THIÊN HẠ KIÊU HÙNG

Rạng sáng, trời mới tờ mờ sáng phía chân trời đã hiện lên màu tím, ánh bình mình sắp xuyên qua mây xuất hiện ra. Trong con sông nhỏ phía sau phủ đột nhiên sóng lớn nổi lên, Nữu Nữu đứng trên bờ thu lại trường kiếm, lùi lại sau một bước. Vẻ mặt hết sức chăm chú nhìn vào mặt sông. Tuy rằng từ nhỏ nàng và Dương Nguyên Khánh cùng nhau lớn lên nhưng lại chưa từng thấy Dương Nguyên Khánh luyện võ. Giống như luyện công ở dưới đáy nước, nàng càng chưa bao giờ nghe thấy.

Lúc này mặt sông cuồn cuộn sóng, là dấu hiệu Dương Nguyên Khánh nổi lên mặt nước. Nàng chăm chú cầm kiếm đợi Dương Nguyên Khánh nổi lên mặt nước tấn công. Mặt nước bốc lên Dương Nguyên Khánh từ trong nước nhảy ra, hoành đao trên không trung xẹt qua tốc độ nhanh như chớp chém thẳng vào một gốc cây nhỏ to như cánh tay.

Cũng ngay lúc đó, Nữu Nữu khẽ quát một tiếng từ phía sau bay lên, mũi chân nhẹ nhàng đặt trên thân cây nhảy vút lên cao một trượng. Nàng giống hệt như chim yến bay vút lên trời, dáng người tuyệt đẹp như Thiên Nữ Tán Hoa, cánh tay thon dài vung lên, trường kiếm linh hoạt sắc bén đâm ra, “cong” một tiếng rõ ràng, trường kiếm đã xoắn lấy hoành đao của Dương Nguyên Khánh, mượn lực chém ra mạnh mẽ của hoành đao Dương Nguyên Khánh thuận thế kéo lấy. Hoành đao Dương Nguyên Khánh tuột khỏi tay cắm thật sâu vào trên thân cây, chuôi đao vẫn lay động như cũ.

Thân hình Dương Nguyên Khánh vừa đáp xuống đất, trường kiếm của Nữu Nữu đã chĩa vào ngực hắn, nàng khẽ cười:

- Thế mà còn được coi là vạn nhân địch (địch lại vạn người) à! Ngay cả một kiếm của nữ tử nhỏ bé mà cũng không ngăn được.

- Nữu Nữu khinh công thật giỏi!

Dương Nguyên Khánh giơ ngón tay cái lên khen ngợi. Vừa rồi Nữu Nữu lăng không bay lên làm hắn thầm tán thưởng, hơn nữa năng lực khép léo, có thể mượn lực đẩy lực cuốn được cả binh khí của mình. Xem ra vài năm qua võ công của nàng đã tiến bộ tinh thông nhiều, đã không còn là tiểu cô nương năm nào nữa.

Nữu Nữu thu trường kiếm lại, chắp tay sau lưng cười dài nói:

- Nguyên Khánh ca ca, nếu không chúng ta lại so tài tiếp. Coi xem muội là thích khách lợi hại, hay huynh là đại tướng trên sa trường lợi hại hơn?

Dương Nguyên Khánh gỡ xuống một tấm vải nhỏ trên cây lau nước trên người mình cho khô, lại choàng một bộ y phục khô lên người. Hắn có thể cảm nhận được thể lực của mình tiến thêm. Trước đây khi hắn ở dưới đáy nước chém ra một ngàn đao thì lâm vào tình trạng kiệt sức, cần phải lên bờ nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ mới có thể dần dần khôi phục. Mà hiện tại hắn ở dưới nước chém ra một ngàn đao thật nhẹ nhàng, sau khi lên bờ thể lực cũng không tiêu hao gì lớn, hoạt động một chút là có thể khôi phục lại như thường.

Hắn nhìn thoáng qua vẻ chờ mong của Nữu Nữu liền cười nói:

- Tiểu muội thích khách của ta, rốt cuộc muội đã giết bao nhiêu người rồi?

Mặt Nữu Nữu đỏ lên:

- Thật ra muội có giết một người nhưng không thành công.

Nàng nghịch ngợm trừng mắt, bày ra tư thế giống như một cung kéo tên nhắm ngay vào đầu Dương Nguyên Khánh mà bắn, tay ôm lấy trước ngực cười nói:

- Lúc lần thứ nhất đó kết quả bị người nào đó dùng đao phá đi, làm hại người ta lần đầu tiên giết người không thành công.

- Lần đầu tiên giết người này của muội thật đúng là long trời lở đất. Nhưng thật may mà muội không thành công giết Thái Tử đại Tùy kia, nếu không hiện giờ ta phải vào nhà giam đưa cơm cho muội rồi.

- Muội không phải nói hắn, muội nói chính là bắn chết huynh đó, cái đầu huynh ngốc nghếch này, chẳng hiểu chút gì cả.

Nữu Nữu vô cùng thích thú, đã không bị Nam Hoa Hội trói buộc, nàng một lần nữa quay lại vẻ hoạt bát đáng yêu khiến trong hoa viên vốn vào đầu mùa đông hiu quạnh lại phơi phới tỏa ra hơi thở như mùa xuân.

- Nguyên Khánh ca ca, hôm nay chúng ta đi chơi ở đâu?

Nữu Nữu đã không muốn so kiếm cùng hắn nữa, nàng lôi kéo cánh tay hắn, nũng nịu nói:

- Huynh đã nói là đưa muội tới Hồ Khúc Giang, nói mười năm rồi mà chưa lần nào được đi. Không phải huynh định để muội thành bà lão rồi mới quyết định đưa muội đi đấy chứ!

Nữu Nữu khẽ cong lưng dùng kiếm làm gậy, vuốt vuốt chòm râu dưới cằm, ho khan hai tiếng ồm ồm nói:

- Nữu Nữu, chúng ta sáu mươi năm trước nói muốn đi hồ Khúc Giang mà ta vẫn chưa đưa muội đi được. Hôm nay ta sẽ đưa muội đi! Khụ khụ!

Dương Nguyên Khánh cười ha ha, hắn khẽ nhéo tai Nữu Nữu:

- Tiểu nha đầu này, trở nên đáng yêu từ lúc nào vậy?

- Chẳng phải muội vẫn đáng yêu đấy sao?

Nữu Nữu cười tươi đắc ý, nàng đột nhiên phản ứng lại:

- Chờ đã! Huynh không được ngắt lời, hôm nay rốt cuộc huynh có đưa muội đi không?

- Được! Đỡ phải để muội sáu mươi năm nữa lại oán giận ta, hôm nay chúng ta phải đi tuyệt đối không nói chơi.

Vừa dứt lời thì Đinh lão quản gia chạy tới:

- Công tử!

- Lão quản gia, có chuyện gì sao?

- Công tử, ngươi đi một chút đi! Ông nội ngươi đến đây.

- Ông nội ta!

Dương Nguyên Khánh ngẩn người ra, đột nhiên hắn chạy vụt về phía trước viện, Đinh quản gia nôn nóng nói to phía sau lưng:

- Công tử, ở tại phòng quý khách!

Trước cửa phòng quý khách trong tiểu viện, Dương Tố chống gậy ngồi ở trên một ghế đá, ngửa đầu nhìn gốc cấy quế già rậm rạp. Ánh bình mình lên cao chiếu lên người ông làm cho toàn thân ông tỏa ra một lớp ánh sáng mờ màu đỏ tím.

Buổi sáng lúc ra khỏi cửa, đứa con thứ ba Huyền Tưởng đã nói cho ông về quyết định của gia tộc vẫn như cũ không tiếp nhận việc Nguyên Khánh trở về. Điều này làm ông rất thất vọng, cũng không biết làm gì. Nhiều quan niệm trong gia tộc đã ăn sâu vào gốc rễ không phải thông qua tính khí của ông quát lên vài tiếng là có thể thay đổi được, mà phải để cho bọn họ nhìn được sự thật, nhìn thấy Dương Nguyên Khánh trở thành một ngôi sao mới tỏa sáng của Đại Tùy, bọn họ mới sẽ hối hận.

Hiện tại ông chỉ có thể hết sức giữ tâm Dương Nguyên Khánh lại, không để hắn hoàn toàn chặt đứt gốc rễ của gia tộc.

Tiếng bước chân hăng hái chạy tới, Dương Tố khẽ cười, khóe mắt ươn ướt. Từ tiếng bước chân này ông biết, tình cảm của đứa cháu này đối với mình không hề phai nhạt, mình còn có hy vọng.

- Ông nội!

Dương Nguyên Khánh xuất hiện tại cửa viện nhìn thân hình gầy yếu của ông nội, mũi hắn cay cay chậm rãi quỳ xuống:

- Cháu bất hiếu không biết ông nội đã trở về.

- Cháu à, mau đứng lên đi! Sức khỏe ông không tốt, không đỡ được cháu.

Dương Nguyên Khánh đi đến ngồi xổm xuống trước mặt ông nội, cầm bàn tay già nua của ông. Hắn cảm giác được sức khỏe của ông đúng là đã yếu nhược, rốt cuộc nước mắt hắn đã không kìm chế được mà tuôn trào như mưa.

Dương Tố khẽ khàng vuốt tóc đứa cháu nội, ánh mắt cũng đỏ lên. Đây là cháu của ông, dòng máu của ông chảy trong cơ thể đó, ông đã bồi dưỡng đứa cháu này mười năm. Giờ nó đã lớn lại rời xa mình.

- Cháu à, không cần lo lắng. Ông hiểu sức khỏe của mình, giờ không đi lại được nhưng vẫn còn chống đỡ được vài ba năm nữa. Đợi ông nội đem chuyện gia tộc và cháu an bài cho tốt, ông nội mới có thể yên tâm ra đi.

Ông nhìn ra sân, lại khẽ cười nói:

- Đây là nhà mới của cháu, rất khá. Cây quế già này ông cũng rất thích, là Tấn vương tặng cháu sao?

- Là hắn tặng cho cháu.

Dương Tố gật gật đầu, cười nói:

- Nơi này vốn là tòa nhà của Ngu Tắc Khánh, là một nơi ở khác của hắn. Ta đã từng tới đây uống rượu, lúc ấy ta nghĩ, khi nào thì tòa nhà này có thể về Dương gia ta thì thật tốt?

Dương Nguyên Khánh trầm mặc, hắn nghe hiểu ý tứ của ông nội. Dương Tố nhìn hắn thật sâu, khẽ thở dài nói:

- Ta biết, chuyện này không trách được cháu.

- Ông nội, ta vào trong nhà ngồi đi! Ở đây hơi lạnh.

- Không cần, ta nói với cháu mấy câu rồi đi ngay, hôm nay ta còn có việc.

Lúc này, Dương Tố bỗng nhiên ngẩn người nhìn ra cửa viện, Dương Nguyên Khánh quay đầu lại đã thấy Nữu Nữu đứng ở cửa viện, do dự không biết có nên tiến vào hay không.

- Đây là... nghĩa muội của cháu!

Dương Tố nhận ra Nữu Nữu:

- Ta đã gặp nó một lần. Năm năm trước cháu và Vân Nương trở mặt, ngày hôm sau ta có đến thăm cháu có gặp nó ở trong sân.

Dương Tố cười vẫy tay với nàng:

- Cháu gái, vào đi!

Nữu Nữu đi vào, duyên dáng quỳ xuống hành lễ với Dương Tố:

- Nữu Nữu tham kiến ông nội!

- Đúng rồi, cháu tên là Nữu Nữu, mẹ cháu đâu?

Dương Tố cười nói ôn hòa.

Dáng vẻ tươi cười hiền lành của Dương Tố khiến cho lòng Nữu Nữu thả lỏng, nàng vội vàng nói:

- Hồi bẩm ông nội, mẹ cháu còn ở Giang Nam. Là cháu đi cùng một bề trên vào kinh thì gặp Nguyên Khánh ca ca.

Nữu Nữu đứng lên cười nói:

- Mời ông nội ngồi đây, để cháu đi rót trà cho ông.

- Được, cám ơn cháu!

Nữu Nữu đi ra cửa, Dương Tố nhìn theo bóng dáng của nàng cười nói:

- Ta nhớ cha nó là Trương Trung Túc, mẹ là người Thẩm gia Giang Nam!

Dương Nguyên Khánh trầm mặc một chút, nói:

- Ông nội, nàng tốt lắm. Cháu rất thích nàng.

- Việc này... tạm thời đừng đề cập tới.

Hiện tại Dương Tố cũng không lo được chuyện hôn nhân của Nguyên Khánh, ông chỉ quan tâm tới quan hệ gia tộc và Nguyên Khánh, đây mới là chuyện nguy hiểm.

- Nguyên Khánh, ông nội hỏi cháu một lần nữa, cháu nói thật đi, cháu thật sự kiên quyết đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc như vậy sao?

Dương Tố chăm chú nhìn Dương Nguyên Khánh, sợ hắn nói những lời khiến mình tuyệt vọng. Dương Nguyên Khánh có thể cảm nhận được tay ông nội khẽ run. Nhớ lại lúc nhỏ ông nội quan tâm và kỳ vọng ở mình, nhớ lần đầu tiên ông mang mình ra chiến trường. Đây là một ông già sống không được mấy năm nữa, hắn không đành lòng để ông thương tâm.

- Ông nội!

Dương Nguyên Khánh chậm rãi nói:

- Mẹ đẻ của cháu họ Lý, nhưng cháu vẫn không sửa thành họ Lý mà vẫn để họ Dương như cũ, cháu vẫn là cháu nội của ông. Cháu dù không quay về Dương phủ nhưng cháu đồng ý với ông, nếu có một ngày Dương gia gặp nạn, cháu sẽ hết sức trợ giúp bọn họ.

Câu trả lời của Dương Nguyên Khánh khiến Dương Tố nhiều cảm xúc đan xen. Ông hiểu ý tứ của đứa cháu này. Dương Nguyên Khánh vẫn là con cháu Dương gia, chẳng qua mẹ nó và nhất phòng của mình không liên quan gì. Ông cũng không biết đây có phải là đáp án mà mình muốn nhận được hay không, nhưng ông cũng hiểu, đây không phải là vấn đề đơn phương từ Dương Nguyên Khánh, Dương gia cũng sẽ không đồng ý để hắn trở về. Có lẽ đây là lựa chọn duy nhất, rời phủ không rời tổ tiên.

Dương Tố không biết làm gì, ông không thể vì một mình Dương Nguyên Khánh mà hủy diệt toàn bộ gia tộc. Nếu ông cưỡng ép mang Dương Nguyên Khánh trở về phủ, càng tăng thêm sự phân biệt và căm thù của gia tộc. Tối hôm qua huynh đệ Dương Ước chỉ phái một tôi tớ đến thông cáo Dương Nguyên Khánh về phủ, việc này kỳ thật chính là uyển chuyển nói cho hắn rằng gia tộc không tiếp nhận việc Dương Nguyên Khánh trở về.

Việc này không phải vấn đề ai đúng ai sai, đây là chế độ môn phiệt kéo dài mấy trăm năm nay trong gia tộc, là một loại chế độ môn phiệt gia tộc, chính thứ trưởng nhỏ đã ăn sâu bén rễ trong đầu mỗi người. Không phải dựa vào một mình sức lực Dương Tố ông là có thể phá vỡ được.

Dương Tố vì thế mà tâm lực mệt mỏi. Ông chỉ có thể tận lực giữ tâm của Dương Nguyên Khánh lại. Cho dù vấn đề giữa hắn và Dương phủ có quyết liệt như nào, chỉ cần hắn không thay đổi họ, thì hắn vẫn là người Dương gia.

Dương Tố lại thở dài nói:

- Tối hôm qua ta có nói qua với Dương Ước, ta cảm giác lần này cháu rời khỏi Dương gia kỳ thật là ý tứ của Thánh Thượng.

- Thánh Thượng!

Dương Nguyên Khánh ngẩn người, việc đó và Dương Quảng thì có liên quan gì?

- Ông nội, cháu không hiểu.

Dương Tố lắc đầu:

- Chuyện này ta cũng không muốn nhiều lời, sau này cháu hãy từ từ lĩnh hội đi.

Đúng lúc này, Nữu Nữu cầm một khay trà đi tới, cẩn trọng đặt lên bàn đá:

- Ông nội, cháu mời ông uống trà!

Dương Tố nâng chung trà lên chậm rãi uống một ngụm, khẽ cười nói:

- Sao cháu không rót cho Nguyên Khánh một ly?

Mặt Nữu Nữu đỏ lên liếc nhìn Nguyên Khánh một cái:

- Buổi sáng huynh ấy uống hai bát canh lớn ạ.

Nàng đột nhiên cảm thấy lời nói này không ổn, vội sửa lại:

- Hơn nữa ông nội không phải là khách, cháu hiếu kính ông nội không liên quan gì tới huynh ấy.

Lời nói của Nữu Nữu rất ngọt khiến trong lòng Dương Tố rất vui thích, ông cười ha hả nói:

- Vậy được rồi! Ta hỏi cháu mượn Nguyên Khánh ba ngày, có được không?

Nguyên Khánh cũng ngây người ra:

- Ông nội có chuyện gì muốn cháu hỗ trợ sao?

Dương Tố vuốt râu cười nói:

- Không có chuyện gì, ta nán lại ở kinh thành năm ba ngày, muốn cháu đi cùng ta.

- Vâng, cháu nguyện ý đi cùng ông nội.

Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nhớ hôm nay có nói đi hồ Khúc Giang, hắn quay đầu lại cười xin lỗi với Nữu Nữu.

Ý nghĩ hắn vừa chuyển, liền nói với Dương Tố:

- Ông nội, hay là cháu dẫn theo Nữu Nữu đi cùng ông! Nàng một mình ở quý phủ cũng khá nhàm chán.

- Việc này... cũng được.

Dương Tố đồng ý rồi, tuy rằng nữ nhân không thích hợp ra quân doanh nhưng với mặt mũi của Dương Tố, hẳn là không thành vấn đề.

Nữu Nữu cực kỳ vui mừng, ca ca coi như vẫn có lương tâm, không bỏ mình lại một mình. Nàng lập tức cười nói:

- Để cháu đi thay quần áo.

Dương Tố khẽ đẩy Nguyên Khánh:

- Cháu cũng đi thay khôi giáp của cháu đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi