THIÊN DUYÊN ĐỊNH THIÊN NIÊN


Tinh Hàm đi đến bên bàn trang điểm tháo mũ phượng, trang sức xuống, lấy nước ấm rửa mất đi lớp trang điểm, động tác nhẹ nhàng vẫn gây cuốn hút. Sau đó chậm rãi đến bên bàn, cởi hỉ phục chừa mỗi trung y. Đưa mắt nhìn Ngôn Thương Du từ đầu đến chân rồi nhấc ly thưởng thức trà.

Ngôn Thương Du bây giờ nhìn công chúa như vậy chỉ biết im lặng. Đúng vậy, im lặng mà nhìn. Công chúa lúc nãy đã điểm huyệt của nàng sẵn tay điểm luôn huyệt nói, Ngôn Thương Du bây giờ đâu khác gì pho tượng chứ.

"Ngày mai bổn cung sẽ cho người mang trường kỉ vào, phò mã sau này cứ ngủ ở đó." Tinh Hàm nhấp một ngụm trà nói.

"Phò mã phiền nhớ kĩ, cái danh phò mã này chỉ có trên danh nghĩa, ngoan ngoãn mà làm phò mã chớ để bổn cung thất vọng. Phò mã cứ tự do sinh hoạt ở phò mã phủ, nhưng nên nhớ, việc gì nên làm, việc gì không nên làm..." Tinh Hàm liếc một cái vào mắt Ngôn Thương Du tiếp.

"Việc gì nên nói, việc gì không nên nói. Phò mã là người thông minh, chắc hiểu bổn cung nói gì chứ?" Ngôn Thương Du nghe công chúa nói thì rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì thật may mắn, cũng có chút không hiểu mà khó chịu. Ngôn Thương Du nhìn Tinh Hàm mắt ý nói nàng không giải huyệt thì làm sao Ngôn Thương Du trả lời được chứ.

"Thế ta làm cái phò mã hờ này có được phát lương không?" Không có tiền thù lao đừng mong bản tiểu thư chịu làm.

"Bổng lộc phò mã mỗi tháng có mười lượng bạc. Phò mã cứ đến phòng thu chi nhận."


"Công chúa điện hạ đây là bao ăn, bao ở, bao ngủ, mỗi tháng cấp mười lượng bạc?" Chứ mười lượng bạc này phải chi tiêu đủ thứ thì thật không đủ. Tinh Hàm giật giật khóe miệng.

"Ân."

"Thõa thuận vậy đi, việc công chúa công chúa tự lo, việc ta ta lo, nước sông không phạm nước giếng". Tinh Hàm nhàn nhạt liếc nàng rồi đi đến bên giường.

"Công chúa điện hạ, còn Lâm Minh, hắn là bằng hữu thân cận của ta..."

"Tùy phò mã." Nói rồi nằm xuống ngủ. Ngôn Thương Du thấy vậy gào lên.

"Công chúa điện hạ, giải huyệt cho ta rồi hãy ngủ, này này này, công chúa." Tinh Hàm nghe liền ngồi dậy điểm lại huyệt nói của Ngôn Thương Du rồi ung dung nằm ngủ tiếp. Ngôn Thương Du trừng mắt muốn chửi thề nhưng không mở miệng được. Đêm tân hôn của Ngôn Thương Du, xuân tiêu một khắc đáng giá nghìn vàng cứ như vậy mà trôi qua.

"Phò mã, nên dậy." Tinh Hàm dậy sớm thấy người kia đang nhắm mắt thì nhỏ giọng nhắc nhở, thuận tiện giải huyệt luôn.

"Rầm." Mắt còn chưa kịp mở thì cả người đổ sầm xuống, chỉ biết cả người tê ngắt đau điếng chứ lý trí vẫn chưa theo kịp. Quằn quại lăn lộn trên đất mấy vòng, Ngôn Thương Du mới lòm còm bò dậy, nhìn người đang đứng cao cao tại thượng nhìn xuống kia, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Chào buổi sáng công chúa điện hạ, hôm qua vừa tân hôn, điện hạ hôm nay liền có nhã hứng sát phu nhỉ?". Tinh Hàm liếc Ngôn Thương Du đang uốn éo đứng dậy, nàng đến bàn trang điểm nói ra cửa.

"Vào đi." Từ bên ngoài một đám cung nữ đi vào, Vu Hoa Vu Nhã cũng theo đó, không quên trợn mắt liếc xéo Ngôn Thương Du một cái.

Ngôn Thương Du trề môi, nhanh chóng rửa mặt thay y phục rồi đi ra ngoài tránh mặt mấy người khủng bố này.

Ở bàn ăn, Ngôn Thương Du im lặng từ từ thưởng thức, nhìn người đối diện chỉ ăn rau với ít cháo lỏng thì chau mày. Ăn vậy có gì ngon? Nhưng nhớ đến mình bị người ta cho ăn bơ liên tục thì liền mặc kệ. Ăn xong liền đi tìm Lâm Minh rút giận một phen.

"...Công chúa gì chứ, ỷ là công chúa là ngon à..." Ngôn Thương Du vừa đi vù vù vừa lẩm bẩm lôi cả hoàng gia ra thăm hỏi từng người.


"Oành! Á!" Ngôn Thương Du đâm vào ai đó một cú trời giáng té lăn ra đường.

"Mắt ngươi để dưới chân à?" Thiếu niên hét lên.

"Mắt ngươi mới để dưới chân, mắt ta để sau lưng kìa." Ngôn Thương Du chỉ trách hôm nay ra đường quên xem ngày.

"Ôi kìa? Tân phò mã gia của Đại công chúa a? Sao lại lưu lạc ra đây mà không ở nhà cùng với tân thê tử mĩ nhân." Thiếu niên đến bên cạnh Ngôn Thương Du vui cười đỡ dậy chào hỏi.

"Cút cút cút. Ngươi là ai? Chúng ta quen biết nhau à?" Ngôn Thương Du ghét bỏ đẩy ra.

"Haha. Tiểu gia gia ta đây là Tịch Quan Tự - Tịch đại thiếu gia. Hân hạnh ra mắt phò mã gia." Tịch Quan Tự đối diện Ngôn Thương Du vẻ mặt vênh vênh tự đắc ra vẻ.

"Đồ điên." Ngôn Thương Du bỏ đi không thèm nghe hắn nói nữa.

"Này này, ngài không biết ta là ai sao? Ta là... đừng bỏ đi chứ?" Tịch Quan Tự quay lại vội kéo Ngôn Thương Du bất mãn nói.

"Ngươi muốn gì? Tránh xa ta ra." Ngôn Thương Du lộ rõ vẻ mặt khinh bỉ.

"Ta là Tịch Quan Tự!" Thiếu niên nhìn chằm chằm Ngôn Thương Du đầy nghiêm túc.

"Ngươi là Tự hay chùa miểu gì cũng không liên quan ta." Ngôn Thương Du đi nhưng Tịch Quan Tự cứ lôi kéo lại.

"Ể? Chúng ta trò chuyện một chút không được à? Đừng đi mà!"

"Quen biết nhau sao?"


"Không quen liền quen." Không đợi Ngôn Thương Du trả lời, Tịch quan Tự liền lôi kéo Ngôn Thương Du vào trà lâu ngay đó.

"Ngươi muốn gì?" Ngôn Thương Du hốt hoảng, chẳng lẽ gặp phải tên buôn người?.

"Kết bạn thôi mà, phò mã gia làm gì như ta đang hãm hại con gái nhà lành vậy." Tịch Quan Tự ánh mắt kì dị nhìn Ngôn Thương Du.

"Hoan nghênh Tịch thiếu gia, mời ngài lên lầu." Tiểu nhị thấy Tịch Quan Tự liền bày ra vẻ mặt nịnh bợ.

"Đi lên đi lên thôi, mau lên phò mã gia." Tịch Quan Tự kéo Ngôn Thương Du như bay lao vào một nhã gian trên lầu.

Ngôn Thương Du thở hồng hộc ngồi lên ghế xuống uống liên tục ba ngụm trà. Mệt chết người! Tịch Quan Tự cũng thở dốc không kém nhưng cũng ráng mở miệng.

"Thấy chưa? Tiểu gia ta là Tịch Quan Tự chân chính đó." Ngôn Thương Du vẫn không thèm để ý, ngồi dưỡng sức lại, vừa bị tông quên trời đất lại bị kéo như chạy trên mây thế này, cái mạng nhỏ của nàng sớm muộn cũng đi đời nhà ma. Còn Tịch Quan Tự thấy Ngôn Thương Du không nhìn thì gào thét hận đời lên.

"Ngươi có nghe ta nói không vậy? Ta là Tịch Quan Tự!!"




[Mấy nay cứ lo ra, lười riết mỡ cũng có. Để cả nhà đợi lâu rồi, ta sẽ cố gắng hết sức ? cả nhà tăng động lực cho ta đi, ta yêu cả nhà ?❤]


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi