THIÊN HẠ KIÊU HÙNG

Bùi phủ cũng bận rộn như vậy, lần này Bùi gia cũng có năm sáu người đang chuẩn bị đi Nam tuần. Đương nhiên so với Hoàng cung thì những thứ mà bọn họ còn cần đem đi không nhiều, chủ yếu là chút sách và quần áo để thay mà thôi. Ngoài ra, thời gian đi tuần ở miền Nam cũng khá dài nên triều đình cũng cho phép đem theo người nhà đi cùng để tiện cho việc chăm sóc.

Bùi Củ và Bùi Uẩn đều quyết định đem theo một tiểu thiếp cùng với hai tên gia nhân nữa, chỉ cần thu dọn đơn giản một chút là có thể đi được rồi.

Lúc này, ở trong phòng, Bùi Củ và Bùi Uẩn đang nghe Bùi Hành Nghiễm báo cáo về việc săn bắn ngày hôm nay. Có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra khiến Bùi Củ và Bùi Uẩn đều vô cùng bất ngờ.

Bùi Hỉ Nhi là cháu gái của Bùi Uẩn, người đề xuất việc liên gia với Ngu Thế Cơ cũng là Bùi Uẩn. Y vốn hứa gả Bùi Hỉ Nhi cho con út Ngu Hối của Ngu Thế Cơ nhưng y lại không ngờ rằng đó lại là Hạ Hầu Nghiễm - con riêng của Ngu Thế Cơ, hơn nữa lại là một đứa háo sắc nữa.

Bùi Uẩn tức giận nói:

- Cháu gái ruột của Bùi Uẩn ta chẳng lẽ chỉ xứng với con riêng của Ngu gia sao? Chuyện này không tiến hành nữa.

Bùi Củ lại không nói lời nào mà chỉ ngồi ở bên trầm tư. Y cảm thấy hành động lần này của Dương Nguyên Khánh dường như hơi lỗ mãng, không duyên không cớ tự gây thù hằn thật không hợp với thân phận của Dương Nguyên Khánh. Tốt xấu gì thì hắn cũng đang giữ chức Tổng quản hơn một năm nay, nhẽ ra hắn phải biết có chừng có mực chứ.

Nhưng nếu nói Dương Nguyên Khánh có mục đích gì đó thì y lại không thể nhìn ra được mục đích của Dương Nguyên Khánh là gì. Lẽ nào Dương Nguyên Khánh muốn đối phó với Ngu Thế Cơ?

- Nhị đệ, đệ cảm thấy liệu có khả năng này không?

Bùi Củ quay lại hỏi Bùi Uẩn:

- Dương Nguyên Khánh muốn phân cao thấp với Ngu Thế Cơ cho nên cố ý bắn thương Hạ Hầu Nghiễm sao?

Bùi Uẩn không hiểu biết nhiều về Dương Nguyên Khánh như Bùi Củ, dựa vào trực giác của mình y cảm thấy hai người đang tranh giành tình nhân với nhau. Khi Bùi Củ nhắc nhở thì y mới nghĩ lại, vấn đề là ở thời gian. Nếu như chỉ đơn thuần mà nhìn vấn đề này thì đây chỉ là việc hai người vì người mình yêu mà tranh giành đấu đá với nhau mà thôi.

Nhưng nghĩ lại chuyện ở Phong Đô đêm hôm trước, liên kết chuyện này với mối quan hệ giữa Ngu Thế Cơ và Tề vương, mấy chuyện này chỉ xảy ra cách nhau có hai ngày thì mối liên hệ liền hiện ra rõ ràng.

- Huynh nói rất đúng. Chuyện này rõ ràng có khả năng là Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công. Dương Nguyên Khánh đả thương Hạ Hầu Nghiễm nhưng mũi kiếm lại chĩa vào Ngu Thế Cơ.

(Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công: Hạng Trang là một võ tướng em của Hạng Vũ. Còn " Bái Công" là Lưu Bang. Ý của câu thành ngữ này chỉ trong bữa tiệc Hồng Môn, Hạng Trang mượn tiếng ra múa kiếm trợ hứng, và muốn nhân cơ hội này giết chết Lưu Bang. Nay thường dùng để ví về người bề ngoài thì có lý do chính đáng, nhưng thực tế lại có dụng ý khác.)

Bùi Uẩn bỗng hít một hơi thật sâu rồi cười nói với Bùi Củ:

- Nếu quả thực là như vậy thì cái tên Dương Nguyên Khánh có phải là rất đáng sợ không, âm mưu thâm trầm, thủ đoạn ác độc.

Bùi Củ cười nói:

- Nếu quả thực như vậy thì ngược lại ta lại rất vui, điều đó chứng tỏ ta không nhìn lầm người. Từ cổ chí kim người làm chuyện đại sự làm gì có người nào không có âm mưu? Người nào mà không dùng thủ đoạn chứ? Ta chỉ sợ hắn chỉ là một dũng phu đầu óc đơn giản, chỉ biết dùng người mà không giỏi dùng người.

Bùi Uẩn cảm thấy trong lời nói của tộc huynh có ý gì đó, thấy trong phòng không có ai y bèn thấp giọng nói:

- Đại sự mà huynh trưởng nói là chuyện gì vậy?

Bùi Củ cười lạnh một tiếng:

- Đệ thực sự không hiểu ý của ta sao?

Bùi Uẩn thở dài một tiếng;

- Mặc dù thiên hạ Đại Tùy rất nhiều người như vậy nhưng giang sơn Đại Tùy nhất thống, hoàng quyền ổn định, thật sự không dễ dàng gì xảy ra đại loạn được.

- Chuyện này cũng chưa chắc. Nếu như tiền Thái tử Dương Dũng lập vị thì có lẽ sẽ không xảy ra thiên hạ đại loạn. Nhưng hiện nay cách làm của Thánh Thượng thực sự khiến cho người khác lo lắng. Người đăng cơ mới có hai năm mà đã khiến cho lòng dân sục sôi, quý tộc oán hận, sĩ tử bất mãn, nếu cứ như vậy một khi có chuyện gì đó xảy ra thì ta cũng không đảm bảo thiên hạ sẽ đại loạn. Nhưng ít nhất cũng có thể khẳng định được năm phần thiên hạ sẽ đại loạn.

Nói đến đây, Bùi Củ cũng thở dài nói:

- Chiến tranh Tần diệt ban đầu mãnh liệt là vậy, nhưng ai có thể nghĩ tới đến cuối cùng nó lại ngắn ngủi như vậy? Nhị đệ không cảm thấy chuyện bây giờ cũng giống như thời Tần Thủy HSo?

Bùi Uẩn trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói:

- Cho nên huynh trưởng mới muốn đặt cược vào Dương Nguyên Khánh.

Bùi Củ yên lặng gật gật đầu:

- Không nhìn xa thì cũng phải lo gần. Nếu như ta không nghĩ xa một chút thì liệu có thể bảo vệ được tram năm hưng thịnh của nhà họ Bùi không đây?

- Vậy chuyện này chúng ta làm thế nào?

Bùi Củ cười cười nói:

- Chúng ta cứ án binh bất động xem động tĩnh thế nào đã, đợi khi chuyện đó thật sự xảy ra rồi thì chúng ta sẽ trợ giúp Dương Nguyên Khánh một tay. Nếu như Ngu Thế Cơ bị Nguyên Khánh lật đổ thì quyền lực lại trở nên cân bằng, Bùi gia chúng ta cũng chiếm hai trên bảy, ta rất hứng thú muốn xem chuyện này sẽ xảy ra thế nào.

Ngừng một lát, Bùi Củ lại nói tiếp:

- Ta định để Hành Nghiễm đi theo Nguyên Khánh, Mẫn Thu sẽ đi theo ta, ta sẽ mang nó xuống phía Nam.

------------------------

Trời càng ngày càng về khuya, dân chúng đi hóng gió trên đường cũng đang hối hả trở về nhà, con phố dần dần trở nên tĩnh lặng. Lúc này, môt chiếc xe bò đột nhiên lảo đảo đi vào phường Đồng Đà.

Phường Đồng Đà nằm ở phía Bắc của Lạc Thủy, những phường nằm ở phía Bắc Lạc Thủy phần lớn đều là những hộ dân nghèo khổ sinh sống, kiến trúc nhà ở ở đây rõ ràng không bằng các phường ở phía Nam, đa số đều là những mái nhà cỏ tranh. Lạc Dương mặc dù giàu có và đông đúc nhưng không thể cấm người nghèo tới sinh sống được. Còn những người qua lại ở đây cũng hiếm khi là người đi xe ngựa, đa số là người đi bộ và có cả người cưỡi lừa nữa.

Những người sống ở Phường Đồng Đà đa số là thợ thủ công từ Hà Bắc di cư tới, điều kiện của họ có tốt hơn chút ít. Nhà ở của họ đa số là nhà ngói, một hộ hai vợ chồng chiếm nửa mẫu, hộ dân đen thì giảm đi một nửa.

Chiếc xe bò dừng lại ở trước một ngôi nhà nhỏ, lái buôn Vưu Thuận từ trên xe bò nhảy xuống. Gã gõ gõ cửa, cánh cửa kẹt một tiếng mở ra, Vưu Thuận nói hai câu rồi đi nhanh vào trong cánh cửa. Một gã nam tử ngó ra ngoài thăm dò tứ phía một lúc lâu rồi mới đóng cửa lại.

Xa xa khoảng mười bước, Dương Tứ Lang và Dương Ngũ Lang từ một ngõ nhỏ đi ra. Dưới ánh trăng lờ mờ, hai người nhìn nhau một cái rồi đánh dấu vị trí này vào trong tấm bản đồ. Đây là nơi thứ ba mà họ theo dõi Vưu Thuận buổi tối hôm nay.

Trong phòng, một gã mặt đen mời Vưu Thuận ngồi xuống, cười hỏi:

- Có vụ gì sao?

Lạc Dương là thành đông đúc và giàu có nhất, dân số trên triệu người, tuy nhiên những người từ thành Lạc Dương cũ di cư tới lại không nhiều, những người còn lại đa số đều là dân từ các nơi tới. Có người do bị quan phủ áp bức mà phải rời tới đây, có người tự nguyện tới đây mưu sinh, tam giáo cửu lưu (tất cả các thể loại người) đều có cả. Triều Tùy võ phong cường thịnh, trong đó những người dùng võ thuật để mưu sinh cũng không ít, những người này thường được triều đình gọi là hào kiệt.

Trong số những người này có người tới các gia đình giàu có làm gia đinh hộ viện hoặc tới làm chân bảo vệ ở các kỹ viện tửu quán, cũng có không ít người làm một số nghề mờ ám, bắt người kiếm tiền, thay người diệt trừ tai họa.

Vưu Thuận hóa ra lại là một lái buôn nổi tiếng ở Trường An, dựa vào mạng lưới quan hệ của gã thì loại người nào gã cũng biết, trên có quan nha dưới có kỹ viện. Từ sau khi đến Lạc Dương, gã vẫn là một lái buôn nổi danh ở tân đô, gã còn có mối quan hệ gì đó với Ngu Thế Cơ. Lần này Tôn phu nhân muốn tìm một tên thích khách võ nghệ cao cường, trong tay Vưu Thuận liền có biện pháp rồi.

Gã bưng chiếc bát trên bàn lên uống một ngụm nước rồi cười nói:

- Có một cuộc mua bán lớn, cần tìm ba người. Xong chuyện mỗi người mười ngàn, ta hai phần.

Gã mặt đen là Trương Toàn Xưng, người huyện Thiếu vùng Sơn Đông, vô cùng dũng mãnh, bắn cung cưỡi ngựa cũng rất xuất sắc, đây là lần đầu tiên gã tới kinh thành mưu sinh. Gã đã triệu tập được hơn mười anh em đồng hương chuyên đi đánh người thuê. Mới đến kinh thành được hơn nửa năm, tiền thì chưa kiếm được nhiều mà lại còn bị thâm hụt không ít nữa.

Gã nghe nói có cuộc gao dịch mười ngàn xâu tiền thì hai mắt sáng lên, vô cùng kích động:

- Vậy cứ tính cho ta.

- Chuyện này mà làm không xong thì có thể sẽ mất mạng. Ông chủ yêu cầu võ nghệ cao cường, thủ hạ của ngươi không thể làm được, ngươi phải tự mình làm. Ngươi tính coi như là một trong ba người, thế nào, có nhận không?

- Giết ai?

Trương Toàn Xưng biết mười ngàn xâu tiền không dễ dàng kiếm được nên gã cũng thận trọng hơn.

- Ta hiện tại chưa thể nói cho ngươi biết được. Nếu ngươi đồng ý nhận thì điểm chỉ vào đây, ta sẽ nói cho ngươi biết.

Vưu Thuận đặt một trăm lượng bạc lên bàn. Tôn thị đương nhiên không trả bằng tiền xu mà trả bằng ngân lượng. Ba ngàn lượng bạc, thông thường thì sẽ phải trả ba phần trước nhưng bà ta lại chỉ đồng ý trả một phần cũng chính là ba trăm lượng bạc.

- Đây là một phần tiền thù lao. Điểm chỉ xong thì ngươi có thể lấy. Sau khi xong chuyện ta sẽ trả nốt ngươi bảy trăm lượng còn lại.

Mặc dù trong lòng vẫn có chút nghi ngờ nhưng những đính bạc óng ánh khiến Trương Toàn Xưng khong sao kìm nổi sự mê hoặc. Gã buột miệng nói:

- Được rồi! Ta đồng ý.

Vưu Thuận lấy ra một tấm khế ước, đây là khế ước mua người. Hai bên đều phải điểm chỉ trên đó, một khi đã điểm chỉ vào thì không thể thay đổi được nữa. Nếu ai dám lấy tiền rồi bỏ trốn thì không những người đó không thể trốn thoát được mà còn bị truy sát nữa. Nếu đã làm nghề này rồi thì giữ chữ tín là điều quan trọng nhất.

Trương Toàn Xưng rút một con dao găm ra cứa lên đầu ngón tay rồi ấn thật mạnh ngón tay lên tấm khế ước.

- Tốt! Ta nói cho ngươi biết, người ngươi phải giết tên là Dương Nguyên Khánh. Ngày mốt hắn sẽ đi tới Giang Đô, cho nên ngươi chỉ có thời gian một ngày là ngày mai mà thôi. Nửa canh giờ nữa ngươi và hai người nữa gặp nhau ở tửu quán Đại Nhạc, chúng ta sẽ thương lượng kế hoạch cụ thể.

Trương Toàn Xưng giật mình kinh hãi;

- Là Dương Nguyên Khánh của thành Đại Lợi sao?

- Chính là hắn. Sao? Ngươi hối hận sao?

Ánh mắt của Vưu Thuận lạnh lùng nhìn gã.

Trương Toàn Xưng chần chừ một lúc lâu rồi cuối cùng gã cắn răng một cái nói:

- Ta làm!

Giữa trưa ngày hôm sau, Dương Nguyên Khánh thuê một chiếc xe ngựa, hắn ngồi trong xe đi về phía bắc thành. Hắn đã vào thành khá lâu rồi nhưng hầu như toàn ở phía nam của Lạc Dương chứ chưa tới phía bắc lần nào. Hôm nay hắn muốn đi tới chợ phía bắc dạo chơi một chút, cũng là để cho thuộc hạ của hắn mua chút quần áo.

Hắn đã bố trí đâu vào đấy rồi, hắn không đem theo Lục Trà mà lệnh cho nàng đi tới quán rượu Khang Ba Tư. Hắn chỉ đem theo bốn thiết vệ và năm cận binh đi cùng mà thôi, những người còn lại phụ trách việc bắt giữ Vưu Thuận.

Chín tên tùy tùng cưỡi ngựa đi theo hai bên chiếc xe, bên ngoài họ mặc quần áo rộng thùng thình nhưng bên trong lại toàn là áo giáp sắt. Dương Nguyên Khánh ngồi bên trong xe, hắn cũng ăn mặc như vậy, bên ngoài là áo rộng thùng thình, bên trong là áo giáp để đề phòng có chuyện bất thường xảy ra.

Từ Lạc Thủy tới phía bắc có ba cây cầu, cây cầu mà hắn đi là cầu Hành Xuân nằm ở giữa. Đây chỉ là một cây cầu bình thường làm từ đá, bề mặt cầu rất rộng, hai bên cầu bày bán vô số các sạp hàng vô cùng náo nhiệt.

Chiếc xe ngựa đi từ từ chậm rãi trên cầu, thỉnh thoảng có mấy cô gái bán hoa chạy tới gần xe ngựa nhưng đều bị đám thiết vệ và cận binh đuổi ra nên không thể nào tiến tới gần được.

Dương Nguyên Khánh ngồi trước cửa sổ cảnh giác nhìn ra bên ngoài, dựa vào trực giác của mình hắn nghĩ rằng hôm nay chắc chắn thích khách sẽ ra tay. Ngày mai hắn sẽ đi theo xa giá của Hoàng đế rồi, bọn họ sẽ không còn cơ hội nữa.

Mà cây cầu này lại là nơi thích hợp nhất để tập kích. Tối qua gã lái buôn kia đã tìm ba người, cuối cùng còn tụ họp ở một tửu quán ở phía Bắc thành nữa.

Lúc này xe ngựa đã đi tới giữa cầu rồi, đoạn này lại càng đông người hơn, những người biểu diễn rong chiếm mất một vùng đất rộng, bốn phía người xem rất đông khiến cho chiếc xe ngựa gặp chút khó khăn khi đi qua đây.

Chính vào lúc chiếc xe ngựa đi qua đoạn hẹp nhất của chiếc cầu thì sự cố xảy ra. Một gã nam tử dáng người gầy nhỏ từ trong đám đông bay ra, thân thủ nhanh như vượn, tay gã cầm một con dao găm. Gã cứ thế lao thẳng tới chiếc xe chỉ còn cách Dương Nguyên Khánh khoảng năm thước nữa.

Cùng lúc đó, một người khác nhảy lên vị trí phu xe, y một đao chém ngã phu xe, phu xe hét thảm một tiếng.

Dương Nguyên Khánh và thuộc hạ cũng cùng lúc phản kích lại. Chính vào lúc gã nam tử dáng người gầy nhỏ kia bay tới cửa sổ xe thì một ngọn đao sắc bén từ bên trong cửa sổ bay ra nhanh như điện. Gã kia giật mình kinh ngạc nhưng không kịp tránh nên đã bị một đao xuyên qua cổ rồi chết treo ở cạnh cửa sổ.

Một tên thích khách khác đang chuẩn bị từ vị trí phu xe xông vào khoang xe thì bị Dương Nhị Lang nhảy từ trên ngựa đánh tới, đám đông bao vây ấn chặt gã xuống mặt đất.

Cuộc ám sát xảy ra quá bất ngờ, mãi đến khi hai tên thích khách một bị chết một bị bắt thì mọi người xung quanh mới có phản ứng. Trên cầu đột nhiên trở nên đại loạn, người nào người nấy gào khóc bỏ chạy tán loạn.

Dương Nguyên Khánh lại thấy rất lạ, còn tên thích khách thứ ba đang ở đâu?

- Ở đâu?

Dương Tứ Lang chỉ lan can trên cầu đá, Dương Nguyên Khánh thấy một gã mặt đen tay cầm cung tiễn. Gã vô cùng kinh hoàng, nhẽ ra gã phải dùng cung tiễn để phục kích mình chứ nhưng lúc này gã lại xoay người bay qua lan can, gã nhày từ trên cầu Hành Xuân trốn xuống Lạc Thủy rồi.

Dương Nguyên Khánh cũng không ngờ rằng khả năng ám sát của đối phương lại kém như vậy, có thể là gã không chuyên nghiệp hoặc cũng có thể là do mình đã chuẩn bị quá kĩ lưỡng. Bọn chúng không ngờ rằng mình lại cải trang thành người cưỡi ngựa.

Nhưng những chuyện này bây giờ đều không quan trọng, điều quan trọng là họ đã đạt được mục đích, thê tử của Ngu Thế Cơ là Tôn thị đã sa vào lưới của họ, lâm vào vạn kiếp bất phục.

Tin tức thê tử của Ngu Thế Cơ là Tôn thị thuê người ám sát trọng thần ở vùng biên cương trong một canh giờ đã lan truyền khắp triều, cũng lan truyền tới phân nửa thành Lạc Dương.

Trong lịch sử triều đại, ám sát trọng thần là một việc bị kiêng kị vô cùng, vì nó liên quan tới lợi ích sát thân của mỗi người, bị toàn bộ các đại thần căm hận. Cho dù là ai phạm phải điều này thì cũng đều làm dấy lên sự phẫn nộ mãnh liệt trong quần thần. Cũng chính vì nguyên nhân này mà thủ đoạn ti tiện đi ám sát đại thần trong triều này cũng là điều tối kỵ đối với Hoàng Đế. Bất cứ một vị Hoàng đế nào cũng quyết không dung tha hành động này.

Cho nên khi Dương Nguyên Khánh giao khế ước ám sát và giấy thiếu nợ cho Dương Quảng thì Dương Quảng vô cùng phẫn nộ. Thích khách đã bị bắt ngay tại chỗ, gã khai ra tên lái buôn, tên lái buôn lại khai ra Tôn thị. Nhân chứng vật chứng đều có cả, y tức giận gào lên:

- Người đâu! Niêm phong nhà của Ngu Thế Cơ, lệnh cho Đại Lý ngục xét thẩm vụ án này.

Dương Quảng có thể dễ dàng tha thứ cho việc Ngu Thế Cơ nhận hối lộ, có thể dễ dàng tha thứ cho đứa con trai của Ngu Thế Cơ hoành hành trái pháp, những thứ này đều không chạm tới điểm mấu chốt nên y có thể tha thứ tất cả. Tuy nhiên trong tình huống mặc dù Tôn thị đã được Dương Nguyên Khánh xin lỗi trước vậy mà bà ta vẫn thuê người giết Dương Nguyên Khánh, ám sát trọng thần của triều đình. Cho dù thế nào đi chăng nữa thì y cũng không thể bỏ qua việc này được. Nếu không thì y cũng không còn mặt mũi nào để đứng trước triều thần nữa. Cho dù Ngu Thế Cơ không biết chuyện này nhưng người chủ mưu thuê người ám sát lại là thê tử của gã nên gã không thể tránh được trách nhiệm này.

- Bệ hạ, tuy Tôn thị có thuê người giết trọng thần thật nhưng nguyên nhân dẫn tới chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ, hơn nữa Ngu thị lang lại không hề biết chuyện, kính mong bệ hạ co thể khoan dung độ lượng. Thần không hy vọng vì chuyện này mà hủy hoại con đường làm quan của một trọng thần.

Dương Nguyên Khánh vô cùng cảm tạ tổ phụ trong quãng thời gian cuối cùng đã dạy hắn chút thủ thuật trên chốn quan trường, trong đó thứ quan trọng nhất chính là “độ”. Nhất định phải nắm chắc cái từ “độ” này, bất kể chuyện gì cũng không được phép làm quá vẹn toàn, chuyện gì quá toàn vẹn cũng không tốt.

Tuy rằng lúc đó hắn có thể từng bước ép Dương Quảng trừng phạt Ngu Thế Cơ nhưng hắn lại tuyệt đối không làm vậy. Nếu Dương Quảng có bị ép phải ra lệnh bãi miễn chức quan của Ngu Thế Cơ để truy cứu tội trạng, cho dù lúc đó Dương Nguyên Khánh hắn có vui vẻ một chút nhưng Dương Quảng trong lòng đau xót nhất định sẽ quay lại truy cứu trách nhiệm của hắn. Để lại cho Dương Quảng một con đừng sống cũng chính là cho mình một con đường sống.

Dương Quảng cũng đã dần dần bình tĩnh trở lại. Y bắt đầu suy xét phải xử trí chuyện này ra sao, phải xử trí Ngu Thế Cơ như thế nào?

Ngu Thế Cơ hiện tại là người mà y tín nhiệm nhất, cũng là vị triều thần đắc lực nhất của y. Từ góc độ cá nhân y, y không hề muốn xử phạt Ngu Thế Cơ, nhưng y cũng biết rằng thê tử của Ngu Thế Cơ dám cả gan thuê sát thủ ám sát trọng thần triều đình như vậy cũng là do thường ngày Ngu Thế Cơ quá nuông chiều bà ta. Thế nên Ngu Thế Cơ không thể không chịu trách nhiệm, vấn đề mấu chốt là nên xử phạt ra sao mà vừa có thể cho Dương Nguyên Khánh và triều thần một công đạo mà lại không đến mức phạt Ngu Thế Cơ quá thảm.

Dương Quảng cũng đang phân vân về mức độ xử phạt. Y cảm thấy vô cùng khó xử. Sự khoan dung của Dương Nguyên Khánh khiến y cảm thấy rất hài lòng nhưng y cũng không thể vì sự khoan dung của Dương Nguyên Khánh mà cho qua chuyện này được. Tối qua Dương Nguyên Khánh còn chủ động tới thỉnh tội, vậy mà hôm nay lại xảy ra vụ ám sát này. Hành động này của Tôn thị như làm y mất hết thể diện mà không thể lấy lại được.

Đúng lúc này, một gã hoạn quan ở cửa bẩm báo:

- Bệ hạ! Bùi đại phu cầu kiến!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi