THIÊN HẠ HOAN CA

Nguyệt Quế ôm bụng đau chảy nước mắt, nhìn hai thanh niên mặc áo gấm lo lắng đi tới đỡ tiểu hài nhi kia từ trên mặt đất đứng lên, run rẩy nói: “Tiểu thiếu gia, ngài có sao không? Có bị thương ở đâu không?”

Tiểu hài nhi vừa xoa mông vừa nhấc chân lên đá bọn họ mỗi người một cước: “Phế vật vô dụng! Ta nuôi các ngươi làm gì hả!”

Hai gã người hầu sợ hãi trả lời một tiếng: “Dạ!”, Nguyệt Quế đứng ở một bên há miệng ra mà nhìn, nàng còn tưởng rằng ở Tử Sa Thành người không hiểu chuyện nàng là đệ nhất, bây giờ mới biết một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi còn hung hăng hơn cả nàng!

Đang định mở miệng dạy dỗ hắn vài câu thì thấy tiểu hài nhi kiêu căng dùng một ngón tay chỉ vào nàng:“Đem tay phải nữ nhân này bẻ xuống cho ta!”

Nghe xong lời này, Nguyệt Quế nhịn không được cười ha hả: “Tiểu tử này là con cái nhà ai vậy, cười chết lão nương rồi, ha ha!” 

Nhưng rất nhanh sau đó, nàng cười không được, bởi vì một tia sáng “Vụt” một tiếng bắn về phía nàng, miệng nàng còn chưa kịp khép lại thì lập tức biến thành hình chữ “O”, tuy giật mình nhưng nàng không sợ chút nào.

Đúng như nàng nghĩ, ngay khi tia sáng cách tay nàng khoảng 0,000…01 milimet thì bị một tia sáng khác đánh tan.

Một lát sau, Vân Thương đã đứng che trước người. Nguyệt Quế đẩy hắn ra một bên, nhướn mày nhìn tiểu hài nhi: “Hừ, ngươi cho là chỉ ngươi mới có người hầu sao?” Ra sức vỗ vai Vân Thương, nàng đắc ý nói, “Bảo tiêu của lão nương đấy, thế nào?”

Tiểu nam hài tức giận, nhấc chân lại người nọ một cước, trừng mắt nhìn Vân Thương nói: “Ngẩn người cái gì? Còn không mau làm thịt đôi cẩu nam cẩu nữ này cho ta!”

Hai gã người hầu ai oán đưa mắt nhìn nhau, đành phải đưa tay đánh về phía Vân Thương.

Vân Thương chỉ thủ không công, bọn họ hai người cũng không tiến lại gần hắn được, khách điếm bị đánh cho gỗ bay đầy trời, ông chủ khách điếm vẻ mặt đau khổ ngồi chồm hổm một bên nhìn.

Tiểu hài tử này không biết là có lai lịch gì nhưng chỉ nhìn quần áo trang sức là đã biết xuất thân bất phàm, phi phú bất quý mà tính khí lại nóng nảy như thế, có thể tìm hắn bắt đền sao? Hơn nữa Vân Thương, hắn nghèo rách mồng tơi cả Tử Sa Thành không người không biết, tìm bà chủ của hắn đòi được không? Đùa hoài, đại tiểu thư Tử Ngọc đổ phường hắn chọc không nổi a!

Lại giương mắt nhìn lần nữa thì thấy hai gã người hầu đã bị Vân Thương đánh lui về phía sau.

Tiểu nam hài thấy thế không khỏi tức giận, đột nhiên giơ tay lên, đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng màu trắng đánh về phía Nguyệt Quế, nhưng lại bị Vân Thương không biết từ nơi nào chui ra cầm lấy tay bẻ “Răng rắc”một tiếng, tiểu nam hài lập tức khóc lớn.

Buông hắn ra, Vân Thương lạnh lùng nói: “Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã bướng bỉnh ngang ngược, ra tay độc ác, hôm nay bẻ gãy tay ngươi, coi như thay mặt cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi, lần sau lại làm cho gặp đưuọc thì thứ bị gãy sẽ là đầu ngươi!”

Tiểu nam hài giống như là vô cùng khiếp sợ, vừa khóc vừa trừng mắt nhìn hắn: “Ô ô ô, ngươi... Ngươi cũng dám nói chuyện như vậy với ta! Ngươi có biết tiểu gia ta là ai không?”

Vân Thương liếc mắt nhìn hắn một cái: “Thần tộc vương hầu công tử gia, ta đã gặp không ít, mà đánh qua cũng không thiếu.”

Nói xong, hắn kéo tay Nguyệt Quế đi, nghe thấy tiểu hài tử ở phía sau tức giận nói: “Tốt lắm, tiểu gia ta coi như ngươi có gan, ngươi tên là gì, nhất định sẽ đến báo thù!”

Vân Thương cũng không quay đầu lại: “Vân Thương, Vân trong Vân Hải, Thương trong Ly Thương.”

Vân Thương, Vân trong Vân Hải, Thương trong Ly Thương. Tiểu nam hài lẩm bẩm nhắc lại, cổ tay vừa nhấc lên một chút lại oa oa khóc lớn lên.

Hai gã người hầu mặt xanh mét, hoảng loạn nghĩ cách nối lại tay cho hắn, nhưng vẫn không làm được, đành phải lúng túng thấp giọng nói: “Tiểu thiếu gia, chúng ta có lẽ nên về trước phủ chứ?”

Tiểu nam hài đạp hắn một cước, khóc ròng nói: “Ô ô, nếu để mẹ ta thấy thì chắc chắn sẽ rất đau lòng, làm sao mà về được!”

*******

Hoàng biệt viện.

Tiểu nam hài đẩy cửa đi vào vừa khóc vừa nói: “Yêu vương thúc thúc, ô ô, tay Bảo Dung bị gãy rồi!”

“Xảy ra chuyện gì?” Thương Kiệt vừa mới đem quyển sách xuống đã thấy Bảo Dung chạy vào ngực hắn, ra sức dụi đầu nói: “Tay Bảo Dung bị bẻ gãy rồi, bị yêu quái trong thành bẻ gãy... Ô ô....”

Thương Kiệt ngẩn người ra rồi cười nói: “Tiểu tử nhà ngươi lại ra ngoài bắt nạt người khác chứ gì?”

Không đợi Bảo Dung trả lời, hắn giơ cổ tay nhỏ quấn đầy băng của hắn lên, một luồng khí màu tím tan đi, vẫn không có chút phan ứng nào.

Thương Kiệt sửng sốt, kéo tay áo hắn lên, bóp thử … Đột nhiên sắc mặt tái đi, hắn nắm chặt hai vai Bảo Dung, vội la lên: “Dung Nhi, nói cho thúc thúc, là ai đả thương ngươi? Có phải là một thúc thúc rất rất đẹp không?” 

Bảo Dung vốn đã đau thì nay đau lại càng thêm đau, cái miệng nhỏ mếu đi, khóc to hơn nữa: “Không phải là một thúc thúc rất rất đẹp mà là một nam nhân rất rất xấu, trên mặt có rất nhiều vết sẹo!”

Thương Kiệt trong lòng lập tức lạnh hơn một nửa, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Là cao bằng ta, tóc trắng dài quá gối, khi cười mắt cong lên, nhìn rất giống lưu manh, đúng không?”

“Cao gần bằng yêu vương thúc thúc nhưng tóc hắn là màu xám, không phải màu trắng.”

“Đôi mắt thế nào? Có phải là nhìn rất giống mắt mèo không? Có rất nhiều màu sắc?”

“Màu xám, rất vô hồn.”

Thương Kiệt trái tim lạnh cứng lại, một hồi lâu sau mới cười khổ. Nắm tay Bảo Dung nhìn từ trên xuống một lượt nữa rồi đột nhiên nhấn một cái, lại “Rắc” một tiếng, Bảo Dung đau ra một gáy mồ hôi lạnh.

Cách bẻ gãy xương người khác này khiến cho hắn nhớ tới một người đã hồn phi phách tán cách đây mười năm.

Thương Kiệt một lúc lâu mới khôi phục bình tĩnh, nâng tay áo lau nước mắt trên mặt Bảo Dung: “Được rồi được rồi, Dung Nhi ngoan, mẫu phi ngươi lúc nãy mới sai người đi xung quanh ngươi, nhanh đi thỉnh an nàng đi, tiện đường bảo Huyên di mau trở về với thúc thúc.”

Bảo Dung dạ một tiếng, giơ tay chạy ra cửa. Một lát sau lại từ ngoài cửa chạy vào, nháy mắt mấy cái nói:“Yêu vương thúc thúc, tay Bảo Dung...”

Thương Kiệt lắc đầu cười nói: “Thúc thúc biết rồi, sẽ không nói cho mẫu phi ngươi.”

Bảo Dung lúc này mới cười vui vẻ: “Dạ, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!”

Nghe tiếng bước chân hắn càng ngày càng xa, Thương Kiệt mệt mỏi ngồi trên ghế, nhìn xà nhà đen như mực mà vành mắt hơi hơi đỏ. Lão Tứ, ngươi có biết không, hài tử này rất  giống ngươi khi còn nhỏ, nếu như ngươi còn sống, không biết sẽ buồn hay vui, không biết nên tự hào hay là nhức đầu, không biết là...

Vậy mà, hắn hôm nay lại nhận giặc làm cha.

Ánh nến chập chờn, mùi nhang Long Tiên Hương thơm ngào ngạt cả phòng, Bảo Thù thoải mái nằm trên giường quý phi, ngón út đeo một chiếc nhẫn bằng phỉ thúy nhẹ nhàng trêu chọc con mèo nhỏ trắng như tuyết trong ngực, nghe Tầm Huyên cằn nhằn không ngừng, thỉnh thoảng lại cười khẽ một tiếng.

Nàng biết nàng ở trong Yêu Vương Cung chắc chắn là rất buồn bực, không chỉ là vì nới đó rất nhiều quy củ mà còn là vì đấy là một thế giới lục đục đấu đá không ngừng.

Tầm Huyên nói cho miệng đắng lưỡi khô, tay cầm cây quạt vẫy vẫy: “Nếu không phải vì Thương Kiệt sư huynh ta còn lâu mới chịu ở lại cái địa phương quỷ quái đó, cho dù chỉ là một đêm, cho dù là đầu óc ta có bị bệnh đi nữa!”

Bảo Thù che miệng cười: “Lần trước trên thọ yến Tây Thiên Vương gặp mặt ngươi, thấy ngươi vẻ ngoài đoan trang lễ độ, còn tưởng là nha đầu nhà ngươi đổi tính, ai ngờ lại là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”

Tầm Huyên trừng mắt nhìn nàng một cái, chống cằm nói: “Giao tiếp xã giao, làm bộ làm tịch là điều cơ bản nhất của lễ phép đó, ngươi có biết không hả? Vừa vặn, ta ngược lại lại muốn hỏi ngươi, làm sao mà ngươi bây giờ lại giống như biến thành một người khác thế này?”

“A?” Bảo Thù buông mắt xuống, trong hốc mắt hiện lên một bóng ma, “Thay đổi chỗ nào?”

“Cái gì cũng thay đổi, gầy rồi, đẹp rồi, thông tuệ rồi, nhưng lại không hề vui vẻ một chút nào hết.”Tầm Huyên vừa nói vừa đứng dậy đi lại bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: “Bảo Thù, ngươi và Hân Liệt sư huynh...  À không, Thiên đế mới đúng, bây giờ thế nào rồi?”

Bảo Thù giờ tay nâng má, miễn cưỡng nói: “Nên thế nào thì là thế đó.”

Tầm Huyên vẻ mặt suy sụp, bĩu môi nói: “Hắn đối đãi ngươi như thế nào, cả lục giới không người nào là không biết, hơn nữa cũng đã lạy thiên địa...”

“Cả đời ta chỉ cùng một người đã lạy thiên địa.” Bảo Thù cắt ngang nàng, nhắm mắt nói: “Bây giờ chẳng qua là kế thích ứng, đợi nửa năm nữa, hàn độc trong người Dung Nhi được tẩy sạch, ta liền dẫn hắn quay về Bích Thủy Sơn.”

Tầm Huyên gãi gãi cổ con mèo, thở dài: “Nữ nhân đời này, đơn giản là muốn tìm một nơi về thật tốt, Dung Hoan sư huynh đã chết.... Cũng đã rời khỏi mười năm rồi, ngươi cũng nên vì nửa đời sau bản thân mình mà suy nghĩ chứ, còn có Bảo Dung, mười năm phụ tử tình thâm, ngươi nói xem, nó làm sao có thể bỏ được?”

Vừa nghe hai chữ kia, lông mi Bảo Thù hơi hơi rung rung. Tầm Huyên lại nói: “Huống hồ, ngươi không phải thường nói đắc nhân ân quả thiên niên (*) sao? Đại ân của Hân Liệt sư huynh, ngươi tính trả như thế nào? Thật ra thì chuyện ngươi gả đi Vân Hải năm đó, trong lục giới có rất ít người biết được, tội gì để nó làm phí ngươi một đời?”

(*) đắc nhân ân quả thiên niên: đã có ân với người thì phải trả ân lại cho người bằng nghìn năm.

Lông mi lại lần nữa run rẩy, Bảo Thù đang định mở miệng nói, giọng của Bảo Dung đã vang lên ngoài cửa,“Mẫu phi, Dung Nhi tới thỉnh an ngài đây! Dung Nhi đẩy cửa vào được không?”

Lời vằ dứt thì cửa cũng đã bị đẩy ra.

Bảo Dung đi lên phía trước, quỳ một chân xuống đất, nói to: “Nhi thần bái kiến mẫu phi, mẫu phi kim an.”

Nét cười lan ra trên mặt, Bảo Thù, ý bảo hắn lại đây: “Mẫu thân đã nói với ngươi, không ở Thiên Cung thì không cần phải làm mấy thứ lễ tiết ấy.”

Bảo Dung đi lên thẳng hướng ngực nàng chui vào, nói như ông cụ non: “Phụ hoàng luôn răn dạy nhi thần, không có quy củ thì không thể nên người được.”

Bảo Thù cưng chiều sửa vạt áo cho hắn, sẵng giọng nói: “Phụ hoàng nói là thánh chỉ, mẫu thân nói liền không xuôi tai rồi hả?”

“Dĩ nhiên không phải.” Bảo Dung cười hắc hắc, “Phụ hoàng nói, nam tử trị quốc tề gia bình thiên hạ, nữ tử không tài mới là đức. Bởi vậy, đối nhân xử thế tự nhiên là phải nghe phụ vương, cuộc sống thường ngày thì phải nghe theo mẫu phi.”

Bảo Thù vừa vui vừa buồn xoa đầu hắn, cười gượng nói, “Dung Nhi rất yêu phụ HSo?”

Bảo Dung sửng sốt ngẩn người, một lúc lâu sau mới nhíu mày nói: “Mẫu phi, hắn là phụ hoàng Dung Nhi, là thần tượng của Dung Nhi, Dung Nhi tự nhiên là yêu phụ hoàng rồi.”

Len lén liếc mắt nhìn Bảo Thù một cái, hắn lại cười, kéo tay nàng làm nũng nói: “Chỉ là, người Dung Nhi thích nhất đương nhiên mẫu thân rồi! Ai cũng không thể so sánh được!”

Bảo Thù bị hắn trêu chọc bật cười, bất đắc dĩ nhéo mũi hắn.

Tầm Huyên đem Bảo Dung lôi vào bên người, cười toe toét nói: “Vậy Dung Nhi ở Thiên Cung có thích không?”

“Huyên di, ngài nói gì vậy, ở nhà mình đương nhiên là tốt rồi, làm sao lại có thể không tốt?”

“Vậy có  nào bắt nạt ngươi không? Thái hậu và Thiên hậu thế nào?”

Bảo Dung lấy tay xoa cằm ra vẻ suy nghĩ rất lung, sau đó nói: “Thái hậu gia gia rất nghiêm, nhưng phụ hoàng nói nàng thích thanh tịnh, nói Dung Nhi không cần đi thỉnh an. Còn mẫu hậu, nàng đối với Dung Nhi tự nhiên là rất tốt.”

Tầm Huyên khinh thường bĩu môi, “Nữ nhân này, chắc chắn là không có ý tốt!”

Bảo Thù đem Dung Nhi ôm vào lòng, không đồng ý lắc đầu: “Nàng đối với ta tuy thường xuyên châm chọc khiêu khích nhưng với Dung Nhi, quả thực là rất thật tình, có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi...”

Bảo Dung mắt sáng như sao, cười khanh khách nói: “Đúng vậy a, mẫu hậu và mẫu phi giống nhau yêu phụ hoàng, cho nên cũng yêu Dung Nhi.”

Bảo Thù không khỏi nhăn mi lại, bàn tay nắm tay hắn vô thức siết chặt lại. Cổ tay Bảo Dung “rắc rắc” Một trận đau nhức, cắn môi không cho mình rên ra tiếng, trong lòng lửa giận bất ngờ lại chay lên sùng sục như bị đổ thêm vào một môi dầu sôi.

Ngươi được lắm Vân Thương, không chỉnh chết, chính là con trai ngươi!

( *Lik* Tiểu tử! Người xong rồi! Hắn chính là cha ngươi đó! Ha ha ha)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi