*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Cố Nghiên Ca bối rối cau mày, bước chân vô cùng nặng nề đi đến. “Ôi, nhìn kìa. Đó không phải là Cố Nghiên Ca, người thay thế vị trí của Diệp Lan sao?” “Còn ai vào đây nữa! Quả nhiên phía sau có người chống lưng thì đãi ngộ cũng phải khác rồi, nghe nói sáng nay cô ta còn ngồi xe Tổng Giám đốc đến công ty đấy.” “Ơ, người ngồi trong xe kia là ai? Hình như không phải cậu Lục?”
Giữa sự bàn tán xì xào của đồng nghiệp, Cố Nghiên Ca chỉ ước tìm được một cái hố để chui xuống cho nhanh. Bây giờ vì chuyện của Diệp Lan, cô ở IU có thể coi như là nhân vật nổi tiếng rồi.
Tất cả đều do Lục Lăng Nghiệp ban tặng!
Cô thật không biết nên cảm ơn anh hay oán trách chủ Út đây nữa. Bùi Vân Cảnh vừa nhìn thấy Cố Nghiên Ca đã lập tức xuống xe ân cần: “Nghiên Ca!”
“Chào! Anh!”
Hai người nói chuyện khách sáo đôi câu, ngay cả Nghiên Ca cũng cảm thấy mối quan hệ của bọn họ thật sự quá gượng gạo.
Không ngoài dự tính, Bùi Vân Cảnh đứng đờ người ra, rõ ràng đã bị Cố Nghiên Ca làm thất vọng rồi.
“Lên xe đi.”
Đợi khi Bùi Văn Cảnh mở cửa xe cho cô, Cố Nghiên Ca nhìn anh ta thật lâu rồi mới cúi đầu ngồi vào trong xe.
Sau khi chiếc BMW 730 rời đi, Giản Nghiêm đang ngồi trong xe ăn bánh mì kẹp thịt thì lập tức bị sặc.
Mę nó!
Cậu ta vừa nhìn thấy cái gì vậy?
Cố Nghiên Ca lên xe của Bùi Vân Cảnh sao?
Phải báo cáo cho Tổng Giám đốc ngay mới được!
Trên xe, Bùi Vận Cảnh không chuyên tâm lái xe nên bị trượt lái rất nhiều lần.
“Nghiên Ca, dạo này em vẫn ổn chứ?”
Nhận lúc đèn giao thông chuyển đỏ, Bùi Vân Cảnh mở lời hỏi thăm, ánh mắt anh ta nhanh chóng dừng lại trên gò má hoàn hảo không tì vết của Nghiên Ca. Cố Nghiên Ca cụp mắt xuống, vén một sợi tóc mai bên tai: “Vẫn tốt.” “Em đã nhận được hoa lúc sáng chưa?” Nhắc đến chuyện này, Cố Nghiên Ca suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bùi Vân Cảnh, sau này anh đừng gửi hoa đến nữa, anh nên hiểu như vậy chỉ đem đến thêm vô vàn phiền phức cho tôi thôi.” “Nghiên Ca, em đừng hiểu lầm. Anh chỉ nhớ đến kỷ niệm một chút mà thôi!”
Nghe giọng nói trầm ấm Bùi Văn Cảnh, trong lòng cô hơi chua xót: “Vân Cảnh, tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng với anh rồi.”
“Nghiên Ca, em không cần nói thêm gì nữa. Anh hiểu, anh hiểu tất cả. Nếu như anh làm thế sẽ gây thêm phiền phức cho em thì sau này… anh sẽ hạn chế. Nhưng… em có thể đối xử với anh như bạn bè bình thường được không? Dù thế nào đi chăng nữa, em thực sự nhẫn tâm xóa bỏ hết mọi thứ trong quá khứ sao? Thậm chí không thể cho anh cơ hội làm bạn được hay sao?”
Gương mặt Bùi Vân Cảnh lộ rõ vẻ đau thương không thể che giấu nổi.
Nhưng anh ta càng như vậy, Cố Nghiên Ca lại càng muốn trốn tránh.
Bởi vì cô biết quá khứ tàn khốc đến nhường nào, cho nên cô không muốn tiếp tục lấn sâu vào vùng lây đó thêm nữa. Cố Nghiên Ca hơi khép mắt lại, cúi đầu thu lại ánh mắt lẫn biểu cảm trên khuôn mặt.
Sự im lặng của cô khiến cho bầu không khí chùng xuống hồi lâu. Khoảng hai mươi phút sau, Bùi Vân Cảnh đưa Cố Nghiên Ca đến một nhà hàng mang lên “Phú Cảng”.
“Đến rồi.”
Bùi Vân Cảnh xuống xe, vẫn chủ động mở cửa xe cho Cố Nghiên Ca.
Anh ta tỏ vẻ như là một quý ông thanh lịch, kỳ thực trong thâm tâm chỉ muốn tiến đến gần cô hơn thôi.
Nhà hàng Phú Cảng này nằm trên một con đường sầm uất ở trung tâm thành phố. Đúng lúc đến giờ ăn trưa cho nên lượng khách ra vào nối tiếp nhau không dứt.
Cố Nghiên Ca bước theo Bùi Vân Cảnh đi thẳng vào một căn phòng riêng trên tầng 3. Khi cửa vừa mở ra, bên trong bỗng xuất hiện một bảng màu vàng đi tới, còn không hề khách khí thuận miệng nói to: “Cố Nghiên Ca, con mẹ cậu.”
Không hiểu tự dưng lại bị mắng một câu, Cố Nghiên Ca không hề nghĩ ngợi cãi lại: “Con mẹ cậu.”
“Ơ kìa, mấy năm không gặp, sao cậu nóng tính thế?”
Hai người mắng nhau một trận xong thì Cố Nghiên Ca mới nhìn kỹ lại, lúc này cô mới kinh ngạc hét lên: “Lâm Tiểu Vũ?” “Sao vậy? Không nhận ra mình à? Có phải làm mợ chủ rồi nên không thèm để ý tới những người nghèo như chúng mình nữa đúng không?”
Cố Nghiên Ca bật cười, không kiềm chế được bước đến ôm chầm lấy Lâm Tiểu Vũ: “Đừng nói linh tinh. Lâu rồi không gặp cậu, Tiểu Vũ.”
Lâm Tiểu Vũ là bạn thân nhất của Cố Nghiên Ca khi còn đi học.
Sau này, vì cố xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn nên cắt đứt toàn bộ liên lạc với mọi người, trong đó có cả người bạn thân nhất này của mình.