THIÊN HÀNG ĐẠI NHÂM VU TƯ NHÂM DÃ

Tư Nhâm Dã nhìn nhìn Võ Sở Vũ, làm như không phải đang nói với mình, liền nâng bát định tiếp tục uống. Võ Sở Vũ cau mày như rất không hài lòng:

- Cô còn uống.
Tư Nhâm Dã nhìn nhìn bốn phía xác định Võ Sở Vũ là đang nói chuyện với mình, nghĩ thầm không biết làm sao lại chọc giận bà cô này, cũng không dám uống canh kia nữa, trong lòng không thôi tiếc rẻ.
- Cô rất muốn uống canh sao? - Võ Sở Vũ chất vấn.
- Có...tạm được. Đây không phải là Tố Ly đưa tới sao, không uống thì không uống - Tư Nhâm Dã bị Võ Sở Vũ dọa tới mức thiếu chút nữa cà lăm.
- Người khác đưa tới cửa cô liền nhất định dùng có phải không? - Võ Sở Vũ có dấu hiệu, nhìn biểu cảm kia nghe ngữ khí kia như thể Tư Nhâm Dã nói cái liền xông lên xé xác nàng.
Tư Nhâm Dã đành phải nuốt vào từ "phải" đã đến bên miệng, vội vàng lắc đầu.
- Hừ! Khẩu thị tâm phi! - Võ Sở Vũ hiển nhiên hết sức bất mãn với biểu hiện của Tư Nhâm Dã.
Tư Nhâm Dã thật sự không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ sợ càng nói càng sai, đành phải câm miệng cúi đầu.
- Sao? Bị tôi nói trúng rồi? - Võ Sở Vũ nhíu mày, nghiêng mặt nhìn Tư Nhâm Dã.
Tư Nhâm Dã không dám ngẩng đầu, mắt dùng sức hướng lên trên rồi nhìn xung quanh, vừa đụng phải mắt của Võ Sở Vũ liền bật người rụt lại:
- Không phải.
- Tại sao lại không phải? Bình thường cũng chưa thấy cô sợ tôi như vậy? Đây không phải là chột dạ thì là cái gì? - Võ Sở Vũ đưa tay xách lỗ tai Tư Nhâm Dã, Tư Nhâm Dã nhe răng méo miệng hít khí, đầu vội vàng chuyển vị trí khỏi tay Võ Sở Vũ, hai tay che lại cũng không dám tách tay Võ Sở Vũ ra.
- Nhẹ tay, đau quá đi - Tư Nhâm Dã trong đầu trừ bỏ chữ này đã không còn gì khác.
- Biết đau là tốt rồi. Canh này để tôi uống, cô muốn uống thì nói, tôi đi làm cho cô - Võ Sở Vũ buông lỗ tai Tư Nhâm Dã, cầm lấy canh trước mặt Tư Nhâm Dã uống một hơi cạn sạch, nếu đổ ra sợ rằng Tư Nhâm Dã kia sẽ đau lòng phải chết, vậy sẽ luôn luôn ghi nhớ trong lòng, như thế không thể được.
- Không được không được, sao dám làm phiền ngài. Tôi tới phòng ngủ, đi ngủ - Lỗ tai Tư Nhâm Dã mới được buông ra đã được bao trong tay cẩn thận, sợ lại bị bắt mất.
Tư Nhâm Dã thấy Võ Sở Vũ ăn canh thì vội vàng đứng dậy đi về phía trong gian. Muốn uống canh cứ việc nói thẳng, làm loạn nhiều như vậy ai mà hiểu được.
Võ Sở Vũ ăn canh càng nghĩ càng thấy không được, so đo một hai như thế không phải càng ra vẻ mình keo kiệt đanh đá sao, một chút khí độ tiểu thư khuê các cũng không có, nghĩ xong liền đi phòng bếp. Tư Nhâm Dã bên này đã sớm xoa lỗ tai tiến vào mộng đẹp.
Lúc Võ Sở Vũ cầm một chén canh đại bổ đi đến bên giường, nhìn thấy Tư Nhâm Dã đang ngủ say, trong lòng liền toát ra một cỗ xúc động muốn hắt canh vào mặt Tư Nhâm Dã, cũng may ngày thường nhìn quen gió to mưa lớn, trong vài hơi thở đã ổn định lại cảm xúc. Võ Sở Vũ đặt canh trên bàn rồi cũng rửa mặt nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau Tư Nhâm Dã liền tỉnh dậy, ngồi bên cạnh bàn nhìn chằm chằm chén canh kia, tâm tư cảm thấy quái lạ, canh này không phải đã bị Võ Sở Vũ uống hết rồi sao, tại sao lại vẫn đầy? Chẳng có nhẽ Võ Sở Vũ biết ảo thuật? Tư Nhâm Dã không nhịn được quay đầu lại nhìn Võ Sở Vũ còn đang ngủ, xoay đầu lại, chắc ngày hôm qua hãi quá rồi mơ đi.
Tư Nhâm Dã đưa tay ra cầm lấy bát, nhìn một chút có ẩn giấu cơ quan hay không rồi mới vừa bưng bát lên, phía sau liền truyền đến tiếng của Võ Sở Vũ:
- Cô dậy rồi sao?
Tư Nhâm Dã nhất thời hoảng sợ cầm lấy bát chuốc canh vào bụng, hai ba hơi liền uống cạn, canh đã sớm lạnh như băng, sao còn có thể nếm ra hương vị. Tư Nhâm Dã vừa lau miệng vừa xoay người cười ngây ngô với Võ Sở Vũ.
- Sáng sớm cười ngốc cái gì, mau đi xuống mua điểm tâm - Võ Sở Vũ không để ý đi đến cạnh chậu rửa mặt bắt đầu rửa mặt, Tư Nhâm Dã thu được mệnh lệnh liền vội vàng xuống lầu.
Chờ Võ Sở Vũ quay đầu lại thấy bát đã trống không thì sương mù lúc mới dậy trong mắt tiêu biến sạch sẽ, trong suốt như sắp nhỏ ra nước, má lúm đồng tiền thật lâu không rời khỏi.
Chờ Tư Nhâm Dã bưng điểm tâm lên, Võ Sở Vũ vẫn nhìn bát không cười đến nhộn nhạo, Tư Nhâm Dã trong lòng có chút kỳ quái cũng không dám mở miệng, tự ngồi xuống:
- Chúng ta cần đi mua lương khô, lương thực chúng ta mang theo trên người đều sắp ăn hết rồi.
Tư Nhâm Dã cầm lấy bánh mỳ cắn một ngụm, nhai vài ngụm, khô miệng liền uống một hớp cháo lớn. Võ Sở Vũ dùng thìa nhẹ nhàng múc từng ngụm cháo, thổi nguội mới hướng vào miệng, uống hai thìa cháo mới cầm lấy bánh mỳ, lấy tay xé một mảnh hướng vào miệng.
Tư Nhâm Dã đã biết hôm nay thật sự quái dị, tuy nói Võ Sở Vũ ngày thường tướng ăn cũng khá nhã nhặn, nhưng mà làm sao lại bộ dạng mảnh mai như thế, xem trong chốc lát thật sự nhịn không được:
- Sở Sở, cô không sao chứ?
- Ừ? Tôi có thể có chuyện gì? - Võ Sở Vũ chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tư Nhâm Dã, ôn nhu cười cười, khiến Tư Nhâm Dã rét run sau lưng.
- Sao hôm nay tướng ăn kỳ quái như vậy? Có phải ngủ không ngon hay không vậy? - Tư Nhâm Dã do dự mãi, cuối cùng vươn tay dò xét trán Võ Sở Vũ, buông tay mới chú ý tới ánh mắt lạnh đến mức tận cùng của Võ Sở Vũ.
- Cô ghét gần mà quý xa phải không? Chung Tố Ly ăn như vậy cô nói nàng ôn nhu nhã nhặn lịch sự, sao tôi ăn như vậy lại thành kì quái? - Võ Sở Vũ nói xong liền nhét bánh mỳ vào miệng.
- Người với người đều không giống nhau, cô học nàng làm gì chứ? - Tư Nhâm Dã nhìn thấy Võ Sở Vũ khôi phục tướng ăn bình thường thì trong lòng bỗng nhiên thấy dễ chịu hơn nhiều.
- Nàng tốt hơn so với tôi - Võ Sở Vũ hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, cầm lấy thìa nhét miếng cháo vào miệng.
- Ai nói với cô như vậy? Không có mắt! Lời của người không có mắt không thể tin - Cho tới bây giờ Tư Nhâm Dã đều dùng quan hệ thân sơ để phân tốt xấu, trong lòng nàng, Chung Tố Ly tự nhiên không thân bằng Võ Sở Vũ thân, bỏ đi điểm ấy, Tư Nhâm Dã vẫn cảm thấy Võ Sở Vũ so với Chung Tố Ly tốt hơn rất nhiều, mặc dù cũng nói không ra lí do, trong lòng chỉ là cảm thấy như vậy, cho nên lời nghi ngờ này lại nói tiếp đúng lý hợp tình hơn nữa.
- Thật sao? Vậy cô cảm thấy tôi tốt hơn so với nàng? - Võ Sở Vũ nghe xong không khỏi sát lại gần Tư Nhâm Dã vài phần như muốn thấy rõ nàng có nói thật hay không.
- Đương nhiên là thật rồi. Rốt cuộc là ai nói cô kém hơn nàng? - Tư Nhâm Dã đem chuyện phát sinh nhiều ngày nay ra soát trong đầu một lần vẫn không nhớ ra nhân vật khả nghi nào.
- Điếm tiểu nhị - Võ Sở Vũ nuốt bánh mỳ, không ngẩng đầu lên, mặt không đỏ tim không đập, điếm tiểu nhị đánh thương vô tội bị giày vò.
- Lời của điếm tiểu nhị mà cô cũng tin - Tư Nhâm Dã vội quắc mắt lắc đầu, đưa tay cầm một cái bánh mỳ, tròng mắt xoay chuyển - Tôi đi ra ngoài một lát.
Võ Sở Vũ nghĩ Tư Nhâm Dã muốn đi trút giận cho mình nên tự nhiên liên tục gật đầu, ai ngờ Tư Nhâm Dã quả nhiên chỉ ra ngoài 'một lát', chỉ bằng thời gian nàng nhai hai miếng bánh mỳ Tư Nhâm Dã đã trở lại, tinh thần thoải mái khoái trá ngồi xuống.
- Cô đi làm gì vậy? - Võ Sở Vũ nghĩ dù điếm tiểu nhị mặc cho nàng đánh thì cũng cần chút thời gian chứ, đi thế này không khỏi quá nhanh.
- Tôi đi trút giận thay cô - Tư Nhâm Dã vẻ mặt kiêu ngạo, híp mắt giống như đang nói đừng-khách-khí-chỉ-là-chút-lòng-thành.
- Cô mắng hắn sao? - Võ Sở Vũ cũng không tin Tư Nhâm Dã có thể đi đánh người, chỉ đành phán đoán.
- Không, tôi nói chuyện này cho Hàm nhi biết, nàng không nói hai lời đã đi xuống lâu. Phỏng chừng hiện tại đã đánh - Tư Nhâm Dã nói xong còn đắc ý cười cười, nhai bánh mỳ nhướn mày với Võ Sở Vũ, làm như tranh công.
- Cô cũng thật thông minh - Võ Sở Vũ không có chút ý tứ cần đi giải cứu điếm tiểu nhị, trong lòng chỉ cảm khái Tư Nhâm Dã này làm nào có thể giống Hàm nhi chịu đi trút giận cho mình. Võ Sở Vũ lập tức thở dài, bỏ đi, không cần tự mình trút giận thay nàng đã là không quá thua kém.
- Tất nhiên, cô hãy cầu Tiểu Sinh giống tôi thêm vài phần - Hiển nhiên Tư Nhâm Dã thật sự vừa lòng với đầu óc của mình.
- Không cần, Tư gia có một người như cô cũng đủ rồi - Võ Sở Vũ thực đang châm chọc, nếu Tiểu Sinh cũng giống như vậy thì sợ đã sớm bị phụ thân một chưởng đánh chết, liệt tổ liệt tông Võ gia cũng phải đứng lên trách chửi mình.
Nhưng Tư Nhâm Dã vốn đang đắc ý, lời này vào trong lòng nàng thành khen, còn liên tiếp nói:
- Đâu có đâu có, cô thật rất khoa trương.
Cuộc sống yên tĩnh luôn ngắn ngủi, nhất là thời gian về đến kinh càng ngày càng gần, vẫn là đám người kia, chỉ là lúc xuất hiện không còn đột ngột như vậy, Tư Nhâm Dã cũng không bị hù, mà khi Lâm Tử Phong đi ra trong đám người thì Tư Nhâm Dã liền vội nhìn chung quanh một lần xem có chỗ nào thích hợp ẩn thân, Lâm Tử Phong là sư huynh, võ nghệ tự nhiên là cao hơn tỷ muội Võ gia rồi.
- Hai vị sư muội, các muội đích thị là biết thái độ làm người của sư phụ, các muội giao Tư Nhâm Dã ra đây, đối với ai cũng tốt, không phải sao? - Lâm Tử Phong bị từ chối quay về kinh xong liền nghe nói quyết định của Võ Hầu Chi, lúc này chủ động xin đi giết giặc muốn mạng của Tư Nhâm Dã, y thậm chí có chút cảm kích đối với mệnh lệnh của Võ Hầu Chi, cảm kích ông cho y một cơ hội danh chính ngôn thuận giết Tư Nhâm Dã.
- Sư huynh, huynh cũng biết chúng ta cũng giống phụ thân, Tư Nhâm Dã định chắc sẽ không giao cho các người. Mong rằng sư huynh nhớ đến tình cảm ngày trước, thả cho chúng ta qua - Võ Sở Vũ không chút yếu thế, như cũ thẳng sống lưng giống như phía sau mình có mười vạn đại quân.
- Sư muội, đây là mệnh lệnh của sư phụ. Võ gia hiện giờ vẫn do sư phụ làm chủ, võ lâm hiện giờ vẫn do sư phụ làm chủ. Nói vậy sư muội cũng không muốn là địch của Võ gia, là địch của võ lâm phải không - Lâm Tử Phong từ nhỏ lớn lên cùng tỷ muội Võ gia, tất nhiên biết chỗ yếu của các nàng, nguyên là trái ý cha, hiện giờ đích xác lặp đi lặp lại nhiều lần là địch của ông, nói lớn ra, rơi vào có cùng kết cục như Chung Hồng Y cũng không phải không thể.
- Sở Sở, có phải cô đánh không lại y hay không? Đánh không được thì chúng ta bỏ chạy đi - Võ Sở Vũ nhất thời không nói gì, Tư Nhâm Dã liền cho rằng là cô sợ. Tư Nhâm Dã nhẹ nhàng đụng vào Võ Sở Vũ khiến Võ Sở Vũ phục hồi lại tinh thần, trong lòng thầm nghĩ đánh không lại thì trốn thoát đi thôi.
- Trốn đi đâu? Chúng ta vốn là đi tìm Tiểu Sinh, chuyện này là không thể tránh khỏi - Võ Sở Vũ quay đầu lại nhìn Tư Nhâm Dã cười cười, Tư Nhâm Dã vừa thấy liền biết cô miễn cưỡng, ngay cả má lúm đồng tiền cũng không hiện ra.
- Vậy chúng ta có thể làm kế điệu hổ ly sơn không, cô ném tôi ở đây, sau đó nhanh chóng đi cứu Tiểu Sinh, cứu Tiểu Sinh về tiếp tục tới cứu tôi - Tư Nhâm Dã xoay xoay đầu, nhìn nhìn người của đối phương, cắn chặt răng tính hy sinh chính mình.
- Để cô ở đây, không qua một khắc cô liền ngay cả xương cốt đều không còn. Tôi còn cứu cái gì? - Võ Sở Vũ nghe cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, Tư Nhâm Dã sợ chết như vậy nhưng thật sự đột nhiên anh hùng, con trai quả nhiên trọng yếu.
- Tốt xấu gì Tư gia ta cũng để lại hậu nhân. Nếu chúng ta đều ở lại đây thì cũng nhiều thêm mấy thi thể mà thôi - Tư Nhâm Dã kiên định như chiến sĩ vì nước quên mình.
- Thế này đi, cô mang theo Chung Tố Ly trốn kĩ, tốt nhất để bọn họ không tìm ra, bọn họ cũng không dám làm gì tôi và Hàm nhi. Nếu cô có thể chạy thì chạy đi - Võ Sở Vũ nói xong liền cùng Tư Nhâm Dã xuống ngựa, buộc thật chặt hành lý trên người Tư Nhâm Dã.
- Không được, tôi phải đem cô chạy trốn khỏi đây, nếu không mẹ tôi sẽ đánh chết tôi - Tư Nhâm Dã không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
- Cô thật ngốc, tôi là trông cậy cô ra ngoài nghĩ cách quay về cứu chúng tôi. Bọn chúng nhiều người như vậy, chúng ta đích thị đánh không lại - Võ Sở Vũ nói chuyện vẫn ôn nhu như vậy, chỉ là cảm thấy giống như đang sinh li tử biệt, vành mắt đã chứa đầy lệ.
- Đừng khóc, tôi nhất định sẽ trở lại cứu cô. Tôi sẽ không để cô chết - Tư Nhâm Dã lau đi nước mắt của Võ Sở Vũ mới rơi xuống, Võ Sở Vũ gật gật đầu, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên mặt Tư Nhâm Dã, xoay người lên ngựa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi