THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

138429-1.png

Lục Thiếu Nhiên và Lê Uyên cãi nhau khiến gân xanh trên trán ông cụ Lục cũng nổi lên, ông cụ đột nhiên lạnh lùng hét lên: “Tất cả im hết đi cho tôi.”


Tức khắc, trong phòng khách lặng ngắt như tờ.


“Thằng Ba, tôi cho anh biết. Tôi đã nhận An Kỳ là con dâu thứ ba của nhà này rồi, anh không thích con bé cũng phải kết hôn với nó. Chuyện này không thương lượng gì nữa hết!”


Ông cụ Lục đưa ra tối hậu thư cuối cùng, đứng dậy rời khỏi phòng khách.


Trước sự tức giận của bố mình, Lục Lăng Nghiệp chẳng hề quan tâm.


Anh vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn trên ghế sofa, đầu ngón tay cầm điếu thuốc lá nhìn bóng ông cụ Lục rời đi, nhẹ nhàng hít một hơi.


“Chủ Ba, chú cũng thật là. Cho dù chú không thích An Kỳ, cũng không thể nói trước mặt người ta như vậy được. Con gái nhà người ta chạy đến nơi đất khách quê người này không phải là vì chú sao? Chú không thấy động lòng chút nào ư?”


Lục Tử Vinh dùng giọng điệu bề trên dạy dỗ anh. Lục Lăng Nghiệp hơi nhíu hai đầu lông mày rậm rạp, đôi môi cười như không cười nhìn Lục Tử Vinh: “Em không thích Hoàng An Kỳ, lần này cũng không cần nể mặt cô ta.”


“Ơ kìa, chú… Đúng là không thể nói lý với chủ được. Chú Ba, chứ không thể hiểu chuyện đối nhân xử thế được sao?”


Câu nói này, Cố Nghiên Ca dường như cảm thấy rất quen tai. Trước đây, cô đã từng thảo luận chuyện này với Lục Thiếu Nhiên


“Bố, bố đừng nói nữa. Chú Út là anh tài kiệt xuất, cần gì phải hiểu chuyện đối nhân xử thế chứ.”


Quả nhiên không ngoài dự đoán của Cố Nghiên Ca, Lục Thiếu Nhiên tự động bật ra mấy lời này mà không cần nghĩ ngợi.


“Con im miệng! Có chuyện của con à?”.


Lục Tử Vinh quát thẳng mặt Thiếu Nhiên, không khí cực kỳ lúng túng. “Được. Con chỉ là con cá cảnh bị vạ lây thôi. Con không nói nữa, mọi người từ từ nói chuyện. Con ôm vợ con đi ngủ đây.” Lục Thiếu Nhiên không đứng đắn kéo Nghiên Ca đứng dậy, anh ấy vốn không hề nghĩ nhiều nhưng chẳng hiểu tại sao sau khi nói xong lại cảm thấy nhiệt độ trong phòng khách hạ xuống không ít.


“Thím Trường, mở điều hòa lên đi, sao tự dưng lại lạnh thể không biết.” Cố Nghiên Ca đỏ mặt mím môi. Nếu không phải có Lục Tử Vinh và Lê Uyển ở đây, có lẽ cô thật sự không nhịn được mà cười ra thành tiếng rồi.


Chút mánh khóe này của Lục Thiếu Nhiên, sợ rằng trong mắt Lục Lăng Nghiệp còn chẳng bằng một thằng hề.


Hai người giả vờ ân ái đi lên tầng, Lê Uyển ra hiệu với Lục Tử Vinh rồi cũng đứng dậy rời đi.


Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại hai anh em Lục Tử Vinh và Lục Lăng Nghiệp. Ánh mắt hai người giao nhau, Lục Tử Vinh nói: “Chú Ba, chủ nói thật đi, chủ thật sự không thể chấp nhận Hoàng An Kỳ sao?”


“Vâng.”


Lục Tử Vinh nghiêm khắc nhíu mày: “Này, chú phải suy nghĩ cho cẩn thận. Địa vị nhà Hoàng An Kỳ ở thành phố B cũng không thua kém gì địa vị nhà chúng ta ở thành phố G đầu. Lần này, nếu như chú có thể kết hôn với cô ta, đối với gia đình chúng ta chỉ có lợi không có hại.”


Vẻ mặt Lục Lăng Nghiệp không hề thay đổi: “Em biết.”


“Nếu chủ đã biết, vậy thì phải hiểu chứ. Chuyện hôn nhân đại sự trong nhà, chúng ta không có quyền quyết định. Ai cũng nhìn ra Hoàng An Kỳ một lòng muốn gả cho chú, mà ông cô ấy và bố lại là bạn bè, cho dù cổ tay chủ có cứng, nhưng liệu có vặn được xương đùi không?”


Lời Lục Tử Vinh nói là thật, sắc mặt Lục Lăng Nghiệp cũng dần trở nên hết sức lạnh lùng.


“Chuyện mấy người không quyết định được, không có nghĩa là em không làm được.”


“Chú… haizz chú Ba, sao chú lại cứng đầu không hiểu như vậy? Bổ muốn trả ân tình mà. Thật ra cô bé Hoàng An Kỳ kia cũng rất xứng đối với chủ đấy chứ, trông cũng xinh xắn, gia cảnh lại tốt…”


“Nếu cô ta tốt như vậy thì anh giữ lại cho mình đi, em không có hứng thú.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi