THIÊN HẠ KIÊU HÙNG

Hai tháng sau, Bồ Tân quan. Theo sau một tiếng chuông du dương vang lên, đầu thành mấy ngàn quân phòng thủ cùng giơ cao trường mâu hướng về đội xe ngựa dài kính chào.

Cổng thành Bồ Tân quan mở ra, một đội xe do ba trăm chiếc xe ngựa chậm rãi chạy vào cửa thành dưới sự hộ vệ của ba ngàn kỵ binh.

Trong cỗ xe ngựa thử hai, Bùi Mần Thu lặng yên chăm chú nhìn chiến kỳ xích ưng tung bay trên đầu thành, trong mắt lộ ra cảm xúc phức tạp. Mặc dù nàng biết cái ngày này sớm muộn sẽ đến, nhưng rốt cuộc nó đến lúc, nàng trong lòng cảm khái vô hạn.

Rất nhanh, nàng trờ thành Hoàng hậu của vương triều mới, mẫu nghi thiên hạ. Nàng có thể làm tốt không, làm nàng trong lòng lo lắng thấp thỏm. Ngồi đối diện nàng là Trương Xuất Trần, nàng được phong làm Nguyên phi, nhưng nàng đối với danh hiệu này cũng không xem trọng, trong lòng nàng càng nhiều là hướng tới cuộc sống sau này.

-Đại tỷ, Nguyên Khánh nói huynh ấy định tuần tra Giang Nam, là lúc nào?

-Hình như là mùa thu!

Bùi Mần Thu khẽ cười nói:

-Chẳng lẽ muội muốn đi cùng huynh ấy?

Trương Xuất Trần gật đầu:

-Rất nhớ nước và đất đai nơi đó, vẫn hy vọng có thể đi thăm lại, chỉ sợ sau này không có cơ hội.

-Sao không có cơ hội? Ngày tháng sau này còn dài mà!

Ánh mắt của Bùi Mần Thu nhìn bầu trời xanh biếc, kỳ thật nàng cũng có chút lo lắng, một khi vào hoàng cung, bọn họ còn có thể giống như Sở vương phủ, dẫn người nhà ra ngoài chơi không?

Trong chiếc xe phía sau, ngồi Dương Băng và Dương Phương Hinh. Dương Phương Hinh ngồi bên cái bàn nhỏ, lặp đi lặp lại viết một cái tên khác, Tiêu Phương Hinh. Tiêu là họ của mẫu thân nàng, sau này nàng đổi thành Tiêu Phương Hinh, Dương Phương Hinh từ nay về sau biến mất ở trên đời.

-Cô, đừng viết nừa, cô đã viết mấy trăm lần rồi, chẳng lẽ cô còn có viết sai sao?

Dương Băng ở bên cạnh cười hì hì nói.

Dương Phương Hinh mặt đỏ lên:

-Con nhiều chuyện như vậy làm gì? Có muốn ta nói ra chuyện con làm cái túi thêu không?

Trên mặt Dương Băng lập tức có chút không tự nhiên:

-Con làm túi thêu cho cha, có quan hệ gì?

-Thật không?

Dương Phương Hinh như cười như không nhìn nó:

-Con làm hai cái, trên cái kia có hai chữ Hoài Ngọc, ta thật không hiểu, ai tên Hoài Ngọc, chẳng lẽ là thêu nhầm “Hoài Xuân”?

-Xem con vặn miệng cô!

Dương Băng xông lên, đẩy ngã nàng, giơ tay bóp mặt của nàng:

-Xem cô còn dám nói bậy!

Thùng xe vang lên một hồi tiếng cười giống như cầu xin tha thử:

-Đừng cù loét nữa, ta không dám nói nữa.

Trên xe ngựa phía sau. con thứ của Dương Nguyên Khánh là Dương Tĩnh trong tay cầm một quyển sách, thinh thoảng thò đầu ra ngoài, hiếu kỳ nhìn xe ngựa phía trước. Nó dáng người nhu nhược, giống như đứa bé gái, dịu dàng ít nói dị thường.

Nó che miệng cười:

-Đại ca, hình như đại tỷ đang cù loét cô.

Ngồi đối diện nó là con trai cả Dương Ninh, nó đang dựa lên thành xe xem sách, thấy đệ đệ có chút không tập trung, liền giơ tay gõ cái bàn nhỏ:

-Chuyên tâm một chút!

-Ah!

Dương Tĩnh le lưỡi một cái, lại ngoan ngoãn ngồi yên, mờ sách ra chăm chú đọc. Nó là đứa trẻ chăm chỉ, hơn nữa cực kỳ thích đọc sách, có chút giống như Dương Hựu trốn trong cung Tấn Dương đọc sách. Có lần mẫu thân y A Liên cả ngày không có nhìn thấy y, sợ làm cả nhà tìm kiếm khấp noi, ngay cả giếng nước cũng đào ra, cuối cùng mới phát hiện y trốn trong ngoại thư phòng của phụ thân đọc sách.

Dương Ninh đối diện nó lại có chút tâm thần không yên, hình như có chút tâm sự. Sư phụ Lý Cương nói với nó, nó sấp trở thành Thái tử, nhất định phải học tập. Nếu làm Thái tử, định cho nó mấy chục quy tắc, nói chuyện đi đứng đều phải nói quy tắc.

Dương Ninh trong lòng thở dài một tiếng, nó cũng muốn theo phụ thân ra ngoài tuần tra, không biết phụ thân chịu dẫn nó đi cùng không?

Một chiếc xe ngựa phía sau bọn họ là Giang Bội Hoa và Uất Trì Oản. Giang Bội Hoa ôm đứa con nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng thấp giọng nói với đứa con về con chim nhỏ bay qua ngoài cửa sổ, nói vói con về con dê con bên đường, thằng bé thích thú cười lên không ngừng.

Lúc này, Giang Bội Hoa quay đầu nhìn Uất Trì Oản, quan tâm hỏi:

-Sao thế, phản ứng rất nghiêm trọng sao?

Uất Trì Oản bụng hoi nhô lên, sắc mật nàng trắng bệch, dùng khăn tay che miệng, thinh thoáng nôn ọe. Nàng mang thai đã gần bốn tháng, nhưng phản ứng vẫn rất nghiêm trọng. Hơn nữa lần này bôn ba Thái Nguyên tới Trường An, trước tiên là ngồi thuyền, sau đó đồi ngồi xe ngựa. Ngồi thuyền còn đỡ một chút, nhưng xe ngựa xóc này làm nàng rất khó chịu.

-Tam tỷ, khi nào chúng ta mói có thể đến Trường An, thật chịu không nỗi nữa.

Giang Bội Hoa vội vàng giao đứa bé cho nhũ mẫu bên cạnh, nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, vỗ vỗ vào lưng nàng, thấp giọng nói:

-Cố chịu chút nữa, đi thêm mấy chục dậm thì tới kênh Quảng Thông, chúng ta sẽ đổi ngồi thuyền, thẳng tới Trường An.

-Ừ!

Uất Trì Oản gật đầu, lại nôn mửa một trận

Đoàn xe ngựa rất dài đi vào Bồ Tân quan, rẽ về hướng Tây Nam, đi theo hướng kênh Quảng Thông, ở đó đã có mấy chục chiếc thuyền đang chờ bọn họ.

Quận Hội Ninh, Dương Nguyên Khánh thị sát Hoàng Hà trờ về, đi vòng Hội Ninh, thị sát mõ bạc ở đây. Mỏ bạc đã khai thác quy mô lớn, hơn sáu chục ngàn thợ mỏ đến từ Quan Lũng, Hà Tây và Đột Quyết, ở đây ngày đêm không ngừng khai thác mõ bạc mỏ đồng. Sau khi thô luyện, lại chuyến đi quận Linh Võ tinh luyện thành nén bạc và thỏi đồng.

Quan viên cao nhất phụ trách mõ bạc Hội Ninh là Mã Thiệu. Y theo Dương Nguyên Khánh hơn hai mươi năm, trung thành tận tâm với Dương Nguyên Khánh, tước phong Dĩnh quốc công, quan quân Đại tướng quân, đàm nhiệm phó tổng quản kiêm đô đốc Hội Ninh Quan Nội.

Mã Thiệu đã hơn bốn mươi tuồi, sinh hai đứa con trai, đều tòng quân ở trong quân. Trong đó con trưởng Mã Thuật Võ là thân binh Giáo úy của Dương Nguyên Khánh.

Lúc này, Mã Thiệu đang cùng theo Dương Nguyên Khánh thị sát mỏ bạc, y dùng roi ngựa chỉ vào một khu mỏ bạc mới xây xong cười nói:

-Điện hạ, khu mỏ bạc đó bất đầu, chúng ta không dùng phương thức mỏ động mà là mỏ giếng, từng bước mở rộng mở sâu, cuối cùng sẽ hình thành một cái hầm cực lớn, chắc chắn có thể đào được số bạc lớn đủ cho cả thiên hạ.

Dương Nguyên Khánh lại lắc đầu nói:

-Chúng ta không thể mãi ỷ vào mỏ bạc quận Hội Ninh, nên trong thời bình phải nghĩ đến thời chiến, nghĩ cách tìm nguồn bạc trắng mới. Tiến hành giao dịch với phương Tây là một cách hay. Tơ lụa, lá trà, đồ sứ, lợi nhuận của chúng ta chính là hoàng kim bạc trắng phương Tây liên tục không ngừng đưa đến. Sau này không thể mở rộng mỏ bạc quận Hội Ninh nữa, phải giữ cho con cháu một chút, hiểu chưa?

-Ty chức rõ!

Dừng một lát, Mã Thiệu lại cẩn thận nói:

-Tại sao Điện hạ phải giữ lại dư nghiệt Lý Đường, không đuổi cùng giết tận bọn chúng.

Dương Nguyên Khánh nhìn một cái, thản nhiên cười nói:

-Tại sao phải đuổi cùng giết tận?

-Năm đó Dương Kiên chém tận giết tuyệt hoàng tộc Vũ Văn.

Mã Thiệu có chút không phục nói.

-Vậy tại sao Dương Kiên không đuổi cùng giết tận hoàng tộc Trần Quốc và Tiêu Quốc.

-Cái này...

Mã Thiệu nghẹn lời, y có chút phản ứng lại. Dương Kiên là vì soán ngôi mới giết hoàng tộc Vũ Văn, không giống như Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh cười vỗ vỗ vai của y:

-Nắm thiên hạ phải có khí độ, ta có thể bỏ qua cho Đậu Kiến Đức, bỏ qua cho Tiêu Tiền, tại sao không thể bỏ qua cho Lý Kiến Thành? Bọn họ còn có thể trở mình không? Nếu cà chút tự tin này cũng không có, sao có thể lấy thiên hạ?

Mã Thiện cúi đầu, sau một lúc cắn môi một cái nói:

-Điện hạ, ty chức không muốn canh giữ mỏ bạc, ty chức muốn bên cạnh Điện hạ, để ty chức có thể tham gia đánh Cao Ly!

Dương Nguyên Khánh khẽ lắc đầu, Mã Thiệu lập tức nóng nảy:

-Điện hạ, ty chức mới bốn mươi lăm tuổi, ít nhất còn có thể chinh chiến mười năm, cả ngày nhìn bọn họ lấy quặng, ty chức sắp phát điên rồi.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười:

-Ta không phải là ý này, ta là muốn ngươi đánh Tây Đột Quyết. Tuy nha trướng Tây Đột Quyết bị đột phá, nhưng dư nghiệt vẫn còn, còn phải tiếp tục tiến công. Qua mấy tháng, ngươi cùng với Dương Nguy hiệp trợ Tô Định Phương chinh tây.

Mã Thiện mừng rỡ:

-Ty chức đa tạ Điện hạ ưu ái!

Rời khỏi quận Hội Ninh, Dương Nguyên Khánh tiếp tục xuất phát về hướng Trường An. Tối nay qua huyện Thủy Bình, mấy ngàn quân đội cấm trại ở ngoài tiểu trấn thành A, cách Trường An còn có bốn mươi dặm.

Lúc này có binh lính đến bầm báo:

-Đỗ tướng quốc đến!

Dương Nguyên Khánh đang ở trong lều đọc sách, liền gật đầu cười:

-Mời ông ta vào.

Một lát, Đỗ Như Hối vội vàng từ phía xa đi tới. Nhìn bóng dáng của Đỗ Như Hối, Dương Nguyên Khánh lại nhớ tới Phòng Huyền Linh bị bắt trong quyết chiến cuối cùng, vẫn không chịu đầu hàng, mãi đến sau khi Lý Kiến Thành đầu hàng, cuối cùng y mới quy thuận, hiện đảm nhiệm chức Trưởng sử quận Thục. Không biết sau này có thể hai người Đỗ Phòng sẽ cùng làm Tể tướng cho triều đình không?

Lúc này, Đỗ Như Hối đi vào lều lớn, khom người thi lễ:

-Tham kiến Điện hạ!

-Đỗ tướng quốc không cần khách khí, mời ngồi!

Đỗ Như Hối ngồi xuống cười nói:

-Chúc mừng Điện hạ, trời giáng điềm lành!

-Có điềm lành gì?

Dương Nguyên Khánh cũng không kìm được cười.

-Sáng nay, một con chim phương đậu trên tháp Kỳ Niên đường cái Chu Tước, làm toàn thành chấn động. Mấy chục ngàn người tận mất nhìn thấy chim phượng, cả thần cũng tận mắt nhìn thấy. Lúc giương cánh bay, khí lành vạn trượng, quả thật... làm người ta xem thế là đủ!

Mặc dù Đỗ Như Hối biết đây là kiệt tác của thợ thủ công Hà Trù, nhưng y vẫn không kìm được khen ngợi, quả thật là là khéo léo tuyệt vời, thật giả khó phân biệt.

-Điện hạ, thời cơ đã chín mùi, có thể tiến hành nghi thức nhường ngôi, Điện hạ phải sau khi tam từ mói tiếp nhận xã tắc.

Dương Nguyên Khánh híp mắt mỉm cười, hắn lại chuyền đề tài:

-Các triều thần chuyển đến Trường An, đã bố trí ổn thỏa chưa?

-Mọi người đều đã bố trí ổn thỏa, triều đình cũng hoạt động bình thường.

Dương Nguyên Khánh đứng lên:

-Chúng ta đi thôi!

Hai người đi ra lều lớn, chậm rãi dạo bước dưới ánh trăng. Dương Nguyên Khánh khoanh tay vọng nhìn ánh trăng sáng trong trên bầu trời, nhẹ nhàng thở dài nói:

-Gần đây ta luôn nghĩ, ta nên rút ra giáo huấn gì từ ở Dương Quảng, mới không thể lập lại vết xe đỗ của ông ấy?

Đỗ Như Hối thấp giọng nói:

-Điện hạ, vấn đề này Tử Vi các bọn thần cũng thảo luận qua, mấu chốt ở ba điều kiện, nhâm hiền, nạp gián, tích dân. Chỉ cần Điện hạ có thể làm được ba điều này, thiên hạ thịnh thế đều có thể, hơn nữa Điện hạ đã làm được rất tốt.

Dương Nguyên Khánh lại nhẹ nhàng lắc đầu:

-Cho dù ta làm rất tốt, nhưng con, cháu, chắt, chít, của ta, bọn họ sẽ làm được tốt giống như ta không?

-Vậy ý của Điện hạ là?

Dương Nguyên Khánh ngưng mắt nhìn bầu tròi, chậm rãi nói:

-Ta cảm thấy mấu chốt chi có một con đường, phân quyền!

Đỗ Như Hối trầm tư thật lâu sau nói:

-Điện hạ là noi theo triều Hán, quân tướng phân quyền sao?

Dương Nguyên Khánh cười cười:

-Cũng có thê nói như vậy, nhưng cũng không phải hoàn toàn, đây không phải là phút chốc có thể quyết định, phải rất rất nhiều năm thay đổi, phải trên dưới thay đổi, nhưng chúng ta có thể từ từ thử nghiệm.

Dương Nguyên Khánh quay đầu vọng nhìn Trường An. Dưới màn đêm bao phủ, hắn dường như nhìn thấy tiếng chuông của Trường An truyền lại.

Ngày mai, hấn sắp về lại Trường An rồi, cái ngày này hắn chờ đợi rất lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi