THIÊN HẬU TOÀN NĂNG

Edit & Beta: Song Ngọc.

Nhạc Lam nói: "Ông chủ không biết, thật ra loại phụ nữ trong giới giải trí như Kiều Na là có tâm cơ nhất, mặt ngoài cô ta nói không cần, đem tiền của ngài chuyển về, thật ra chính là muốn ngài càng thêm để bụng đối với cô ta!"

Nhiễm Ngọc Bác khó hiểu, "Cô ấy không cần... Tôi sẽ liền để bụng hơn? Đây là có ý gì?"

Nhạc Lam nói: "Ông chủ ngài còn không rõ sao? Nếu ngài cho cô ta tiền cô ta liền tiếp nhận, vậy ngài còn có thể tiếp tục cho cô ta nhiều hơn sao? Nhưng nếu cô ta không tiếp thu, ngài liền sẽ tự hỏi vì sao cô ta không tiếp thu, nói không chừng liền có thể cho cô ta càng nhiều! Cho nên sở dĩ cô ta làm như vậy, chính là muốn nhiều hơn nữa."

Nhiễm Ngọc Bác bừng tỉnh, "Thì ra cô ấy là cảm thấy tôi cho không đủ nên mới không cần à... Sớm nói, vậy quay đầu lại cô giúp tôi chuyển cho cô ấy 200 vạn!"

Nhạc Lam: "..."

Ông chủ nhà cô rốt cuộc có nghe hiểu ý của cô không?

Ý cô muốn biểu đạt rõ ràng là Kiều Na chính là phụ nữ tâm cơ, không cần quan tâm cô ta, không cần làm theo ý cô ta... Nhưng phản ứng của ông chủ sao lại thế?

Nhạc Lam: "Ông chủ, ngài thật sự phải cho cô ta tiền sao? Lại còn nhiều như vậy... Đáng giá sao?"

Nhiễm Ngọc Bác không để ý chút nào nói: "Có cái gì đáng giá hay không, cô ấy là bạn chơi cờ của tôi, cô ấy muốn tiền tôi rất vui lòng cho cô ấy. 200 vạn... Đủ không?"

Dù sao Nhiễm gia của anh ta có rất nhiều tiền, 200 vạn, mưa bụi mà thôi...

Nhạc Lam vội vàng nói: "Đủ... Khẳng định đủ..."

Trong lòng lại trực tiếp thế ông chủ thịt đau, 200 vạn, chỉ hạ mấy ván cờ... Người phụ nữ Kiều Na này cũng quá có thủ đoạn!

Tuy rằng không tình nguyện nhưng nếu là mệnh lệnh của ông chủ cô vẫn phải chấp hành. Cùng ngày Nhạc Lam liền đi ngân hàng, dùng tiền của công ty chuyển vào thẻ của Kiều Na 200 vạn.

Lúc Kiều Na nhận được tin nhắn thông báo của ngân hàng, cô thiếu chút nữa liền nhảy dựng lên.

Nhiều số 0 như vậy! Rốt cuộc là bao nhiêu tiền.

Nguồn chuyển ra vẫn là tài khoản của Nhiễm thị kia, xem ra lại là Nhiễm Ngọc Bác chuyển tới.

Kiều Na không phải không nghĩ đòi tiền, nhưng cô cảm thấy loại tiền không thuộc về mình này cô không thề muốn. Cô cũng không phải là không yêu tài, nhưng cô chỉ tiếp thu dùng sự vất vả lao động của mình để đổi lấy tiền, loại tiền từ trên trời rơi xuống này cô tuyệt đối sẽ không nhận.

Ngày hôm đó cô lại đi ngân hàng đem tiền chuyển trở về, đồng thời gửi wechat cho Nhiễm Ngọc Bác: "Nhiễm tiên sinh, nếu anh lại cho tôi tiền, tôi sẽ không chơi cờ với anh nữa!"

Ngân hàng nhiều người như vậy, cô xếp hàng chuyển khoản dễ dàng lắm sao?

Nhận được tin nhắn, Nhiễm Ngọc Bác càng thêm buồn bực, anh ta thật sự không biết Kiều Na muốn cái gì.

Anh ta tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ, mỗi người đàn bà đều chỉ đòi tiền anh ta, này ngược lại làm anh ta cảm thấy thực nhẹ nhàng, thực dễ dàng ứng đối. Anh ta thích loại phương thức dùng tiền giao tiếp này, chỉ cần đưa tiền là có thể làm đối phương vui mừng, mà không cần đi suy đoán suy nghĩ của đối phương, đơn giản cỡ nào.

Nhưng là Kiều Na không cần tiền của anh ta, anh ta lại không biết cô muốn cái gì, này quả thực là cho anh ta một cái vấn đề siêu cấp khó khăn không nhỏ. Với anh ta mà nói, còn không đơn giản bằng đòi tiền.

Nhạc Lam cắn môi, "Người phụ nữ này tâm cơ thật đủ sâu, 200 vạn đều có thể nhẫn tâm trả về."

Nhiễm Ngọc Bác khó hiểu, "Có ý gì?"

Nhạc Lam nói: "Nếu cô ta không cần tiền, khẳng định là muốn vật đáng giá hơn so với tiền! Ông chủ, ngàn vạn đừng theo ý cô ta!"

Nhiễm Ngọc Bác, "Đáng giá hơn tiền? Cô ấy muốn kim cương? Được, cô đi mua! Chọn tốt nhất!"

Nhạc Lam thiếu chút nữa té xỉu, sao một khi gặp vấn đề có quan hệ với phụ nữ, ông chủ chỉ biết dùng tiền tới giải quyết? Vì sao ngài ấy một chút cũng không chán ghét người khác ham tiền của ngài ấy?

Nhạc Lam đành phải nhắc nhở, "Ông chủ, tôi cảm thấy cô gái này vẫn là không cần để ý tới thì tốt hơn, tâm cơ của cô ta rất sâu, ăn uống cũng lớn, tôi cảm thấy... Đoán chừng là cô ta theo dõi vị trí phu nhân Nhiễm gia! Hừ, chỉ bằng cô ta..."

Nhiễm Ngọc Bác nghiêm túc suy nghĩ, "Tôi vẫn chưa tính toán kết hôn đâu."

Nhạc Lam vui vẻ, "Đúng vậy, đúng vậy, người phụ nữ này chính là si tâm vọng tưởng!"

Nhiễm Ngọc Bác lại nói: "Thật ra... Cưới cô ấy hình như cũng không tệ..."

Nhạc Lam: "..."

Thật mệt tâm...

.............

Kiều Na đi tham gia kiểm tra chủ đề thứ hai, cũng không khó khăn như cô tưởng. Lúc cô vào bàn hơi khẩn trương, nhưng xe chạy một chút liền dần dần bình tĩnh lại. Dựa theo quy định kiểm tra, chạy một vòng quanh khu vực thi, hệ thống nhắc nhở: đã thông qua cuộc thi!

Cô nhẹ nhàng thở ra, ra cửa đóng dấu đơn đủ tư cách.

Tỉ lệ thông qua chủ đề thứ hai là khoảng 50%, có một nửa học viên không thông qua, chỉ có thể lần sau thi lại. Cũng may có cơ hội năm lần, người bình thường thi đậu hai lần gần như đều có thể thông qua.

Lúc Kiều Na đi ra trường thi, nhìn thấy trên di động có một tin nhắn nhắc nhở.

Cô lại nhận được năm mươi vạn...

Kiều Na hắc tuyến, Nhiễm Ngọc Bác đây là muốn tạo phản sao?

Chẳng qua cô có chút kỳ lạ, Nhiễm Ngọc Bác không phải mỗi lần chuyển tiền càng ngày càng nhiều sao? Sao lúc này ngược lại ít hơn so với lần trước?

Cô tra xét một chút, mới biết được, số tiền này không phải Nhiễm Ngọc Bác gửi tới. Mà là thông qua tài khoản chung của 《Đoan Ninh Hoàng Hậu Truyện》 gửi tới, nói cách khác —— đây là thù lao đóng phim của cô.

Lúc ấy ký hợp đồng đã từng ước định, sau khi bắt đầu quay trong một tháng sẽ gửi một nửa thù lao đóng phim cho diễn viên. Thù lao đóng phim của Kiều Na xem như tương đối thấp, dù sao cũng là người mới, cô cũng không có vì chính mình tranh thủ nhiều thù lao đóng phim hơn. Toàn bộ phim truyền hình tổng cộng bốn mươi lăm tập, Thù lao đóng phim của Kiều Na ước chừng hai vạn một tập, thêm lên khoảng một trăm vạn.

Năm mươi vạn đối với Kiều Na mà nói là một bút tài phú không nhỏ, cô đi ra ngân hàng, liền bắt đầu tự hỏi dùng số tiền này như thế nào.

Kiều Na không có ý định để năm mươi vạn này sinh lãi suất. Shop online bên kia cũng không cần đầu tư thêm tài chính. Cô suy nghĩ, tính toán đem số tiền này tiêu trên người người nhà của nguyên chủ.

Ban đầu cô đã có kế hoạch mua một căn nhà ở thành phố B cùng sống với người nhà của nguyên chủ. Hiện tại cô kiếm lời một chút tiền, có thể để người nhà trải qua sinh hoạt tốt nhất.

Năm mươi vạn ở thành phố B mua phòng là không đủ thanh toán, Kiều Na kiểm tra một chút tài chính shop online của mình, từ trong đó rút ra ba mươi vạn, cộng lại là tám mươi vạn, gần như đủ thanh toán đợt đầu.

Mấy ngay này lúc nhàn rỗi cô liền ở trên mạng kiểm tra tin tức nguồn phòng, loại tin tức này rất nhiều, trên mạng lục soát một chút một đống lớn. Cô liên hệ mấy chỗ, dự định bớt thời giờ đi xem phòng.

Giang Phàm thấy cô luôn xem tin tức bất động sản, hỏi: "Em muốn mua phòng ở sao?"

"Ừm, muốn đón ba mẹ lên đây ở."

Giang Phàm nói: "Tiểu khu tôi ở kia thế nào? Hình như còn có phòng trống."

Kiều Na nhớ tới phòng ở nhà Giang Phàm, lắc đầu nói: "Không có ngân sách nhiều như vậy, mua cái phòng xép bình thường là được rồi."

Phòng ở của Giang Phàm thuộc tiểu khu xa hoa, thêm vào kết cấu kiểu hai tầng, giá cả ở thành phố B đoán chừng cần hơn một ngàn vạn. Trong tay Kiều Na chỉ có tám mươi vạn, khẳng định là không thanh toán đợt đầu.

Cho nên cô tính toán mua bộ phòng xép bình thường, về sau nếu có tiền lại đổi lớn hơn.

Ở thành phố B, một bộ phòng xép giá cả cũng không rẻ. Kiều Na suy xét đến phương tiện giao thông, muốn bớt đi một chút đoạn đường, giá cả khoảng ba trăm vạn trở lên, số tiền đó của cô gần như đủ thanh toán lần đầu.

Bỗng nhiên Giang Phàm có một loại ý tưởng rất kỳ lạ, nếu Kiều Na ở cùng một cái tiểu khu với anh sẽ là cảm giác như thế nào?

Anh bị ý niệm này của mình làm hoảng sợ, sao anh lại nghĩ như vậy?

Ngày hôm sau Kiều Na không có suất diễn, liền đi khắp nơi xem phòng. Mua phòng là một việc rất phức tạp, không phải lập tức là có thể quyết định. Thành phố B khắp nơi đều là bất động sản, trình độ so le không đồng đều, cô chẳng những cần xem phòng còn phải từ trên mạng sưu tập một ít đánh giá, cuối cùng mới có thể làm ra quyết định.

Lúc đang đứng xem phòng trong sảnh lớn ở chỗ bán phòng, Kiều Na bỗng nhiên nghe được người có kêu cô.

"Na Na, cô cũng tới?"

Kiều Na quay đầu lại, nhìn thấy Chu Thiến Văn đang kéo Triệu Thạc cùng nhau đi tới, hai người một bộ dạng mười phần ân ái.

Triệu Thạc nhìn thấy Kiều Na có chút xấu hổ, nói câu anh ta đi xem tài liệu giá nhà sau đó vội vàng tránh ra.

Chu Thiến Văn cười nói: "Xem đi, anh ấy nhìn thấy cô vẫn ngượng ngùng như vậy."

Kiều Na đã sớm quên Triệu Thạc này, trong ấn tượng chính là một tra nam thích hái hoa ngắt cỏ khắp nơi. Nhưng mà lại thấy anh ta đối với Chu Thiến Văn khá tốt, cô rõ ràng thủ đoạn của Chu Thiến Văn, chỉ sợ sau khi bọn họ ở bên nhau, Triệu Thạc đời này cũng đừng nghĩ lại đi gây tai họa cho các cô gái khác.

Lại nói tiếp, Chu Thiến Văn này cũng coi như là vì dân trừ hại.

"Tôi nhìn thấy cô đưa tin," Chu Thiến Văn cười nói, "Gần nhất lăn lộn không tồi ha."

"Còn được, cô gần đây thế nào?"

"Tôi... Nhìn không ra tới sao? Tôi muốn kết hôn!" Chu Thiến Văn nói, đĩnh đĩnh bụng.

Cô ấy không làm cái động tác này Kiều Na thật sự phát hiện không được, Chu Thiến Văn dáng người thực gầy, trước kia khi ở ký túc xá cô ấy liền vẫn luôn nghiêm khắc khống chế sức ăn, chưa bao giờ để mình béo phì. Hiện tại xem ra, bụng cô ấy hơi hơi nhô lên, hẳn là mang thai.

"Chúc mừng!" Kiều Na cười nói.

"Mùng Tám tháng sau chúng tôi kết hôn, đến lúc đó cô nhất định phải tới nha!" Chu Thiến Văn nói, "Tôi sẽ đem thiệp mời gửi cho cô, không tới tôi sẽ đồng ý đâu."

"Được, nhất định sẽ đi!"

Chu Thiến Văn lại nói: "Đúng rồi, cô tới xem phòng sao? Dự đinh mua phòng? Tôi nhớ rõ shop online của cô mới mở không bao lâu, nhanh như vậy liền kiếm đủ tiền mua nhà?"

Kiều Na lắc đầu, "Không phải, thu vào từ nguồn khác, tôi gần đây đóng phim."

Chu Thiến Văn gật đầu, "Cũng đúng, tôi nghe nói bộ phim cô quay kia rất hot, gọi là gì nhỉ? Aizz, gần đây mang thai, ông xã không cho tôi chạm vào di động, nói là có phóng xạ gì đó..."

Cô ấy nhìn thoáng qua mô hình nhà bên cạnh, "Chúng tôi dự định muốn cái này... Nhưng mà còn chưa nghĩ xong."

Kiều Na nhìn thấy bất động sản kia đúng là kiểu bất động sản quý nhất trong tất cả các bất động sản phong cách biệt thự, giá cả cao đến biến thái. Nhưng mà cô biết nhà Triệu Thạc rất có tiền, hẳn là mua nổi.

Cô nhớ rõ Chu Thiến Văn nói qua, mục tiêu cuối cùng của cô ấy chính là gả cho kẻ có tiền, ở căn nhà lớn, mặc hàng hiệu. Hiện tại cô ấy cũng coi như là được như ước nguyện, mặc dù Kiều Na chán ghét Triệu Thạc, cũng hoàn toàn không đại biểu Chu Thiến Văn cùng sinh hoạt với anh ta thì nhất định không hạnh phúc.

Đặc biệt là nhìn thấy Triệu Thạc ở trước mặt Chu Thiến Văn một bộ cẩn thận, bộ dạng rất là quan tâm, nghĩ đến sau khi anh ta cùng Chu Thiến Văn ở bên nhau đã thay đổi không ít. Đôi khi một người thật sự có thể bị một người khác thay đổi hoàn toàn, nếu loại thay đổi này là tốt, sao lại không phải một chuyện tốt đẹp?

Kiều Na không có nhìn trúng bất động sản nơi này, sau khi tạm biệt Chu Thiến Văn lại chạy về phía bất động sản tiếp theo. Chạy cả ngày cũng không có vừa lòng, dù sao chuyện này gấp không được, cô cũng không muốn qua loa đại khái mà lựa chọn một cái. Rốt cuộc phòng ở không phải chuyện nhỏ, nếu không hài lòng về sau ở cũng sẽ không thoải mái.

Chuyện này cô còn chưa có cùng cha mẹ nói qua, ở trong lòng cô, hai người cũng chính là một cái ký ức mơ hồ. Cô chưa bao giờ chính mắt gặp qua người nhà nguyên chủ, không biết nói chuyện có thể có chướng ngại hay không.

Mấy ngày gần đây cô rảnh liền đi xem phòng, dùng thời gian hơn một tuần, rốt cuộc nhìn trúng một căn nhà. Hơn nữa phòng này vẫn là phòng mới, vừa mới làm xong, nửa tháng sau liền có thể giao phó.

Hiện tại đã sắp đến Tháng Mười hai, Kiều Na tính toán trang hoàng đơn giản một chút, như vậy lúc ăn Tết là có thể tiếp nhận cả nhà đến ở cùng nhau. Cô nhớ rõ nhà ở quê ở đã vô cùng rách nát, người không thể ở nữa. Mỗi năm lúc ăn Tết, nguyên chủ đều sẽ mang theo em trai đến chỗ cha mẹ làm công.

Nơi Kiều cha, Kiều mẹ làm công cũng không có chỗ ở tốt, chỉ có một gian tầng hầm ngầm thuê, vô cùng đơn sơ. Một nhà bốn người chen ở cái tầng hầm ngầm này ăn Tết xong, sau đó hai chị em trở lại trường đi học, cha mẹ tiếp tục làm việc.

Kiều Na hy vọng những ngày kham khổ như vật có thể kết thúc ở trong năm nay, cô có tin tưởng, đến lúc ăn Tết năm nay là có thể để cha mẹ trôi qua những ngày tốt nhất.

Cô sẽ đem cha mẹ của nguyên chủ trở thành cha mẹ của mình để đối đãi, rốt cuộc trên đời này bọn họ mới là người tuyệt đối sẽ không có tư tâm với cô, đối đãi thiệt tình với cô.

Kiều Na rất nhanh liền đi liên hệ công việc trang hoàng, một khi giao phòng, cô để cho nhóm công nhân bắt đầu trang hoàng. Cô xem tin trên mạng nói một ít tài liệu trang hoàng có formaldehyde*, rất không an toàn. Cho nên cô cố ý ra giá cao mua một ít tài liệu trang hoàng không có formaldehyde, lấy bảo đảm lúc ở sẽ an toàn hơn.

Giang Phàm thấy cô mỗi ngày bận trước bận sau một chút cũng không nhàn rỗi, liền hỏi: "Tôi có thể giúp em cái gì không?"

Kiều Na lắc đầu, "Không cần, em có thể tự xử lý tốt."

Giang Phàm là rất muốn giúp cô, nếu cô mở miệng, thật ra cái gì anh cũng nguyện ý làm vì cô. Nhưng cái cô gái quật cường này chỉ cần là chính mình có thể làm, tình nguyện mệt một chút cũng sẽ không mở miệng cầu anh hỗ trợ, Giang Phàm cứng rắn nhúng tay cũng không tốt, đành phải mặc cô.

Kiều Na thật sự cũng không cảm thấy mệt lắm, công việc trang hoàng cũng không cần cô tự mình làm, có đội trang hoàng sẽ giúp cô làm tốt mọi thứ. Cô chỉ là dùng chút thời gian lựa chọn tài liệu trang hoàng, phương diện khác cũng không có hỏi nhiều.

Một tháng sau, cảnh ở nhà cổ đã quay xong rồi, nhiệm vụ quay phim ở nơi này toàn bộ kết thúc. Tháo dỡ hết các loại thiết bị, phải tiến hành quay ở cảnh quay tiếp theo.

Thời tiết đã rất lạnh, lúc ra cửa phải mặc áo khoác mỏng. Từ sau khi Kiều Na trở thành nhân vật công chúng, mặc quần áo liền chú ý không ít. Dùng lời của Giang Phàm tới nói, "Làm mình mỗi một lần xuất hiện đều xinh đẹp chính là tố chất cần thiết của nghệ sĩ."

Quần áo hiện tại của cô phần lớn là mới mua, hơn nữa một bộ phận rất lớn đều là bị Diệp Thanh buộc mua. Cô gần như đã quen loại với phong cách mặc quần áo này, tự mình cũng có thể mua được quần áo xinh đẹp thời thượng.

Lục lọi quần áo của nguyên chủ, quần áo dày mùa đông tuy rằng có nhưng cũng chỉ có hai bộ, hơn nữa rất cũ, mặc đi ra ngoài cũng không đẹp. Kiều Na nghĩ, mình nên mua vài cái áo bông để mặc.

Gần đây Diệp Thanh rất bận, Kiều Na không tính gọi cô ấy tới, miễn cho chậm trễ công việc của cô ấy. Cô gửi một cái wechat tới vòng bạn bè: Có em gái nào ngày mai rảnh rỗi? Cùng đi dạo phố mua quần áo được không?

Không bao lâu, liền có nhắn lại.

Giang Phàm: Bổn tiên nữ có rảnh, không cần quá cảm động!

(Hợp chất hữu cơ formaldehyde (còn được biết đến như là mêtanal), ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh. Nó là anđêhít đơn giản nhất. Công thức hóa học của nó là H2CO. Là chất độc dễ cháy, nếu tiếp xúc lâu dài sẽ có hại cho da và hệ hô hấp, không tốt cho phụ nữ có thai, chất này hay có trong sơn và dầu bóng, gỗ ép, keo.../nguồn: Google Gege ^^)

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Na: Tiên... Nữ? Không biết xấu hổ, ai muốn cùng anh đi dạo phố?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi