THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138408-1.png

Hai người một đứng một ngồi, không bên nào chịu nhường bên nào cả.


Hai người nhìn nhau không dời mắt, không ai chấp nhận thua cuộc.


Nghiên Ca rõ ràng có thể nói thẳng ra, nhưng cô lại cố ý nói kiểu mập mờ. Về phần Lục Lăng Nghiệp, suy nghĩ của anh như thế nào thì có khi đến cả anh cũng không đoán được. Tóm lại, bởi vì cái gọi là việc riêng của Nghiên Ca nhưng cô không đưa ra được lý do để không tăng ca, chỉ riêng chuyện này thôi đã khiến cho anh vô cùng tức giận rồi.


Từ trước đến nay, anh vẫn không biết Lục Thiếu Nhiên trong lòng Nghiên Ca lại thật sự quan trọng đến như vậy. Tổng Giám đốc Lục đương nhiên biết rõ tối nay sẽ có sự kiện gì.


Cũng bởi vì như thế cho nên anh mới nhanh chóng kết thúc cuộc gặp mặt với mấy người Cố Hân Minh, vội vàng trở về công ty để ngăn cản Nghiên Ca tham gia bữa tiệc chúc mừng tối nay.


Cho dù Lục Thiếu Nhiên là cháu của anh thì cũng không được!


Với người có địa vị cao như Lục Lăng Nghiệp, dù cho ở thành phố G rộng lớn này có xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh muốn biết thì không gì có thể giấu nổi. Bây giờ, cô gái nhỏ Nghiên Ca này còn muốn chơi chữ với anh, lửa giận trong lòng Lục Lăng Nghiệp bùng cháy hừng hực. “Nếu như vì chuyện riêng mà không chịu tăng ca thì sau này tiền lương sẽ bị giảm một nửa! Ra ngoài!”


Nghiên Ca há hốc miệng, chuyện này đã chọc tức cô rồi.


Cái gì ra cái đó chứ!


Bây giờ cô rất cần tiền, tại sao chỉ vì một chút bất hòa mà lại cắt giảm luôn một nửa tiền lương của cô!


Nghiên Ca đứng bất động, nghiến răng nhìn Lục Lăng Nghiệp đang cúi đầu xử lý tài liệu. Sự khó chịu đã kìm nén trong lòng nhiều ngày cuối cùng cũng bộc phát.


Cô vội vàng bước nhanh đến trước bàn ông chủ, đập mạnh hai tay xuống bàn: “Lục Lăng Nghiệp, có phải chú cố ý hay không? Chú dựa vào cái gì mà cắt lượng của tôi? Rốt cuộc tôi có chỗ nào đắc tội chú? Nếu như chú thấy tôi chướng mắt, cứ nói thẳng ra một câu, tôi đều phải ở lì ra đây không chịu đi đâu chứ”


Tâm trạng tức tối đang trên đà bộc phát, nhưng ngay khi Nghiên Ca vừa nói xong đã thấy hối hận. Bởi vì cô vừa dứt lời, cô lập tức nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn âm u của Lục Lăng Nghiệp tràn đầy lạnh lùng và hung ác. Thôi toang rồi!


Trái tim nhỏ bé của Nghiên Ca đang run lên, bị ánh mắt sắc lạnh của Lục Lăng Nghiệp chiếu tướng, cô không ngừng nuốt nước bọt.


Mẹ kiếp! Quả nhiên kích động là ma quỷ.


Vị tổ tông này tức giận rồi sao? Như vậy cũng tốt, nếu anh thật sự để cô đi thì sau này sẽ không phải ngại ngùng khi gặp nhau mỗi ngày nữa rồi!


“Cố Nghiên Ca, lá, gan, của, em, đúng, là, không, nhỏ!”


Hơi thở của Lục Lăng Nghiệp tràn đầy nguy hiểm, bầu không khí đột nhiên lắng đọng lại!


“Tôi… tôi chỉ nói sự thật thôi!”


Trước dáng vẻ đáng sợ của Lục Lăng Nghiệp, Nghiên Ca vẫn kiên trì phản bác.


Phải thừa nhận rằng khi Lục Lăng Nghiệp tức giận trông vô cùng đáng sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi