng Nghiệp đã thẳng tay cúp máy.

Lúc này, Cố Hân Minh đang đi nghỉ ở bờ biển, anh ta sững sờ nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.

Anh ta quay đầu nhìn Diệp Cảnh Nhan: “Cậu có thấy không? Thằng ranh này thật là vô lương tâm, dùng người ta xong thì tung chân đá bay, còn không thèm nói một lời cảm ơn.”

Diệp Cảnh Nhan nở nụ cười: “Đâu phải cậu không biết tính cách của đại ca Lục. Muốn nghe câu cảm ơn từ miệng anh ấy sao? Cậu điên hay là anh ấy điên?”

“Diệp Cảnh Nhan, cậu về phe ai hả? Còn bỏ đá xuống giếng là sao!”

Cố Hân Minh và Diệp Cảnh Nhan đều là cháu trai trưởng của bốn gia tộc lớn ở thành phố G, là bạn nối khố cùng nhau lớn lên với Lục Lăng Nghiệp.



Trong phòng làm việc, đôi môi mỏng lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp khẽ nhếch lên. Liếc thấy Cố Nghiên Ca dựa vào sofa ngủ say, ánh mắt chợt sáng lên, anh ấn nút gọi vào số điện thoại nội bộ: “Diệp Lan, bảo phòng kỹ thuật tăng nhiệt độ điều hòa trung tâm.”

“Tổng...”

Diệp Lan còn chưa kịp mở miệng thì điện thoại đã cúp máy.

Cô ta ngồi bên ngoài phòng làm việc, trên khuôn mặt trang điểm đậm hiện lên vẻ nghi ngờ.

Vì Lục Lăng Nghiệp, cô ta đã phải năn nỉ anh họ của mình đưa cô ta đến I.U làm trợ lý.

Nhưng với trực giác của phụ nữ, Cố Nghiên Ca vừa bước vào đã mang đến cho cô ta một cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được.

Suy nghĩ một lát, Diệp Lan lấy điện thoại di động ra gọi: “A lô, anh...”



Cố Nghiên Ca không biết mình đã ngủ bao lâu, trong cơn mộng mị mơ mơ tỉnh tỉnh, cô chỉ thấy hình bóng của mẹ năm đó.

“Ưm...”

Mở mắt ra cực kỳ khó chịu, Cố Nghiên Ca vẫn hơi mơ màng.

Cô đang ở đâu?

“Tỉnh rồi?”

Bên tai đột nhiên vang lên một câu hỏi, Cố Nghiên Ca run lên, vô thức bật lại: “Muốn hù chết ai vậy?”

Vừa nói ra lời này, cô đã sửng sốt.

Đập vào mắt là đôi chân dài thẳng tắp của Lục Lăng Nghiệp đang bước đến, trong lòng Cố Nghiên Ca nôn ra máu rồi.

Đậu má!

Vừa mới ngủ dậy, chỉ số IQ của cô vẫn còn chưa trở lại, suýt chút nữa là bị lộ.

“Chú... chú Út, chú xong việc chưa?”

Cố Nghiên Ca ngồi dậy, chỉnh lại mái tóc, miếng băng gạc trên trán lộ ra.

“Ừ, đi thôi.” w●ebtruy●enonlin●e●com

“Đi đâu vậy ạ?”

“Ăn cơm.”

Lục Lăng Nghiệp luôn rất kiệm lời, còn Cố Nghiên Ca lại cảm thấy nói chuyện với anh vừa tiện vừa mệt tim.

Vì bị đụng xe nên Lục Lăng Nghiệp vẫn lái chiếc Mercedes địa hình.

***

Nhà hàng Phảng Thiện.

Nó nằm gần công viên Bắc Hải, nổi tiếng với các món ăn cổ điển ở thành phố G.

Kiến trúc của cả nhà hàng đều là theo kiểu mái cong Kim Lăng, tạo cảm giác như một tòa cung điện.

Cố Nghiên Ca lặng lẽ đi theo sau Lục Lăng Nghiệp, nhưng đôi mắt trong veo như nước lại đang đánh giá xung quanh.

Đi xa như vậy chỉ để ăn một bữa cơm, để tìm kiếm cảm giác kích thích sao?

Cố Nghiên Ca oán thầm trong lòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra vẻ nghi ngờ.

Sau khi cả hai bước vào phòng riêng đã đặt trước, trên bàn đã bày sẵn thức ăn.

Màu sắc, mùi thơm và hương vị khiến cho Cố Nghiên Ca bỗng vô cùng đói bụng.

Cô thoáng liếc nhìn đồng hồ treo tường, thấy hơi giật mình.

Đã sắp một giờ rồi.

Vậy là cô đã ngủ trong phòng làm việc của Lục Lăng Nghiệp gần ba giờ.

Hai người đang ngồi trong một phòng riêng có phong cách đơn giản, Lục Lăng Nghiệp im lặng, Cố Nghiên Ca cũng không có gì để nói.

“Ăn đi.”

Đến khi anh lên tiếng, Cố Nghiên Ca mới gật đầu, cầm đũa lên bắt đầu ăn ngấu nghiến.

So với tướng ăn của Cố Nghiên Ca, Lục Lăng Nghiệp tao nhã hơn rất nhiều.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi