THIÊN HÀNG ĐẠI NHÂM VU TƯ NHÂM DÃ


Tiểu Sinh sinh ra không được mấy ngày thì cả nhà Nhâm Hinh liền tới cửa, Nhâm Hinh ôm Tiểu Sinh không chịu rời tay, bà ngoại Tư Nhâm Dã cầm tay Võ Sở Vũ không chịu rời tay, cậu mợ Tư Nhâm Dã đứng ở một bên cười dài, hai biểu đệ nhỏ tuổi thật ra lại có chút ngượng ngùng, tránh ở phía sau Tư Nhâm Dã nhìn trộm Võ Sở Vũ, sau đó rụt rè kêu một tiếng "Biểu tẩu".
Võ Sở Vũ đỏ mặt đáp, nhất thời cũng không dám nhìn mặt Tư Nhâm Dã.
- Ta nói mà, sao Dã nhi chướng mắt những cô nương kia, thì ra là kim ốc tàng kiều - Mợ đứng ở một bên trêu ghẹo, lúc trước bà còn nghĩ muốn thân cận với Võ Sở Vũ, đáng tiếc bà ngoại chiếm vị trí không cho, mình cũng không thể chen chúc qua, vừa sinh em bé còn cần tu dưỡng.
- Cháu trai ngoại nhà ta há lại là người thường? Hiện giờ nhìn lại, người làm mai nói cái oanh oanh yến yến đó thế nhưng thật ra không xứng với Dã nhi – Cậu Tư Nhâm Dã cười ha hả, thật rất kiêu ngạo.
- Ta thấy Dã nhi chậm chạp không chịu cưới vợ, còn lo lắng cho hương khói Tư gia, Dã nhi thế nhưng thật lưu loát – Ông ngoại Tư Nhâm Dã gắt gao nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng Nhâm Hinh rồi lại nhìn Tư Nhâm Dã một cái, đứa nhỏ thật ra giống hệt mẹ nó.
- Ông nội, ông muốn ôm không? - Nhâm Hinh thấy ông nội chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Sinh, tuy không muốn cũng mở miệng hỏi.
- Không được không được, già rồi không có khí lực, nếu sơ xuất làm hỏng đích tôn của ta thì làm sao được. Nhìn thấy là được rồi, hiện giờ thật sự là tứ thế đồng đường (bốn nhà chung một từ đường).
- Sở Sở, con thiếu cái gì cứ nói, Dã nhi nó có chút keo kiệt, nếu nó không thuận theo con, con liền nói với chúng ta, đích thị là có thể làm chủ - Bà ngoại Tư Nhâm Dã thật sự lại hiểu nàng, sợ nàng làm ủy khuất Võ Sở Vũ.
- Mẹ, làm sao người lại nói như vậy, vợ chồng son người ta đánh nhau làm nũng vẫn tốt đẹp, làm sao cần có tỷ tỷ ra mặt, Dã nhi đối với vợ mình đích thị hào phóng vô cùng - Võ Sở Vũ còn chưa trả lời thì mợ liền tiếp lời, cười dài nhìn chằm chằm Võ Sở Vũ, Võ Sở Vũ vừa quay đầu gặp phải ánh mắt của mợ liền đỏ mặt.
- Được rồi được rồi, đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa, đi ra ngoài hết đi - Nhâm Hảo Nhi ở một bên thúc giục, lúc này bà ngoại mới lưu luyến không nỡ buông tay Võ Sở Vũ mà rời khỏi.
- Thân thích nhà cô lại thật sự nhiệt tình - Người vừa đi, Võ Sở Vũ liền nhẹ nhàng thở ra, lau lau xát xát, trận thế lớn như thế còn chưa từng thấy qua.
- Đó là tất nhiên, cũng là do cô đẹp, nếu nằm ở chỗ này là một nữ không có muối, cô xem xem bọn họ có thể để ý đến cô ta không, đích thị là khuyên tôi bỏ cô ta - Tư Nhâm Dã ôm đứa bé tới trước người Võ Sở Vũ, Võ Sở Vũ hiểu ý liền kéo vạt áo ra.
- Trong nhà có ai không hi vọng có đứa trẻ con xinh đẹp, nếu Tiểu Sinh sau này mang về một nữ không có muối, tôi không cho cũng không thích. Nhìn người luôn phải nhìn lòng dạ, chỉ có túi da cũng không có tác dụng - Võ Sở Vũ vừa cho đứa bé bú vừa ngẩng đầu nói chuyện phiếm với Tư Nhâm Dã. Tư Nhâm Dã vẫn có chút xấu hổ, ngồi ở một bên nhìn chằm chằm mặt Võ Sở Vũ, ngồi rất đoan chính.
- Đó là tất nhiên, họ cũng biết cô tâm địa tốt, Hinh Nhi thích cô, trở về tự nhiên nói chuyện cùng họ. Lòng thích cái đẹp ai ai cũng có, nếu cô thật sự là nữ không có muối, thì cô đòi ở lại đây họ cũng đuổi cô không ngừng - Tư Nhâm Dã sợ Võ Sở Vũ hiểu lầm bọn họ thích cô là vì diện mạo của cô nên vội vàng giải thích.
- Chỉ sợ ngay từ đầu cô đã không cho tôi ở lại chỗ này - Võ Sở Vũ vốn không có tâm tư kia, Tư Nhâm Dã nhắc tới liền nói đùa cùng nàng.
- Chỉ sợ ngay từ đầu tôi chết cũng sẽ không phát sinh gì với cô - Tư Nhâm Dã cười nói, Võ Sở Vũ cũng cười theo.
Võ Sở Vũ còn muốn nói nữa lại đột nhiên giảm thấp giọng, tựa như ngâm khẽ bên tai:
- Thật nhìn không ra cô có khí tiết này.
Tư Nhâm Dã nhìn mọi nơi vẫn chưa phát hiện có gì khác thường, nhưng cũng thấp giọng nói chuyện:
- Tốt xấu gì bề ngoài cũng là đại trượng phu, vì sao tôi lại nhẹ giọng nói chuyện?
Má lúm trên mặt Võ Sở Vũ lại lộ ra:
- Không có gì, cổ họng tôi có chút không khoẻ mà thôi.
Tư Nhâm Dã nghe xong hắng giọng một cái:
- Nói sớm một chút chứ, tôi còn tưởng có kẻ trộm chứ - Nói xong đứng lên rót chén nước trở lại.
Chờ Tiểu Sinh ăn no, Tư Nhâm Dã liền nhận lấy Tiểu Sinh chơi đùa, Tiểu Sinh trợn tròn mắt coi, liền nhắm mắt lại ngủ. Tư Nhâm Dã đặt Tiểu Sinh ở bên người Võ Sở Vũ:
- Tôi đây đi ăn trước, cô nghỉ ngơi một lát đi, bà ngoại đích thị là còn tới nữa - Tư Nhâm Dã nháy nháy mắt với Võ Sở Vũ, Võ Sở Vũ cười gật gật đầu, Tư Nhâm Dã liền ra cửa.
Tư Nhâm Dã ăn xong, vừa đứng dậy liền bị Nhâm Hảo Nhi kêu lại.
- Sao vậy mẹ? - Tư Nhâm Dã ngồi ở một bên nhìn Nhâm Hảo Nhi có chút nghiêm túc thì rất khó hiểu.
- Hiện giờ Tiểu Sinh đã chào đời, côn thật sự nên thương lượng cùng Sở Sở thành thân sớm đi, chuyện này không tốt cho thanh danh của con bé - Nhâm Hảo Nhi cũng nghĩ thay cho Võ Sở Vũ, cho dù là người trong võ lâm thì cũng là một nữ tử, đốt ngón tay thanh danh này vẫn trọng đại.
- Mẹ, không qua mấy ngày nữa vị hôn phu của cô ấy liền tới đón cô ấy.
- Con bé còn định theo đi sao? Nếu là phải đi con cũng giữ lại cho ta, nó vừa mới sinh thân thể còn yếu, sao có thể bôn ba, thứ hai là Tiểu Sinh còn nhỏ, sao có thể xa mẹ - Nhâm Hảo Nhi chưa từng nghĩ tới Võ Sở Vũ sẽ rời đi, hiện giờ có Tiểu Sinh, bà nghĩ Võ Sở Vũ cũng không nỡ rời đi.
- Con đã hiểu, vậy không có việc gì nữa con đi trước - Tư Nhâm Dã không đợi Nhâm Hảo Nhi nói xong liền đi ra cửa phòng, chẳng biết tại sao nàng lại cảm thấy có chút buồn bực có chút khó sống, việc này thật ra không phải chưa nghĩ tới, chỉ là nhiều khi không muốn khiến mình nghĩ đến.
Tới buổi chiều, hai biểu đệ nhỏ tuổi liền quen thuộc, ở trước mặt Võ Sở Vũ còn mở miệng kêu biểu tẩu thật sự nhu thuận, vừa đến trước mặt Tư Nhâm Dã liền không biết lớn nhỏ.
- Biểu ca, tiểu chất nhi thật ra tuấn tú hơn so với ca.
- Cái này gọi là măng mọc quá tre - Tư Nhâm Dã kiêu ngạo ngẩng đầu, trong khoảng thời gian ngắn dừng như cũng giống như đứa bé.
- Đệ thấy là vì nó giống biểu tẩu nhiều hơn - Biểu đệ kia đi theo mở miệng.
- Bất kể nói thế nào thì Tiểu Sinh cũng là con của ta, đây chính là năng lực của ta. Có bản lĩnh các ngươi cũng sinh một đứa tuấn tú như thế đi - Tư Nhâm Dã nói xong còn đắc ý làm cái mặt quỷ, Võ Sở Vũ và Nhâm Hinh nhìn thấy cười ha ha.
- Hai tiểu quỷ các con còn không mau nhìn biểu ca học tập, sau này cũng có thể cưới nữ tử tốt giống Sở Sở thì cha liền hài lòng – Cậu Tư Nhâm Dã vui vẻ vỗ vai Tư Nhâm Dã, so với Tư Lương còn có khí độ làm cha hơn.
- Mấy người các ngươi muốn chơi liền đi ra ngoài náo loạn, quấy rầy Sở Sở và Tiểu Sinh liền hỏi tội các ngươi – Bà ngoại ngồi ở mép giường không hài lòng , nói xong liền đứng lên đuổi người, hai biểu đệ vừa đi ra ngoài thì phòng liền an tĩnh đi rất nhiều, một đại nam nhân ở lâu trong khuê phòng nữ tử cũng không hay, ông ngoại và cậu liền sớm phải ra ngoài nói chuyện cùng Tư Lương.
Cả nhà Nhâm Hinh ngây người ở Tư gia ba ngày mới đi, xem bộ dạng của bà ngoại là không muốn đi, mà ông ngoại còn muốn mang theo Tiểu Sinh, hai người luôn miệng dặn Tư Nhâm Dã nhất định phải mang Võ Sở Vũ và Tiểu Sinh tới chơi vài ngày, Tư Nhâm Dã vội không ngừng đáp ứng.
Tiễn cả nhà Nhâm Hinh xong lại có mấy nhà họ hàng xa nữa tới, đều chỉ thăm qua rồi đi, ai ai cũng đều khen Võ Sở Vũ không dứt miệng, nhìn mấy cũng không tin Tư Nhâm Dã có thể cưới về. Lúc sau còn có mấy nhà nông hộ cầm theo gà vịt, coi như là lôi kéo làm quen cùng nhà địa chủ.
- Thật ra cô được hoan nghênh hơn tôi. Chỉ sợ lúc tôi sinh ra cũng không có thế chiến này - Tư Nhâm Dã đưa tiễn một đám lại một đám, nhìn Võ Sở Vũ có chút cảm khái.
- Đó là tất nhiên, nếu cô cũng sinh con chỉ sợ cậy thế lớn - Võ Sở Vũ nói xong không khỏi cười thành tiếng. Tư Nhâm Dã đi qua nhìn Tư Tuấn Sinh, thấy thằng bé đã ngủ liền ngồi ở trên mép giường.
- Chỉ sợ những người kia đến xem trò vui mà không phải đến nhìn đứa nhỏ - Tư Nhâm Dã hùa theo lời Võ Sở Vũ mà trêu ghẹo nói.
- Cô có muốn ăn không? Tôi mua cho cô - Không đợi Võ Sở Vũ nói Tư Nhâm Dã liền mở miệng hỏi, hiếm có vô cùng.
- Cô kiếm được thêm bạc sao? - Võ Sở Vũ cũng thấy mới mẻ, không khỏi trêu ghẹo.
- Bạc thật ra không kiếm thêm, chỉ là khách đến đều cho lì xì - Tư Nhâm Dã nói xong liền lấy ra một cái túi tiền phình, thả ở trên tay xóc xóc.
- Vậy tiền lì xì là cho tôi và Tiểu Sinh, sao lại đưa cho cô - Võ Sở Vũ thừa dịp Tư Nhâm Dã xóc cái túi sơ hở, một tay đoạt lấy cái túi.
- Cô và Tiểu Sinh đều là của tôi, cho hai người tự nhiên là cho tôi - Tư Nhâm Dã không thể không biết không ổn, đưa tay muốn chém giết.
Võ Sở Vũ ngây người một lúc mắc mưu, cái túi liền bị đoạt mất, nhìn vẻ đắc ý đầy mặt của Tư Nhâm Dã mà chung quy cảm thấy tức giận, liền quay đầu không thèm nhìn nàng nữa.
- Chẳng qua cái túi này tôi sẽ thay Tiểu Sinh bảo toàn trước, tôi dùng bạc trong túi chính mình mua cho cô ăn - Tư Nhâm Dã thấy Võ Sở Vũ không vui liền lui một bước. Ai ngờ Võ Sở Vũ vẫn không thèm nhìn.
- Được rồi được rồi, đưa cô mới phải - Tư Nhâm Dã không còn cách, đành phải thả cái túi lên tay Võ Sở Vũ.
- Thế này còn không sai biệt lắm, tôi muốn ăn mứt quả ghim thành xâu - Võ Sở Vũ nghĩ đến thứ chua chua ngọt ngọt đã lâu không hưởng qua, cất kĩ cái túi vẻ mặt càng đắc ý.
- Bạc đều đã cho cô, muốn ăn tự cô xuất tiền - Tư Nhâm Dã đưa tay đòi tiền, Võ Sở Vũ tức không có chỗ trút, hướng tới tay Tư Nhâm Dã lòng dạ ác độc đánh một chưởng. Tư Nhâm Dã kêu đau một tiếng thu tay về thổi hơi bàn tay một trận.
- Từ khi nào thì cô yêu tiền như vậy?
- Một giường không có hai người khác nhau ngủ - Võ Sở Vũ lơ đãng liếc nhìn tay Tư Nhâm Dã, thấy lòng bàn tay đỏ bừng một mảnh cũng có chút đau lòng.
Tư Nhâm Dã lại đứng dậy hướng ra ngoài cửa.
- Cô muốn đi đâu? - Võ Sở Vũ nghĩ Tư Nhâm Dã cáu kỉnh liền vội vàng hỏi, tay đã vén chăn lên muốn bò xuống giường.
- Đi mua mứt quả ghim thành xâu, không phải cô muốn ăn sao? - Tư Nhâm Dã trở lại giúp Võ Sở Vũ đắp kín chăn mới rời đi.
Vừa khéo Võ Hàm Vũ tiến vào, Võ Hàm Vũ thấy Tư Nhâm Dã vội vàng rời đi liền hỏi Võ Sở Vũ:
- Tam tỷ, hắn đi làm gì vậy?
- Đi mua cho ta mứt quả ghim thành xâu – Trên mặt Võ Sở Vũ còn mang theo nụ cười, thấy Võ Hàm Vũ tiến vào cũng không che đi, cười lại càng trong sáng.
- Tam tỷ, nếu hắn không thích tỷ thì muội liền mang họ của hắn - Ở chung một thời gian, Tư Nhâm Dã làm người Võ Hàm Vũ cũng hiểu, Tư Nhâm Dã làm việc nàng lại càng rõ ràng, cho tới bây giờ thật ra đã có thể xác định hắn và tam tỷ tình chàng ý thiếp.
- Mơ thật đẹp – Không khéo lời này lại ẩn giấu ý tứ của người kia.
- Ý muội là muội xác định hắn nhất định thích tỷ.
- Ta biết.
- Xem ra chắc là tỷ sẽ không đi rồi, tỷ liền ở chỗ này đi, muội trở về nói chuyện với phụ thân, hiện giờ lưỡng tình tương duyệt còn có con, phụ thân đích thị là đồng ý - Võ Hàm Vũ nhìn Võ Sở Vũ mặt mày hớn hở thì không khỏi trêu ghẹo.
- Chỉ sợ phụ thân không thích 'hắn' là một địa chủ - Võ Sở Vũ nghĩ vậy, sắc mặt liền ảm đạm xuống.
- Có thể, tỷ như vậy cũng không giấu được, muội giúp tỷ chậm rãi nói chuyện, không cho cũng có thể nhận mà - Võ Hàm Vũ trẻ tuổi, bàn chuyện đều lạc quan hơn so với Võ Sở Vũ.
- Ừ.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi