THIÊN ĐƯỜNG NƠI EM

Anh có còn nhớ người thiếu niên đó không?

Người thiếu niên bao giờ cũng yên lặng ngồi trong một góc,

Người thiếu niên lớn lên trong khu tập thể của quân đội kia,

Người thiếu niên có thân thế bi thảm,

Người thiếu niên đẹp tựa như búp bê.

Anh có còn nhớ cậu ấy không?

Cậu ấy thường hay mặc áo sơ mi caro màu trời, cúi đầu im lặng, đường nét khuôn mặt tuấn tú khiến người khác không thể nào dời ánh mắt đi được. Khi cậu ấy nhìn về phía anh, ánh mắt ấy trống rỗng, biểu cảm thẫn thờ, một quầng mắt đen sâu hoắm, có phải anh mãi mãi cũng không thể nào quên được đúng không?

Tôi đã hủy hoại chàng thiếu niên tốt đẹp nhất trên đời ấy.

Gặp gỡ tôi có lẽ là kiếp nạn thật sự trong đời cậu ấy.


—— Thư Nhã Vọng

Tôi không thể nào quên được người con trai ấy, nhớ lại lần đầu tiên khi tôi gặp người ấy, người ấy giống như một con búp bê, xinh đẹp đến mức khiến người ta thốt lên kinh ngạc nhưng cũng lại lạnh đến nỗi khiến người khác cảm tưởng như không có một chút hơi thở của người sống. Ngay vào lúc đó, tôi chẳng bao giờ nghĩ được rằng tôi và người ấy lại ràng buộc nhau một cách sâu sắc đến vậy; tôi lại càng không thể nào tin được rằng, sẽ có lúc trong cuộc sống của tôi, tôi sẽ lại mắc nợ cậu ấy nhiều đến vậy.

Tôi vẫn cho rằng, mình mới là người chăm lo cho người ấy, bảo vệ người ấy; tôi vẫn cho rằng, người ấy là cậu em trai yên tĩnh nhất, xinh đẹp nhất của tôi.

Tôi vẫn còn nhớ được những chuyện ngày còn bé. Mọi chuyện rõ ràng đã qua trôi qua lâu như thế, vậy mà tại sao tôi vẫn khắc ghi như in trong đầu?

Ngày cậu ấy còn bé, lúc nào cũng thích ngồi lại trong nhà của tôi, bất kể khi nào, chỉ cần tôi có ở nhà, sẽ có thể nhìn thấy cậu ấy. Vì vậy mà khi đó, tôi đã cho rằng, cậu ấy là em trai tôi, là đứa em trai ruột của tôi, tôi muốn đối xử tốt với cậu ấy cả đời này.

Chúng tôi luôn luôn ở bên nhau. Khoảng thời gian niên thiếu đó, giờ giờ phút phút chúng tôi đều ở bên nhau, giống như những đứa con trong cùng một gia đình. Vào mùa đông, chúng tôi sẽ cùng nhau ngồi bên cửa sổ, nheo mắt chìa bàn tay đã đỏ bừng ra hứng ánh mặt trời, tôi lấy tai nghe máy CD chia cho cậu ấy mỗi người một cái gắn lên tai. Cậu ấy luôn lắc đầu từ chối, chê bai thứ âm nhạc tôi nghe quá ầm ĩ, sau đó thì hai chúng tôi ngồi song song bên nhau, phơi nắng, nghe nhạc, dường như có thể nghe thấy cả tiếng lá cây rụng xuống đất xào xạt gần đâu đó.

Vào mùa xuân, chúng tôi sẽ cùng Đường Tiểu Thiên, gọi cả Trương Tịnh Vũ cùng đi leo núi, ngọn núi cao nhất thành phố T. Đường Tiểu Thiên sợ tôi mệt, luôn đưa tay kéo theo tôi. Khi đó, không biết cậu ấy từ đâu nhảy ra, kéo lấy tay tôi không chịu buông. Ha ha, lúc đó, thực sự tôi chỉ nghĩ rằng, đó là bản năng chiếm hữu của một đứa bé mà thôi.

Khi mùa hè đến, tôi không thích ra khỏi nhà. Tôi thường hay mang bảng vẽ tới phòng cậu ấy, bật máy điều hòa thật thấp, vừa thong thả ăn trái cây vừa vẽ tranh. Những khi đó, cậu ấy luôn ngồi ở bên cạnh chân tôi, hoặc là đọc một cuốn sách thật dày hoặc là hí hoáy nghịch những mô hình bảo bối của cậu ấy, ánh mắt rất chăm chú lại nghiêm túc, đẹp cực kỳ. Tôi thì vẽ tranh, đôi khi lại nhìn một bên mặt nghiêng nghiêng của cậu ấy đến ngẩn ra, lúc đó cậu ấy sẽ ngẩng đầu đón lấy ánh mắt tôi, trong đôi mắt đen như mực ấy là tràn đầy hình ảnh của tôi.

Vào lúc đó, tôi đã nghĩ, tôi là Thư Nhã Vọng hạnh phúc nhất; vào lúc đó tôi có trong tay toàn bộ hạnh phúc; vào lúc đó, tuổi trẻ của tôi, Hạ Mộc của tôi, đó cũng chính là thiên đường của tôi. Khi tôi còn trẻ, toàn bộ ký ức của tôi chỉ có hạnh phúc ngập tràn.

Hạnh phúc ấy, được gìn giữ đến cho khi có một con quỷ dữ bước vào.

Con quỷ ấy đã hủy hoại tôi, cũng hủy hoại cả Hạ Mộc.

Tôi mãi mãi không bao giờ quên được, hôm sau ngày mọi chuyện xảy ra, tôi đã chạy ào vào tòa cao ốc của Khúc Uất Nhiên để tìm cậu ấy, đẩy cửa phòng họp ra, thấy người cậu ấy dính đầy máu, tôi đã khiếp sợ đến cỡ nào.

Khi tôi bước đến, cậu ấy đưa tay lên; không phải là lau đi máu trên gương mặt cậu ấy mà lại là nước mắt trên mặt tôi.

Cậu ấy lấy bàn tay dính đầy máu nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt tôi, sau đó nhìn vào mắt tôi nói: Nhã Vọng, đừng khóc.

Nhã Vọng, đừng khóc.

Chỉ có bốn chữ này thôi, nhưng lại khiến tôi ghi khắc suốt đời.

Còn tôi, nước mắt đã tuôn như mưa.

Chàng trai này, người thiếu niên tuyệt đẹp này, luôn mang lại cho tôi thứ cảm giác như vậy, cậu ấy luôn luôn như vậy, mọi thứ đều nghĩ cho tôi, điều gì cũng xếp tôi lên đầu tiên, cậu ấy vẫn luôn là như vậy, dùng hành động rồi hết lần này đến lần khác mạnh mẽ đánh thật sâu vào trái tim và linh hồn tôi.

Giết người vì tôi, đưa tôi đi phá thai vì tôi, đến cục cảnh sát tự thú cũng là vì tôi. Tất cả mọi thứ cậu ấy đã làm đều là vì tôi, cậu ấy nói cậu ấy không có được hạnh phúc cho bản thân, cho nên, chỉ cần tôi hạnh phúc là đủ rồi, cho nên, chỉ cần là vì tôi dù là điều gì cậu ấy cũng sẵn sàng làm.

Vì thế, tôi có thể bỏ xuống hạnh phúc của cậu ấy hay sao?

Ông Hạ nói, chuyện mà đời này ông ấy hối hận nhất có lẽ là giao Hạ Mộc cho tôi. Một ông lão oai dũng tám phương cả đời như ông ấy ấy vậy mà trước khi nhắm mắt lại rơi lệ, ông nhìn tôi bằng ánh mắt chất chứa căm giận lại mang đầy vẻ hối hận: “Thư Nhã Vọng, cô hủy hoại Hạ Mộc, cô đã phá nát cả đời nó.”

Đúng vậy, tôi đã hủy hoại Hạ Mộc.

Tôi đã phá hủy thế giới tốt đẹp nhất của người thiếu niên ấy. Gặp gỡ tôi, có lẽ, thật sự là

Kiếp nạn lớn của cuộc đời cậu ấy.

Người thiếu niên ấy, đã đoạt lấy cô gái mà tôi yêu nhất đời này,

nhưng tôi không trách cậu ấy.


—— Đường Tiểu Thiên

Tôi cũng không thể nào quên được chàng trai ấy, nhớ lúc còn trẻ, Trương Tịnh Vũ từng nói với tôi: “Tiểu Thiên ạ, cậu cẩn thận đấy, coi chừng Hạ Mộc mà lớn lên thì lúc đó nó sẽ trở thành tình địch của cậu.

Lúc đó, tôi chỉ cười rồi thôi, chưa từng để trong lòng, từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ rằng, một cậu nhóc lúc nào cũng im lặng không hé môi, thậm chí còn có hơi thâm trầm lại có thể cướp đi Nhã Vọng, tôi biết cậu ta thích Nhã Vọng, nhưng bọn trẻ con trong khu tập thể đều thích Nhã Vọng, tôi biết cậu ta rất tốt với Nhã Vọng, nhưng mọi người quen với Nhã Vọng đều đối xử rất tốt với cô ấy, tôi biết cậu ta có thể vì Nhã Vọng làm rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng tôi không nghĩ rằng cậu ta có thể vì Nhã Vọng mà giết người.

Đúng vậy, là tôi đã đánh giá thấp cậu ta, tôi vẫn cho rằng, đây chỉ là một cậu trai nhỏ không muốn rời xa người chị gái hàng xóm mà thôi, đó chỉ là thứ tình cảm mến mộ chưa khai hoa lại càng không có ngày kết quả.

Đúng vậy, tôi chẳng bao giờ coi cậu ta là đối thủ, hay nên nói là, tôi không quan tâm bất cứ kẻ nào là đối thủ của tôi, tôi luôn cho rằng, tình cảm của tôi và Nhã Vọng, ngoại trừ chính chúng tôi thì ai cũng không thể lay chuyển.

Nhưng cậu ta đã làm được, thật sự đã làm được, cậu ta từng chút dùng một cái cuốc nhỏ đào góc tường nhà tôi, cuối cùng gặp phải một trận mựa rền gió dữ, là đã có thể kéo ngã bức tường thành kiên cố của tôi rồi.

Ha ha, tôi không trách cậu ta.

Thật sự.

Mất đi Nhã Vọng, tất cả đều là do lỗi của chính bản thân tôi, tôi, Đường Tiểu Thiên, chưa bao giờ vì lỗi lầm của mình mà đi oán trách bất cứ ai, chưa bao giờ.

Thật ra, tôi rất thích cậu ta.

Thích cậu thiếu niên sạch sẽ trầm mặc.

Tôi vẫn thường mong mẹ sinh cho mình một cậu em trai, khi còn bé đã không biết bao nhiêu lần đi theo sau đuôi mẹ nằn nì: Mẹ, mẹ sinh cho con một đứa em trai đi.

Mẹ luôn nói: Nếu không phải em trai mà lại sinh em gái thì sao?

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi không chịu.

Tôi muốn có một người em trai, một đứa em đẹp trai và dũng cảm, để sau khi tôi bị ba dạy dỗ thì có thể đến dạy dỗ lại đứa em này, như vậy thì tôi cũng sẽ có thể ra oai bắt thằng nhóc phải hít đất, phải chạy quanh bãi tập, ha ha.

Cho nên, lần đầu tiên Thư Nhã Vọng dẫn cậu ấy đến trước mặt tôi thì tôi đã nghĩ cậu nhóc đẹp trai này thật là quá đáng yêu, nếu như có thể là em trai của tôi thì tốt rồi.

Nhưng thằng nhóc này chưa bao giờ muốn làm em trai của tôi, cho dù tôi đã cố làm thân với nó ra sao đi nữa thì nó vẫn cứ luôn lạnh lùng như vậy, luôn luôn trưng ra bộ dạng không thèm để ý đến tôi, tôi cho nó ăn ngon, nó không thèm, dạy nó đánh nhau, nó chưa bao giờ quan tâm, dạy nó học, nó cũng không thèm chú ý.

Thôi được, tôi công nhận, từ nhỏ tới lớn trẻ con rất ít khi thích tôi, lúc nhìn tôi cũng là bằng ánh mắt lạnh tanh, mang theo cảm giác u ám nói không ra lời.

Hạ Mộc đã như vậy, khiến cho tôi của những năm ấy cảm thấy bản thân thật thất bại, dù sao Đường Tiểu Thiên tôi cũng là tiểu bá vương cơ mà.

Tại sao cậu ta chỉ thích Nhã Vọng mà không thích tôi chứ?

Cậu ta quả thật rất bám Nhã Vọng, nhớ lại năm lên cấp ba nọ, tôi và Nhã Vọng lên lớp mười, còn cậu ta học lớp sáu, lớp sáu thì không cần phải tự học buổi tối, sau khi học xong giờ học buổi chiều thì có thể tan học, nhưng vì chờ Thư Nhã Vọng cùng nhau về nhà nên cậu ta đã ngồi lại tự học trong lớp học một mình, mãi cho đến khi Nhã Vọng tan học cô sẽ đi đến phòng học tìm cậu ta, cậu ta mới dọn dẹp sách vở, cùng Nhã Vọng về nhà.

Tôi còn nhớ, khi đó là mùa hè, Nhã Vọng đạp xe đạp chở cậu ta, cậu ta yên lặng ngồi sau yên xe cô, hơi hạ ánh mắt quan sát, gió đêm nhẹ nhàng nâng đỡ những sợi tóc của cậu ta, trên gương mặt đẹp đẽ không có lấy một chút biểu cảm, chỉ có nơi khóe miệng là nhẹ nhàng cong lên.

Dưới bầu trời sao buổi tối, bánh xe đạp quay vòng, cảnh vật trôi vụt đi mất, hình ảnh đó vẫn mãi mãi dừng lại trong lòng tôi.

Nhiều năm sau, khi tôi nghĩ lại mới chợt hiểu ra.

Thì ra, cậu ta đã yêu cô ấy lâu đến như vậy.

Thì ra, cậu ta đã yêu cô ấy sâu đến như vậy.

Thì ra, tôi đã thua, thua bởi cậu bé dưới bầu trời sao, chàng thiếu niên khôi ngô bên khóe môi nở nụ cười thỏa mãn.

Chàng trai đó nhất định là kẻ thù trong kiếp trước của tôi,

lẽ dĩ nhiên, đến kiếp này cũng thế.


——Khúc Uất Nhiên

Tôi nghĩ tôi và người thiếu niên này chắc chắn là có ân oán với nhau, bởi vì lần đầu tiên tôi bắt gặp ánh mắt cậu ta, thì tôi đã nghĩ người thiếu niên có đôi mắt sắc bén này tương lai sẽ là kẻ thù của tôi.

Mỗi lần chúng tôi gặp nhau đều đi cùng với những sự cảnh cáo.

“Không được xuất hiện trước mặt Nhã Vọng nữa!”

“Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”

Nhưng, cậu ta càng như thế, tôi lại càng vui vẻ. Tôi phải biết được, nếu tôi tiếp tục xuất hiện thì sẽ xảy ra chuyện gì? Cậu ta không buông tha thì tôi sẽ thế nào? Rất đáng sợ ư?

Ôi, ánh mắt rét lạnh như thế, tôi thật là sợ quá!

Tên nhóc, tôi không nhịn được bật cười, người như cậu ta tôi đã gặp nhiều. Mỗi lần tôi đổi một người tình mới thì đều gặp phải, từng lần từng lần đều như vậy, những người luôn treo trước cửa miệng mấy lời oán hận thì cuối cùng cũng chẳng thấy bóng hình đâu. Còn người phụ nữa của bọn họ, thì vẫn cười bên cạnh tôi, vẫn khóc bên cạnh tôi, vẫn quấn quít bám lấy tôi, khi đã chán ngấy tôi sẽ gọi họ tới, nói với bọn họ: Này, người phụ nữ của anh tôi trả lại cho anh, thật sự chẳng thú vị.

Còn tên thiếu niên này, có thể mang tới cho tôi một ít kinh ngạc không đây?

Bởi vì cậu ta, cũng là vì Đường Tiểu Thiên, tôi đã quyết định rồi, tôi phải có người phụ nữa này, người phụ nữ tên là Thư Nhã Vọng này.

Quá trình có được Thư Nhã Vọng cũng không tốn nhiều công sức, chỉ cần mấy ly rượu mà thôi. Quả thật, số cô ta cũng không đến nỗi nào, bên cạnh luôn có những người đàn ông nhớ nhung và muốn bảo vệ, đáng tiếc cũng chính bởi vì như vậy, nên cô ta mới đơn giản và không chút đề phòng đến mức không thể ngờ …hay phải gọi là, ngốc.

Mùi vị của phụ nữ thật sự đều giống như nhau, khóc lóc cũng chẳng có gì khác biệt, thậm chí đến việc phản ứng sau đó cũng giống như vậy.

Khi đã hoàn toàn chiếm được Thư Nhã Vọng, tôi không cảm thấy vui vẻ bao nhiêu, ngược lại còn có cảm giác mệt mỏi. Vì vậy, tôi lạnh nhạt nhìn cô ta khóc, nhìn cô ta quấy phá, nhìn cô ta thề thốt sẽ đi đến đồn công an tố cáo tôi.

——Cô ta làm sao có thể đi tố cáo tôi đây?

Tôi mỉm cười đỡ cô ta lên xe, còn có ý xấu nói với cô ta dù có muốn đi tố cáo tôi hay là muốn tôi chịu trách nhiệm thì đều không thành vấn đề.

Đúng vậy, không có vấn đề gì cả. Cho dù là lúc đó cô ta có biến mất, hay thật sự tới bắt tôi chịu trách nhiệm thì tôi đều đã chuẩn bị đầy đủ cả…

Hơn nữa, tôi đang chờ, chờ nước mắt của cô ta có thể đưa người thiếu niên có ánh mắt sắc lạnh kia, và cả người đồng đội thân mến của tôi đến nữa.

Tên nhóc này cũng không phụ sự kỳ vọng của tôi, nó thật sự đã đến tìm tôi tính sổ.

Nó giơ súng lên gặng hỏi tôi, tại sao tôi phải ức hiếp Thư Nhã Vọng.

Tôi cười, trên đời này làm gì có nhiều chuyện tại sao như vậy? Tôi muốn thì phải được.

Cậu ta phẫn nộ nói rằng muốn giết tôi.

Tôi chỉ nhún vai chẳng màng để ý, người nói với tôi như vậy đã có không biết bao nhiêu rồi, nhưng cũng chỉ đến đó, chẳng phải tôi vẫn sống tốt đến bây giờ đó sao?

Tôi cười khẩy trong lòng, câu ta, không dám nổ súng.

Có lẽ, đây là phán đoán sai lần nhất trong cuộc đời của tôi.

Cậu ta đã nổ súng, chỗ trống tôi mà đường đạn đi qua trước ngực, khi hai mắt tôi bị nhuộm màu máu đỏ tươi, tôi mới thật sự tin rằng, cậu ta quả thật là muốn giết tôi.

Vì người con gái kia, thậm chí cô ta còn không phải là người yêu của cậu ta.

Thì ra, cậu ta không phải chỉ là nói suông.

Thì ra, cậu ta thật sự thích Thư Nhã Vọng đến mức đó.

Khi tôi hôn mê tỉnh lại, đứng ở đầu giường đợi tôi, là Thư Nhã Vọng người đã trở thành vợ tôi, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi khi đó là sự hài lòng.

Thật sự, rất hài lòng.

Không phải bởi vì tôi yếu cô ta nhiều bao nhiêu, mà là vì tôi đã có được công cụ trả thù tốt nhất.

Hạ Mộc, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.

Giống như đã sắp xếp sẵn tử địa cho mình.

Hạ Mộc, cháu trai duy nhất của tôi, niềm kiêu hãnh của tôi.

——Hạ Lạc

“…Can tội cố ý giết người không thành, tội danh thành lập, tuyên án phạt tù sáu năm, tước quyền công dân suốt đời!”

Âm thanh lạnh lùng máy móc vang lên trong ti vi, vọng lại hết lần này đến lần khác trong căn biệt thự vắng vẻ.

Người giúp việc đi lên nhìn tôi xin ý kiến, xem tôi có muốn đổi kênh khác hay không.

Tôi không còn sức nói được, cũng không còn sức nói không được.

Người giúp việc không biết làm gì chỉ liếc nhìn tôi với ánh mắt thông cảm, rồi quay người đi.

Thông cảm! Hừ, tôi đường đường là một tư lệnh chỉ huy quân đồn trú suốt bốn mươi bốn năm, lại cần sự thông cảm của một người phụ nữ, cô ta thông cảm cho tôi cái gì! Thông cảm chuyện tôi đã mất con, nay đứa cháu bảo bối duy nhất cũng bị phán tù sáu năm sao.

Sáu năm! Tôi trừng mắt nhìn thẳng vào ti vi, âm thanh ầm ĩ trong ti vi đang phát hết tin tức này đến tin tức khác.

Nhưng văng vẳng bên tai tôi lại vẫn là lời tuyên án lạnh lùng của quan tòa nọ: phạt tù sáu năm, tước quyền công dân suốt đời…Thằng bé mới có mười tám tuổi thôi.

Cháu của tôi, chỉ mới có mười tám tuổi.

Tôi không dám tưởng tượng trong tù nó sẽ phải chịu tình cảnh gì. Tuy rằng tôi đã chuẩn bị từ trước ra sau chu toàn cả rồi, nhưng cũng không thể bảo đảm thằng bé sẽ không bị các phạm nhân khác bắt nạt, có thể tự chăm lo tốt cho bản thân mình hay không…

Chờ sáu năm sau, lúc nó ra tù, thì phải làm sao bây giờ? Tước quyền công dân suốt đời, đường đời của nó còn chưa bắt đầu, sẽ phải kết thúc hay sao.

Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Người giúp việc đi đến nói là Thư Nhã Vọng đang đứng chờ bên ngoài, muốn vào gặp tôi.

Vào?

Đứa con gái đó còn dám tới đây gặp tôi?

Tôi tức giận quăng cái ly, lớn tiếng gầm lên bắt người giúp việc đuổi cô ta đi!

Người giúp việc hoảng hồn lui ra ngoài.

Còn tôi thì vẫn tiếp tục ngồi cứng ngắc trên ghế sofa.

Cô ta còn có mặt mũi đến gặp tôi?

Không sợ tôi sẽ bắn chết cô ta!

Đứa con gái này, từ lúc nào mà cô ta đã bắt đầu mê hoặc đứa cháu của tôi, bắt đầu từ lúc nào đứa chái trai của tôi đã không thể rời bỏ cô ta, theo lời cô ta thì thậm chí cô ta còn có cả một người bạn trai!

Chuyện hối hận nhất trong đời này của tôi có lẽ là đã để cho cô ta đến gần gia đình của mình! Hay có lẽ là chính là việc đã giao cháu của mình cho cô ta! Cô ta đã huấn luyện nó thành một con chó săn nhỏ, một con chó săn trung thành trong tim chỉ mang theo mỗi một bóng hình cô ta.

Nếu như, nếu như lúc đó, tôi, tôi tự mình chăm lo cho Hạ Mộc, kết quả có thể sẽ không giống như bây giờ?

Có thể, đây là báo ứng, bởi vì Hạ Mộc lớn lên giống ba nó như đúc, cho nên mỗi lần nhìn thấy Hạ Mộc, tôi sẽ lại nhớ đến đứa con khiến tôi tự hào nhưng lại mất sớm đó, mỗi lần nhớ đến nó, tôi lại cảm thấy khó chịu trong lòng, tôi không thể nào khống chế được cảm xúc của bản thân mình, tôi không muốn sự đau thương của mình lây sang cho cháu, đứa bé này đã phải chịu đủ khổ sở rồi.

Cho nên tôi tìm đến cấp dưới của mình, bảo con của cậu ta giúp đỡ cháu tôi.

Đứa bé này khi cười lên trông thật tinh khiết, vừa nhìn thấy tôi thì đã đứng thẳng tắp, có vẻ còn hơi sợ cháu của tôi.

Đứa con gái đó, đứa con gái như vậy…Khi đó làm sao tôi lại có thể nghĩ rằng cô ta có thể đưa Hạ Mộc thoát khỏi bóng ma? Cô ta chỉ có thể kéo Hạ Mộc rơi xuống vực sâu hun hút!

Tôi không biết, một đứa con gái như vậy thì có điểm gì tốt? Một đứa con gái rõ ràng là đã có bạn trai, cũng biết rõ tâm ý của nó, nhưng vẫn dưa dưa không rõ ràng với nó; một đứa con gái có thể tùy tiện uống rượu bên ngoài, không có một chút ý thức đề phòng, đợi đến khi thật sự xảy ra chuyện thì mới thấy hối hận, thấy tức giận….như vậy thì có ích lợi gì?

Người giúp việc lại đi vào, cô ta nói Thư Nhã Vọng vẫn còn đứng bên ngoài không chịu đi, còn nói nếu không gặp được tôi thì sẽ không đi.

Không gặp tôi sẽ không đi?

Cô ta tới đây để xin lỗi? Thật nực cười, bây giờ xin lỗi thì còn được cái gì! Bây giờ hối hận thì có ích gì!

Phải! Tôi biết, đây không phải do cô ta sai!

Phải, tôi biết, không phải do cô ta cố ý!

Nhưng, tôi không thể nào tha thứ cho cô ta. Không thể!

Tôi nói với người giúp việc, cô ta thích đứng thì cứ để cho cô ta đứng, thích phát điên thì cứ để cô ta phát điên, không có liên quan gì tới nhà của chúng ta.

Người giúp việc khúm núm đi ra.

Tôi đứng dậy vịn tay vịn cầu thang đi lên lầu.

Đi tới bước đường này, Thư Nhã Vọng còn muốn đến trước mặt tôi sám hối hi vọng tôi sẽ tha thứ cho cô ta?

Không! Không thể có chuyện đó, cả đời này, tôi cũng sẽ không tha thứ cho đứa con gái đó.

….Tuyệt đối không bao giờ.

Nhưng Hạ Mộc, đứa cháu duy nhất của tôi, khi tôi vào nhà giam thăm nó thấy hai gò má đã gầy đi của nó, còn cả sắc mặt nhợt nhạt, con có biết không? Trái tim của ông nội đã già rồi.

Ông nội còn phải nhìn con ngồi tù sao.

Hạ Mộc, đứa cháu giỏi giang nhất của ông, bây giờ ông phải làm thế nào mới có thể bảo vệ được con đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi