THIÊN HẠ KIÊU HÙNG

Các quan viên địa phương ở Đại Tùy đều có hai bộ máy, một là do Lại bộ triều đình bổ nhiệm, chủ yếu là quan chủ quản, như quan của các châu, chính là Thứ sử, Tư Mã, Trưởng sử, Lục sự tòng quân..v..v… Còn ở huyện thì có Huyện lệnh, Huyện thừa và Huyện úy, những chức quan quan trọng này đều do Lại bộ triều đình bổ nhiệm, còn những chức quan khác bên dưới đều do Huyện lệnh tự bố trí.

Nhưng cho dù tự bố trí, cũng trên cơ bản những sĩ tộc có danh tiếng ở địa phương đề cử, để cho Huyện lệnh lôi kéo các danh môn vọng tộc ở địa phương. Còn việc công khai cuộc thi chiêu mộ mà Dương Nguyên Khánh nói, Đỗ Như Hối chưa bao giờ nghe thấy, y có chút ngẩn người.

- Dương tướng quân, như vậy có chút không ổn!

Y chần chừ nói.

- Có gì không ổn?

Dương Nguyên Khánh cười hỏi.

- Việc thi tuyển chiêu mộ này dường như chưa từng có tiền lệ, hơn nữa nếu phía Lại bộ biết, có thể sẽ hỏi.

Dương Nguyên Khánh có thể hiểu được sự lo lắng của Đỗ Như Hối, y làm việc ở Lại bộ, quy chế cửu phẩm mấy trăm năm đã thâm căn cố đế trong đầu y, y không thể hiểu được ý nghĩa của việc công khai thi cử. Dương Nguyên Khánh cũng không muốn gượng ép y chấp nhận, cũng không muốn làm mọi người kinh hãi. Nếu là ở nội địa, hắn cũng không muốn làm như vậy, như vậy trước tiên sẽ đắc tội với các gia tộc lớn ở địa phương.

Nhưng thành Đại Lợi lại có thể làm như vậy được.

- Sự lo lắng của Đỗ Huyện ta có thể hiểu được, nhưng huyện Đại Lợi là một huyện mới, xây dựng từ con số không, dường như tất cả dân chúng trong huyện đều là dân di cư mới đến, không có nhân vật nào nổi tiếng, cũng không có người nào tiến cử cho chúng ta. Nếu không thi cử, làm sao ngươi biết được Trương Tam có tài năng, Lý Tứ thông minh. Cũng không thể có một người chạy đến nói y muốn làm chủ bộ, chúng ta liền để y làm được! Ít nhất cũng có tiêu chuẩn gì đó, phía Lại bộ, ta nghĩ họ cũng sẽ hiểu được. Hơn nữa, nha dịch ta dự định sẽ điều động từ quân binh, thật ra những tá quan như Lục tào chủ bộ, nhiều nhất cũng chỉ có mười mấy người.

Nói đến đây, ánh mắt Dương Nguyên Khánh đầy thâm ý, hắn cười nói,

- Hơn nữa công khai thi cử chiêu mộ huyện lại, Thánh thượng cũng sẽ rất vui.

Bản thân Đỗ Như Hối cũng là một người có khả năng, chỉ là một số quan niệm thâm căn cố đế của y nhất thời vẫn chưa sửa được. Dương Nguyên Khánh vừa nói vậy, y liền hiểu.

- Tôi hiểu rồi, tôi ủng hộ ý tưởng của tướng quân, công khai cuộc thi chiêu mộ huyện lại.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,

- Ta sẽ điều mấy người từ trong quân đội ra giúp ngươi, chuyện này ngươi toàn quyền phụ trách.

- Do tôi phụ trách sao?

Đỗ Như Hối ngẩn người, đây là quyền lớn trong cuộc tuyển Huyện lệnh, Dương tướng quân lại giao cho y, y cảm thấy hơi choáng váng. Nhưng vừa suy nghĩ lại y liền hiểu, Dương Nguyên Khánh chỉ là Huyện lệnh kiêm chức, hắn là tướng trấn thủ, chức vị trong quân đội là quan trọng hơn, hắn không có thời gian và tinh lực để quản những chuyện nhỏ nhặt ở địa phương. Có lẽ phần lớn những chuyện vặt vãnh trong huyện này đều giao cho y rồi.

Nghĩ như vậy, Đỗ Như Hối lập tức bừng tỉnh, y vốn dĩ có chút không vui đối với việc mình bị phân tới biên cương xa xôi khổ ải. Nhưng lúc này y chợt phát hiện, huyện Đại Lợi tất cả đều bắt đầu từ con số không, y hoàn toàn có thể dựa vào học thức và quan niệm của mình để thống trị huyện mới này, thực hiện những khát vọng trong lòng y, cơ hội như thế này biết tìm được ở đâu?

Y lập tức cúi người thi lễ với Dương Nguyên Khánh, đây cũng là lần đầu tiên y chính thức thi lễ với Dương Nguyên Khánh,

- Thuộc hạ nhất định sẽ không phụ sự tin yêu của tướng quân, tận tâm hết sức, cai quản tốt huyện Đại Lợi.

….

Lúc này sắc trời đã là hoàng hôn, Dương Nguyên Khánh mệt mỏi suốt chặng đường, cũng muốn quay về nghỉ ngơi. Đồng thời cũng không yên lòng về Nữu Nữu, hắn liền để Dương Tư Ân sắp xếp chuyện ăn uống của mấy vị quan, còn chính mình thì quay về phủ sau.

Nơi ở mới của hắn diện tích khoảng bốn mẫu, cửa chính mở trên phố Khánh Châu, là một tòa nhà hoàn toàn được sửa mới, ngay cả một cái cây cũng không có. Đây cũng là điều khiến Dương Nguyên Khánh không thoải mái ở thành Đại Lợi, đó chính là trong thành không hề có cái cây nào, hoàn toàn không hề nhìn thấy màu xanh, chỉ có nhà ở và đường đi, ngọn núi phía sau cũng không hề có một ngọn cỏ còn sống, nhưng cách đó mấy dặm lại có một khoảng rừng rậm lớn.

Đi vào nhà, lại gặp một cô nương mười một mười hai tuổi đi đến, mặc quần áo màu lục, hàng tóc mai thẳng, lông mày thanh tú, nàng tiến lên thi lễ,

- Công tử là Huyện lệnh Dương lão gia sao?

Vừa là công tử vừa là lão gia, tuy nhiên mồm miệng của nàng cũng khá hoạt bát, Dương Nguyên Khánh liếc mắt đánh giá nàng một lúc, rồi hỏi:

- Ngươi là ai?

- Tôi là nha hoàn của lão gia, tên là Lục Trà.

Dương Nguyên Khánh ngẩn người, sao hắn lại có nha hoàn? Là ai sắp xếp cho hắn?

- Ngươi là người ở đâu, ai sắp xếp cho ngươi vào đây?

- Hồi bẩm lão gia, tôi là người Duyên Châu, là Phương phu nhân mua ta về, sắp xếp ta ở đây.

Nói tới đây, tiểu nha hoàn có chút căng thẳng, giọng nói cũng trở nên khiếp đảm. Nàng sợ Dương Nguyên Khánh không cần nàng, sẽ đem nàng trở về.

- Lão gia, năm nay ta mười một tuổi rồi, chỉ có điều vóc dáng thấp một chút, ta rất được việc.

Nàng rụt rè nói.

Dương Nguyên Khánh biết rồi, Phương phu nhân chính là vợ của Dương Tư Ân, đây là vợ chồng Dương Tư Ân sắp xếp cho hắn. Thật ra hắn không thích có nha hoàn, hắn không thích được người khác hầu hạ, từ nhỏ hắn đã thích cuộc sống tự tại, lúc ở Kinh thành hắn đã từ chối nha hoàn mà Dương phủ sắp xếp cho hắn. Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, bây giờ hắn đã là tổng quản của một huyện, một tổng quản trấn thủ quân đội, kể cả hắn và thủ hạ hắn dần ổn định cuộc sống, thì hắn cũng phải dần dần thích ứng với một cuộc sống khác.

Dương Nguyên Khánh liền gật gật đầu,

- Ngươi ở lại đi! Ngoài ra, đừng gọi ta là lão gia, gọi ta là công tử là được rồi.

Lục Trà trong lòng vui mừng vô cùng, nàng vội lấy ra một tờ giấy, đưa cho Dương Nguyên Khánh,

- Đây là cô nương gửi cho công tử.

Dương Nguyên Khánh trong lòng kỳ lạ, Nữu Nữu viết giấy cho hắn làm gì? Hắn mở tờ giấy ra, chỉ thấy viết một câu,

- Từ hôm nay trở đi, đừng gọi muội là Nữu Nữu nữa, gọi muội là Xuất Trần.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười, hôm nay Lưu Giản và Bàn Ngư cứ gọi nàng là Nữu Nữu mãi, khiến nàng hơi không vui rồi.

- Cô nương bây giờ thế nào?

- Cô nương đầu hơi nóng, đã uống một chén canh gừng rồi ngủ rồi, công tử có cần đi thăm cô ấy không?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu,

- Để nàng ấy ngủ đi! Ta cũng hơi mệt mỏi.

Hắn vươn người, đi về phía trong phủ, Lục Trà đi theo phía sau cười nói:

- Công tử, ta biết làm bánh hồ, để ta làm mấy cái bánh hồ cho công tử!

- Được! Mang thêm cho ta bầu rượu, luôn tiện mua vài món đồ ăn.



Trên một thảo nguyên xanh tươi đầy cỏ cho súc vật ở Âm Sơn Nam Lộc, một loạt lều trướng mênh mông sừng sững, lớn lớn nhỏ nhỏ có đến mấy chục ngàn trướng. Đây chính là nha trướng của Tiết Diên Đà Khả Hãn Ất Thất Bát, trong tất cả các lều trướng, có một cái trướng lớn nhất bằng lông cừu. Bên cạnh trướng, trên cột cờ cao cao có treo một cờ lớn đầu sói, đây chính là vương kỳ của Tiết Diên Đà Khả Hãn. Đại trướng này, cũng chính là vương trướng của Khả Hãn.

Tiết Diên Đà Khả Hãn Ất Thất Bát năm nay khoảng hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, dáng vẻ rất cường tráng. Y vốn dĩ là thủ lĩnh của bộ lạc Tiết, từ năm hai mươi tuổi y đã thống soái chiến sĩ trong bộ lạc không ngừng xâm nhập bộ tộc Diên Đà, dần dần thâu tóm, cuối cùng hình thành một bộ tộc Tiết Diên Đà hùng mạnh nhất Thiết Lặc. Bộ tộc có hơn năm trăm ngàn người, hơn một trăm ngàn người là sĩ binh có trang bị áo giáp.

Lần này Kim Sơn xảy ra tai nạn tuyết, Ất Thất Bát bị bức phải dẫn bộ tộc di dời về phía nam. Ất Thất Bát cũng biết, phía nam Âm Sơn là phạm vi thế lực của vương triều Tùy, nhưng vương triều Tùy cũng không thực sự khống chế được phía nam Âm Sơn, sự khống chế thực tế của họ nằm ở phía bắc Hoàng Hà. Ất Thất Bát liền chiếm chỗ trống này, di dời bộ tộc đến phía nam Âm Sơn, đồng thời y phái người đi báo với tổng quản Ngư Câu La của quân Tùy ở Phong Châu, bọn họ chỉ ở tạm hết mùa đông, đến đầu xuân, bọn họ sẽ trở về Kim Sơn.

Mặc dù Ất Thất Bát đã cẩn thận khống chế bộ tộc, không đi quấy rồi ở phạm vi quân Tùy, nhưng y lại không khống chế được con trai của mình. Thứ Đạc không ngừng dẫn dắt bộ tộc tập kích quấy rối Phong Châu, đốt nhà cướp của, khiến y vừa tức giận, lại vừa bất đắc dĩ. Ngoài việc xin lỗi Ngư Câu La ra, y không còn cách nào khác.

Nhưng y tuyệt đối không ngờ được, trong mùa đông giá rét này, y lại nghe được tin đứa con trai yêu của y qua đời, lúc này, lòng y đã tan nát.

Ất Thất Bát quỳ gối trước cung tiễn của con trai, y đã quỳ suốt hai canh giờ, dường như đã trở thành một pho tượng. Y đã hơn bốn mươi tuổi, rất khó có thể chịu đựng được sự đả kích khi lớn tuổi mà phải chịu tang này. Lòng y trong thoáng chốc bỗng già đi mười tuổi, tử thần đã vẫy tay với y rồi.

Phía sau y, ở trước cửa trướng có một người đang đứng, một người cao lớn giống y, một nam tử cả người tràn đầy dũng khí tuổi trẻ. Đây chính là con lớn Di Nam của y, cũng chính là người kế vị Tiết Diên Đà Khả Hãn.

Di Nam đã đứng sau lưng phụ thân nửa canh giờ, gã đang đợi phụ thân khôi lấy lại tinh thần qua khỏi bi thương. Trên thảo nguyên, việc mất con, mất chồng và mất cha quá nhiều, những chuyện này đã trở thành bình thường như cơm bữa. Đối với Di Nam mà nói, cái chết của huynh đệ Thứ Đạc đã không thể làm gã xúc động nổi, ngược lại, trong lòng gã ít nhiều cũng cảm thấy được giải hận và vui mừng. Mặc dù Thứ Đạc là em ruột gã, nhưng đồng thời Thứ Đạc cũng là người gã hận nhất, không những muốn tranh vị trí kế vị Tiết Diên Đà Khả Hãn với gã, ba năm trước, Thứ Đạc sau khi say rượu đã giết chết con trai gã, cướp đi người phụ nữ gã yêu nhất, mối thù này gã vẫn chưa báo được.

Thứ Đạc đã chết, thù hận trong lòng gã cũng được hóa giải.

- Phụ Hãn, con đi thành Đại Lợi một chuyến, đem thi thể Thứ Đạc về thôi!

- Hắn giết hai đứa con trai của ta!

Ất Thất Bát thấp giọng lẩm bẩm.

- Phụ Hãn, chúng ta không thể đắc tội với triều Tùy, Tây Đột Quyết vẫn luôn ngờ vực chúng ta, còn Đông Đột Quyết lại luôn như hổ rình mồi với chúng ta. Còn có Khế Bật vẫn luôn tranh giành vị trí đứng đầu với chúng ta, nếu chúng ta lại đắc tội với triều Tùy, sẽ rơi vào cục diện bốn phía bị bao vây.

- Hắn đã giết hai đứa con trai của ta!

Ất Thất Bát dường như không nghe thấy gì, vẫn lẩm bẩm như cũ.

- Phụ Hãn, nó chết ở trong phạm vi Phong Châu đất Tùy, trước tiên người nên nghĩ làm thế nào để nói chuyện với vương triều Tùy trước đã!

Giọng nói của Di Nam trở nên nghiêm khắc.

Ất Thất Bát trầm mặc, dường như rơi vào một bóng tối vô hạn, tìm không thấy được đường ra.

- Dương Nguyên Khánh, ngươi đã giết chết hai đứa con trai của ta!

Mặt Ất Thất Bát bỗng nhiên trở nên dữ tợn, giọng nói cũng trở nên hung ác vô cùng, y giống như một con quỷ bị thương trong màn đêm.

Di Nam lắc đầu, xoay người đi ra khỏi vương trướng của phụ thân, nhìn ánh mặt trời đang dần lặn về hướng tây, gã âu sầu thở dài. Cái chết của Thứ Đạc là do tự làm tự chịu, phụ thân lại vì y mà đánh mất lý trí như vậy, đây là một điềm báo không tốt.

Lúc này Đạt Đầu Khả Hãn vừa mới chết, thảo nguyên đang nằm ở thời khắc thế cục phức tạp nhiều biến đổi nhất. Duy trì sự hữu hảo và có được sự ủng hộ của vương triều Tùy, mới là hành động sáng suốt nhất. Phụ thân dường như đã bị thù hận khiến đầu óc choáng váng, khiến Di Nam thất vọng vô cùng.

Đúng lúc này, Ất Thất Bát bước ra khỏi trướng, vẻ dữ tợn trên mặt đã không còn nữa, vẻ mặt trở nên vô cùng bình tĩnh,

- Ta phải đích thân đến thành Đại Lợi một chuyến, phải lấy thi thể Thứ Đạc về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi